Lúc bác sĩ bước vào, nhìn thấy Tô Nhuyễn đang được Kha Tùng Ứng ôm trong lòng ngực, bị hôn đến mức khó thở.
Khi cô nghe thấy tiếng mở cửa, hoảng hốt, đột nhiên đẩy Kha Tùng Ứng ra, đầu óc choáng váng muốn chạy vào bên trong, nhưng lại bị Kha Tùng Ứng kéo lại giữ chặt tay.
Cô nhỏ giọng nói “Buông tay.”
Lỗ tai đỏ bừng như muốn đổ máu.
“Là bác sĩ.” Anh kéo cô đi về phía giường bệnh, ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó mới nằm lên giường.
Bác sĩ dặn dò anh không được chạy lung tung, kiểm tra ót anh xong, rồi xác nhận thuốc với y tá.
Buổi sáng Kha Tùng Ứng không uống thuốc, bác sĩ có chút không vui, lải nhải giáo dục anh một hồi, Kha Tùng Ứng trái nghe phải lọt, suốt cả buổi hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn.
Khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn của cô được che phủ bởi một tầng đỏ hoe, môi bị hôn làm cho sưng tấy, ướt át, hồng hào xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên, Kha Tùng Ứng hôn cô, nhưng cô lại không kháng cự.
Vừa ngoan vừa mềm.
Cô tùy ý để cho anh hôn mình, những tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng làm anh cứng đến phát đau.
Kha Tùng Ứng kéo kéo quần, nhìn bác sĩ “Ừ” một tiếng cho có lệ.
Sau khi bác sĩ rời đi, anh lại gần chỗ cô, Tô Nhuyễn nghe thấy tiếng hít thở của anh, đỏ mặt đứng lên “Em...!Em về nhà ăn cơm...”
“Chờ một lát hẵng đi, anh kêu Cát Ngạn chở em về.” Anh nhẹ nhàng nói, đem người kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa, vừa liếm vừa cắn.
Vật cứng để ở giữa hai người, Tô Nhuyễn cảm thấy không an toàn mà lùi ra sau một bước.
Kha Tùng Ứng siết chặt eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực, mút cắn môi cô một cách mạnh bạo, hơi thở vô cùng nặng nề, trầm giọng nói "Đừng sợ."
Tô Nhuyễn bị hôn đến mức khó có thể đứng thẳng, hai tay nhỏ bé của cô giữ chặt áo anh, sống lưng tê dại, cả người nóng bừng, trên cổ toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bên dưới của cô ra rất nhiều nước.
.
Truyện Ngược
Kha Tùng Ứng chỉ hôn cô một cách đơn giản, tay cũng chưa vói vào trong.
Không biết đã hôn bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, anh mới thả Tô Nhuyễn ra, dẫn cô đi tới cửa, dặn dò Cát Ngạn phải đưa người trở về thật an toàn.
Khi Tô Nhuyễn về đến nhà, bị Cố Á Thu hỏi môi tại sao lại sưng.
Cô hốt hoảng nói “Chắc do, dị ứng.”
“Ăn cái gì?” Cố Á Thu hỏi.
“Một lát nữa sẽ hết.” Tô Nhuyễn gắp mấy miếng cơm bỏ vào miệng, sau khi ăn xong liền đi toilet.
Trên quần lót đều là chất dịch.
Cô sờ soạng lấy khăn giấy lau, lại nhớ tới lúc Kha Tùng Ứng hôn mình, sống lưng cô tê rần, bên dưới như muốn tiết ra nước thêm lần nữa.
Buổi tối tan học, cô cầm năm sáu tờ giấy kiểm tra bỏ vào trong cặp, buổi sáng của hai ngày cuối tuần, cô muốn làm xong bài, và nộp nó vào thứ hai tuần sau.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô liền nghe thấy giọng nói của Phương Đình, cô ta đang nói chuyện với Cát Ngạn, giọng điệu như lộ ra vài phần cầu xin “Cậu nói với Kha Tùng Ứng, kêu cậu ta xóa đoạn video đi, tôi cũng sẽ đem đoạn video của Tô Nhuyễn xóa đi.
"
“Anh Ứng không tin được cô.” Giọng nói của Cát Ngạn có chút cà lơ phất phơ “Hoặc là cô rời khỏi thị trấn này ngay lập tức, hoặc là cô chỉ cần kẹp chặt đuôi của mình không trêu chọc Tô Nhuyễn nữa, nếu không thì...Cô tự chịu.”
“Cậu ta không sợ tôi sẽ đem tất cả clip của Tô Nhuyễn phát ra bên ngoài sao!” Phương Đình bực bội hét lớn “Nếu cậu ta không sợ, chúng ta liền thử xem!
“Cậu ấy chết còn không sợ, lại đi sợ những lời đe dọa của cô sao?” Cát Ngạn nhẹ nhàng nói “Cô dám đem đoạn video của Tô Nhuyễn phát ra bên ngoài, cậu ấy liền đem đoạn video của cô làm thành đĩa CD, phát miễn phí cho tất cả mọi người, cô cho rằng cô có thể uy hiếp được cậu ấy? Cô chọc đến cậu ấy, cậu ấy có thể kiếm một con chó để chơi cô.”
Dường như Phương Đình bị sốc, không nói được gì trong một lúc lâu.
Hình như là đi rồi.
Một lát sau, Tô Nhuyễn nghe thấy giọng nói của Cát Ngạn “Nhỏ… Chị dâu, còn không mau lại đây.”
Tô Nhuyễn đi qua, giọng hơi lo lắng hỏi “Kha Tùng Ứng quay clip Phương Đình?”
Vì sao anh lại muốn quay clip Phương Đình?
Là vì thấy được đoạn video… Trước kia của cô?.