Phương Noãn làm xong việc rồi về Tề Gia , vừa xuống ăn cơm thì Tề Phong cũng về.
Hai người ngồi đối diện nhau .
" Làm tốt lắm "
Tề Phong nhìn cô gương mặt lộ ý cười .
" Tôi phải làm tốt mới sớm thoát khỏi nơi đây được chứ "
Phương Noãn không nhìn anh , lẳng lặng nói.
Nghe thấy vậy gương mặt ai đó lạnh đi mấy phần.
Tề Phong buông bát cơm xuống , lập tức đứng dậy vòng qua chỗ Phương Noãn kéo cô đứng dậy đi về phía phòng cô .
" Bỏ ra ...!Anh định làm gì tôi ...!"
Phương Noãn vùng vẫy không muốn bị Tề Phong lôi đi , mặc cô giẫy giụa Tề Phong một tay vòng qua eo nhấc bổng Phương Noãn lên bế vào phòng .
Mấy người làm thấy cảnh này chỉ biết đưa mắt nhìn nhau ...
Vất Phương Noãn lên giường , không để cô cử động Tề Phong trực tiếp ngồi đè lên người cô .
" Anh muốn làm gì tôi , tránh ra ..
"
Phương Noãn lấy tay đẩy người đàn ông trước mặt ra , tiếc rằng hành động của cô không khác gì như đang gãi ngứa cho anh ta vậy .
" Em muốn nhanh chóng rời khỏi tôi sao ? "
Tề Phong chống tay xuống giường gương mặt lạnh lùng cùng chút tức giận nhìn cô.
Anh vừa dứt lời Phương Noãn liền đáp trả .
" Đúng vậy , càng nhanh càng tốt "
Phương Noãn không ngần ngại mà đáp .
" Em được lắm.
Muốn thoát khỏi tôi ...!Em đừng mơ "
" Anh ...!Ưm ..
mmm "
Phương Noãn chưa kịp nói hết câu thì Tề Phong đã cúi xuống mút chặt lấy môi cô.
Đôi môi mềm mại khóa chặt môi cô , Phương Noãn muốn chửi anh ta nhưng giờ đây những lời nói đó như chuyển thành những tiếng rên nhẹ , điều này như càng kích thích người đàn ông trước mặt , Tề Phong ngày càng hung hăng hơn , đầu lưỡi tiến vào như muốn ăn cô ngay lập tức.
Những lời nói của cô đã làm anh tức giận , anh không cho phép cô gái này có ý nghĩ muốn thoát khỏi anh , bởi từ lúc cô đồng ý làm việc thì cô đã chính là người của anh rồi , một bước cũng không thể dời !" .
Dây dưa một lúc , Phương Noãn dường như không thể thở nổi , đôi tay nhỏ hung hăng đánh vào người đối diện.
Tề Phong bắt được cả hai tay cô , một bàn tay to của anh khóa chặt hai cổ tay nhỏ trên đầu cô.
Anh cắn nhẹ lên đôi môi nhỏ rồi từ từ rời khỏi , đôi môi bị anh mút mát đến sưng đỏ , lòng môi còn lưu lại vết răng .
Được thả ra Phương Noãn như sống lại , hít thở liên hồi , miệng lưỡi tê dại nhưng vẫn không quên chửi rủa .
" Khốn kiếp , tên điên anh lại dở trò này với tôi , bỏ ra ..
tay tôi ..
"
Thấy cô hét lên như vậy , Tề Phong lại vô thức mỉm cười.
Muốn trêu đùa cô , bàn tay anh đưa xuống vuốt ve lấy đôi chân thon thả trắng mịn của người con gái phía dưới.
Phương Noãn lúc này đang mặc bộ đồ ngủ dời , chiếc quần đùi không thể che lấy đôi chân dài của cô.
Bàn tay anh vuốt đến đâu , cô liền run lên , cả người ra sức phản kháng .
" Biến thái ...!tên điên này ...!Aaa cứu với ....!"
" Em mà hét nữa ...!Đừng trách tôi không nể tình "
Phương Noãn nghe vậy chỉ biết tức mình mà im lặng.
Bàn tay vuốt ve một lúc rồi dừng lại , Tề Phong đưa mắt nhìn cô .
" Từ giờ tôi cấm em không suy nghĩ đến việc thoát khỏi tôi , cấm em không được rời khỏi tôi.
Em mà để tôi biết được có suy nghĩ đó thì hậu quả ..
em tự chịu ..
đừng trách tôi ác "
Phương Noãn nhìn anh bằng đôi mắt chất đầy mọi cảm xúc từ thù hận đến tức giận ghét bỏ ...!Tưởng chừng anh ta đã tha cho cô nhưng vẫn trói buộc , ức hiếp khiến cô lại ghét bỏ thêm .
" Anh lập tức đi ra khỏi phòng tôi "
Phương Noãn trừng mắt nhìn Tề Phong .
" Em không có quyền đuổi , đây là nhà của tôi "
" Vậy anh không đi thì tôi đi "
" Hừm ...!Em dám bước chân khỏi Tề Gia mà không có sự cho phép của tôi , em thử đi xem "
Phương Noãn biết bản thân mình hiện tại đã sớm bị Tề Phong khống chế , cô thực sự chỉ có thể thuận theo tự nhiên không thể phản kháng.
Lòng căm hận lại đẩy lên tột cùng , người đàn ông trước mặt muốn đẩy cô vào đường cùng , muốn cô thuận theo ý anh ta .
" Tên khốn ...!"
Muốn cô ngoan ngoãn trở thành người của anh ...!ĐỪNG MƠ ......