Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Tên mộ bia là hình một cô gái còn trẻ tuổi xinh đẹp,cặp mắt dịu dàng mùa kia như là
có sinh mệnh nhưng chỉ là lẳng lặng nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo làm cho
lòng người sợ hãi.

Mạc Tư Tước
đeo kính râm bản lớn lên để che khuất ánh mắt sắc bén kia, chỉ chạm sơ
qua tảng bia cứng,tất cả cảm tình kia đều biến thành thù hận.

“Khả Khả,hãy mở mắt ra xem thật kỹ nhìn anh hai làm sao báo thù cho em!”

Một tay đặt
lên mộ bia,còn tay kia chậm rãi nắm thành quyền, móng tay thon dài xẹt
qua tạo một vết thương sâu nhưng hắn một chút cảm giác cũng không có.

Doãn Thiên Kình,anh muốn hắn còn sống so với người chết còn đau khổ hơn!

Sau khi Ôn Tố Tâm ăn sáng xong, Ôn Hinh liền đỡ mẹ xuống giường đi lại một hồi, ánh
mắt của Ôn Tố Tâm thỉnh thoảng nhìn lên người Ôn Hinh,cô vốn có cảm giác ánh mắt mẹ nhìn mình với ánh mắt của mẹ trong quá khứ có chút không

giống nhau.

“Hinh nhi,mẹ không sao ,hay là con về trường học đi…”

“Mẹ, mẹ không thích con ở bên cạnh mẹ sao?” Thực ra Ôn Hinh muốn hỏi chính là có phải mẹ không thích cô ở lại nhà họ Doãn hay không.

Nếu không tại sao,anh cả chấp nhận cô,chú Doãn cũng chấp nhận cô nhưng mẹ lại không chấp nhận cô ở đây ?

“Làm sao có
chuyện đó chứ? Mẹ chỉ là không hy vọng con làm trễ nãi bài vở và bài
tập, mẹ cũng không có chuyện gì,chỉ một mình Thiên Kình kinh ngạc !”

Ôn Hinh gật
gật đầu, nói không rõ mùi vị trong lòng là cái gì,cô đỡ Ôn Tố Tâm đến
ghế nằm trên ban công, sau đó ngồi xổm trước mặt mẹ giúp mẹ xoa bóp
chân, “Hai ngày này khóa không nhiều bài tập lắm, chờ mẹ có thể bước đi ,con sẽ trở về…”

“Mẹ,con sẽ
không nhận bất cứ thứ gì của nhà họ Doãn!” Ôn Hinh dường như là hiểu rõ
nổi băn khoăn của mẹ,cô nói lời thề cam kết, cô chỉ muốn quan tâm mẹ
thêm một chút hay không.

“Con ngoan…” Ôn Tố Tâm an ủi vỗ lưng của cô, vui mừng gật đầu.

Lúc xế chiều, Doãn Thiên Kình trở về mhà rất sớm, Ôn Hinh mới từ nhà kính trồng hoa
đi ra ngoài, Doãn Thiên Kình như là cố ý tìm cô,lúc gặp cô ,hắn kéo tay
cô vào phòng của hắn.

Đó là một phòng ngủ tràn ngập hơi thở nam tính giống như khí chất của hắn, màu trắng , rất sạch sẽ rất đơn giản.


“Anh cả…” Ôn
Hinh bị hắn đặt ngồi xuống bên giường, Doãn Thiên Kình dùng vẻ mặt
nghiêm túc nhìn cô, chân tay Ôn Hinh có chút luống cuống gọi tên hắn.

“Hinh nhi,hãy cách xa Mạc Tư Tước một chút!” Doãn Thiên Kình đột nhiên giơ hai tay ôm chặt hai má cô,bốn mắt nhìn nhau,cô cảm thấy thật ấm áp tim cũng đập
không theo quy luật, loại cảm giác nảy mầm này như là cây non được che
chở dần dần khỏe mạnh,cô vẫn luôn biết người đàn ông này cũng rất mê
người mà cô cũng không thoát khỏi hấp dẫn của hắn.

“Hai công
việc em làm bên ngoài anh sẽ xin nghỉ giúp em , sau này em cứ mạnh khỏe ở lại trường học, anh sẽ tạo điều kiện cho em học xong đại học!”

Ôn Hinh bị
hắn ra nhiều mệnh lệnh liên tiếp làm cho có chút mù tịt, lúc cặp con
ngươi sáng ngời kia nhìn Doãn Thiên Kình,cô thấy trong ánh mắt hắn chưa
bao giờ có quyết tâm như thế.

“Nếu xem anh là anh cả của em thì hãy nghe lời anh!”

“Anh Thiên
Kình…” Ôn Hinh ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, nếu như nói trước

đó Doãn Thiên Kình còn có thể tôn trọng cô, thương hại cô, hiện tại hắn
là trực tiếp vì cô sắp xếp xong mọi việc.

“Cứ quyết
định như vậy nha Hinh nhi, những việc anh làm đều muốn tốt cho em!”Con
ngươi đen kịt của Doãn Thiên Kình tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khi cánh môi lạnh băng của hắn chạm tới trán cô,Ôn Hinh ngầm chấp nhận không lên
tiếng.

Nếu như cô có việc liên quan đến nhà họ Doãn,cô hy vọng là Doãn Thiên Kình!

Khi Ôn Hinh
rời phòng của Doãn Thiên Kình có nhìn thấy đầu giường có đặt một tấm ảnh gia đình,ngoài anh em Doãn Thiên Kình còn có vợ chồng Doãn Chính Hào
chụp chung, đứng ở chính giữa là nữ chủ nhân của nhà họ Doãn, mắt ngọc
mày ngài, da trắng nõn nà.

Tuy chỉ nhìn
có mộ lần, Ôn Hinh nhìn vẻ mặt của bà thật đẹp và hạnh phúc,thế nhưng cô cảm thấy ánh mắt của nữ chủ nhân nhà họ Doãn kia có chút quen thuộc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận