Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Ôn Hinh là
lần đầu tiên ngủ lại nhà họ Doãn, biệt thự này to lớn lộng lẫy giống như là răng ngà voi,cô cũng không phải công chúa ngủ bên trong tòa lâu đài.

Doãn Thiên Kình sai người an bài khách phòng ở lầu ba cho cô, sát vách gian phòng của Doãn Vân Tuyên.
Nếu như năm
đó Ôn Tố Tâm ra sức thỉnh cầu,bà cũng có thể cho Ôn Hinh vào ở căn phòng này nhưng bà lại không có làm vậy với lại cô cũng không cần.
“Dì Tâm,dì
mạnh khỏe động đến đồ mẹ con làm gì? Cha con xem hoa như bảo bối ý…”
Trong miệng của Doãn Vân Tuyên mang theo một chút trách cứ, tuy rằng sau khi sinh ra cô chưa từng thấy qua mẹ của mình nhưng nhìn Doãn Chính Hào yêu quý những thứ mẹ thích cô có thể nhìn ra được, cha đối vợ mình vẫn
còn tình sâu.
“Người là
chết,hoa lại là sống!” Ôn Tố Tâm viền mắt rưng rưng, đến bây giờ cảm

nhận được những lời này đích thực có hàm ý nghĩa, vẫn cảm thấy lòng chua xót.
Trong lòng của Doãn Chính Hào, bà còn so ra kém hoa sao?
“Dì tốt nhất nên an phận làm người của nhà họ Doãn đi, đừng cố gắng để rồi cái gì
cũng không chiếm được!” Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên vên váo, trong lòng Ôn Hinh rất khó chịu.
“Mời cô nói chuyện khách khí một chút, mẹ tôi dù sao cũng là trường bối của cô!”
“Khách khí? Cô có tư cách nói câu đó sao? Ôn Hinh,cô đừng quên thân phận của mình,cô bất quá chỉ là con gái của chồng trước!”
“Doãn Vân
Tuyên,em câm miệng cho anh!” Doãn Thiên Kỳ không biết khi nào thì đi vào gian phòng, nghe thấy mấy nói này,sắc mặt lộ vẻ không vui trách cứ em
của mình.
“Anh hai,anh cũng mắng em ?” Doãn Vân Tuyên hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Hinh, nhìn
thấy Doãn Thiên Kỳ sắc mặt thật không tốt nhìn,cô không biết vì sao anh cả và anh hai đều đối xử tốt với Ôn Hinh.
“Dì Tâm đã
lấy cha cho nên Ôn Hinh cũng là em của em đấy, nhìn dáng vẻ của em đi có xứng làm chị hai không?” Gương mặt Doãn Thiên Kỳ thường ngày luôn cười
hì hì đột nhiên thay đổi bản quở trách em của mình, càng làm cho Doãn
Vân Tuyên cảm thấy oan ức.
“Cô ta xứng
sao?” Doãn Vân Tuyên hừ nhẹ một tiếng, Doãn Thiên Kỳ sắc mặt nhất thời
liền trầm xuống, Ôn Tố Tâm thấy thế vội vã khuyên ca, “Vân Tuyên, đừng
nóng giận, nếu như con không thích Hinh nhi ở lại nơi đây, vậy thì dì
kêu nó về nhà trước!”
“Dù sao mẹ

cũng không có chuyện gì, Hinh nhi…” Ôn Tố Tâm cầm lấy tay Ôn Hinh vỗ
nhẹ, Ôn Hinh nhìn và hiểu ánh mắt mẹ ám chỉ, gì cho dù cô giả bộ không
quan tâm, giờ khắc này,trong lòng vẫn là co rút đau đớn một chút.
“Mẹ nghỉ
ngơi thật tốt,con ngày mai trở lại thăm mẹ!” Ôn Hinh hít sâu một hơi,
lạnh nhạt nhìn Ôn Tố Tâm, sau đó xoay người muốn rời khỏi,đi ra ngoài
cửa lại đụng phải một bờ ngực rắng chắc.
Doãn Thiên
Kình nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía
mọi người, “Ôn Hinh là con mang đến ,xin hỏi ai muốn đuổi cô ấy đi?”
Nhìn lại con ngươi đen thẩm Ôn Hinh cảm thấy trong lòng đang khuyết một chỗ, đã bị anh ấy lấp đầy…
“Hừ!” Doãn
Vân Tuyên nhìn thấy Doãn Thiên Kình tức giận dù có kiêu ngạo nhưng vẫn
sợ, giậm chân, sau đó không cam lòng chạy đi xuống lầu.
“Chỉ cần em

nguyện ý, nhà họ Doãn cũng là của em!” Doãn Thiên Kình đem Ôn Hinh lại
đẩy trở lại, Ôn Hinh không nói được một lời,cúi đầu đi tới phòng ngủ.
Lúc ăn tối,
chỉ có anh em nhà họ Doãn gia và Ôn Hinh đi xuống lầu dùng cơm, Ôn Hinh
mới vừa ngồi vào ghế,liền nhìn thấy Doãn Vân Tuyên quần áo chỉnh tề từ
trên lầu đi xuống, Doãn Thiên Kình gương mặt đen lại gọi cô, “Đã trễ thế này, đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm!” Doãn Vân Tuyên kiêu căng cũng không quay đầu lại, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
“Thiếu gia,
Mạc tiên sinh đậu xe ở bên ngoài, tiểu thư lên xe của hắn…” Quản gia từ
bên ngoài tiến vào đem tất cả mọi chuyện bẩm báo .
Ôn Hinh
trong lòng không khỏi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Doãn Thiên Kình, hắn trầm mặc cầm đũa lên, sau đó nói , “Ăn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận