Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Sân thượng
phòng của Ôn Hinh và Doãn Vân Tuyên chỉ cách một khe nhỏ, Ôn Hinh rất
thích từ góc độ này nhìn lên bầu trời đầy sao mênh mông bát ngát, tấm
màn đen kết hợp với ánh trăng mông lung càng hiện ra vẻ đẹp đêm tối

Sau bữa cơm
tối Ôn Hinh đẩy cửa kiếng đi ra sân thượng, trước mặt thổi tới một trận
gió mát,mái tóc dài choàng lên vai bị gió nhanh chóng thổi tung,cô tức
khắc thấp lộc tóc dài phi trên vai đầu, bị gió thổi phấp phới cực kỳ
giống hải tảo xinh đẹp,mềm mại dài nhỏ phất phới trên không trung.

Bên tai đột
nhiên truyền đến từng đợt âm thanh,cô vừa quay đầu, nhìn thấy trên ban
công đối diện kia có một phong cảnh khác, cả người đều dại ra che miệng, không thể tin tưởng lui về phía sau.

Cho đến thân thể đi lui đến sát vách tường trên sân thượng, ánh mắt Ôn Hinh nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang kích tình.


Tuy rằng cô
đã sớm biết Mạc Tư Tước là người phóng đãng không kềm chế được, lưu
luyến bụi hoa nhưng mà tận mắt thấy hắn mạnh mẽ,cô không hiểu tại sao
phải cảm thấy chướng mắt như thế.

Mạc Tư Tước
đem cả người Doãn Vân Tuyên đặt lên cao, áo cô ta xốc xếch, nửa thân
trần đặt ở trên vách tường, một đôi chân trắng tinh quấn ở bên hông
hắn, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng nhẹ thở ra dường như khó chịu, hoặc như là hưởng thụ kích thích mình muốn.

Quần áo trên
người Mạc Tư Tước hoàn hảo, chỉ là khóa quần kéo ra,hung mãnh dùng sức
đưa đẩy trong thân thể cô gái kia,hai tròng mắt xanh lam lại nhìn thẳng
tắp tới nơi Ôn Hinh đứng cách đó không xa.

Cô nhìn thấy
hắn đang cười, động tác bên hông không giảm chút nào,hắn như là một con
báo săn mồi cuồng dã,cả người tỏa ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.

Ôn Hinh không biết tại sao mình muốn chạy trốn, trong đầu hiện lên hai thân thể quấn
giao vào nhau, trong bụng cô sôi trào muốn nôn mửa.

Trong lòng
như bị kim châm đau đớn,cô hoảng loạn chạy trở về phòng,thân thể mềm
nhũn trực tiếp ngã ở trên mặt đất, trên mặt đột nhiên có cảm giác mát
lạnh làm cho chính cô cũng giật nảy mình.

Tay vừa sờ lên đó chính là nước mắt của cô!

Không biết

qua bao lâu,cho đến khi trước mặt bị một bóng đen bao phủ, thân thể của
cô bị người đó dùng lực nâng lên, tiếp theo rất nhanh đè cô lên trên
giường, cô giật mình hoàn hồn bắt đầu ra sức giãy giụa, “Buông tôi ra!”

“Tại sao muốn khóc?” Mạc Tư Tước nhẹ nhàng nâng cằm cô lên,ngón tay lau giọt lệ dính ở khóe mắt cô, rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô ngước mặt nhìn ngũ
quan tuấn mỹ của hắn.

“Buồn nôn!”
Ôn Hinh chán ghét ánh mắt nhìn sang nơi khác, đáy mắt kia chỉ có châm
chọc và xem thường, làm cho Mạc Tư Tước tức giận.

“Tôi buồn
nôn?” Mạc Tư Tước cười nhạt hai tiếng, chẳng những không có buông cô ra, mà là rất nhanh nắm chặt hai cổ tay đem cả người cô ôm chặt vào lòng
ngực, trên người hắn còn mang theo vết tích và mùi nước hoa trên người
của Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh cũng nhịn không được cảm thấy thật dơ bẩn.

“Anh đừng đụng vào tôi!”

“Không cho
tôi đụng sao? Như vậy ai có thể đụng vào cô,là Doãn Thiên Kình sao?”
Gương mặt Mạc Tư Tước u ám, kiêu ngạo trong cơ thể đã bị cô gái trước

mắt kích thíc ra rồi.

“Ôn Hinh,
đừng tưởng rằng Doãn Thiên Kình tốt như thế nào, hắn so với tôi còn dơ
bẩn hơn nhiều!” Ngón tay thon dài của hắn ở trước mặt cô chuyển động, Ôn Hinh một tay đẩy hắn ra, “Ở trong mắt tôi,anh Thiên Kình chính là người tốt nhất,anh cút cho tôi —— “

Ôn Hinh giống như con thú nhỏ gào thét, đánh vào lòng ngực hắn, cũng không quan tâm
quyền uy của hắn cũng không cho phép hắn nói xấu người khác.

“Cô gái,tôi
nói rồi, sẽ không cho cô có cơ hội lần thứ ba cự tuyệt tôi ——” Mạc Tư
Tước gần như thô lỗ hôn lên môi của cô, hoàn toàn không để ý cô kịch
liệt giãy giụa, cho đến khi trong miệng truyền đến nhàn nhạt mùi máu
tươi, hắn không biết là của hắn hay của cô,mùi vị tanh tanh ngọt ngọt
lại khơi dậy thú tính nguyên thủ trong người hắn.

“Trong vòng 3 ngày,tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi!” Tay hắn đè cái ót cô lại miệng ngậm chặt môi cô,nâng người phun hơi thở ở trên mặt cô, lát sau hắn đẩy cô ra cuồng vọng rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận