Cô nói một cách dứt khoát , Phương Noãn không muốn mình trở thành gánh nặng trong gia đình , đây cũng chính là cách duy nhất có thể giúp cho gia đình cô .
" Phương Noãn con không cần làm vậy đâu "
" Đừng lo , tôi sẽ đối xử tốt với con của ông "
Bố cô thở dài khi thấy cô nói vậy , câu nói của Tề Phong lại khiến ông suy nghĩ .
" là con quyết định bố mẹ không đừng lo lắng "
Cô chỉ có thể nói mấy câu đó để an ủi bố mẹ yên tâm phần nào.
Quyết định này là cô tự đưa ra nên dù có ra sao thì cô cũng sẽ không hối hận .
" Cô bé đã suy nghĩ kỹ chưa , đã quyết định là không thể chối bỏ được đâu "
Tề Phong hỏi lại khi thấy cô đưa ra quyết định nhanh chóng.
Không thấy cô nói gì chỉ nhìn anh .
" Được.
Tôi cho em thời gian một năm , đúng một năm sau tôi sẽ quay lại đón em "
Nói xong anh nhìn cô một lúc rồi dời đi .
Ông bà Hứa nhìn cô con gái lớn nước mắt rơi lã chã .
........
Mấy ngày sau , gia đình cô cũng tìm được chỗ ở , họ phải ở nhờ nhà của chị ruột bố cô chính là bác cô.
Ngôi nhà vốn không được rộng rãi nay lại có thêm gia đình cô , Bác tốt bụng cho nhà cô chỗ ăn chỗ ngủ nhưng ngôi nhà chật chội , biết ý nên cô chuyển đến ký túc xá của trường ở , thỉnh thoảng cuối tuần vẫn về thăm gia đình.
Gia đình cô sau biến cố đó , phải chịu đựng nhiều tai tiếng , bố mẹ cô phải chạy khắp nơi để xin việc nhưng thời buổi khó khăn kiếm việc vô cùng khó.
Bố mẹ cô vì vậy đã mở ra một quán ăn nhỏ để buôn bán để sống , em cô cũng đi học lại , mọi việc đã khá hơn nhưng lời tiếng của mọi người vẫn không giảm , đi đến đâu cũng phải chịu tai tiếng , thực sự không thể trở lại cuộc sống như trước được .
Về phần Phương Noãn , cô ở trong ký túc xá , tuy cũng không dễ dàng gì thỉnh thoảng đi qua đám đông lại nghe mấy lời đàm tếu .
* ui bố con kia đâm chết người đấy *
* mày điên à đã chết đâu , sống thực vật mà *
* mà sao không phải đi tù nhỉ , cái loại người đấy phải chết đi mới đúng *
* con này không thấy nhục à vẫn đi học , vào tao thì nghỉ luôn *
* bố nó giết người đừng dây vào nó làm gì , cẩn thận nó giống bố nó , điên lên giết cả nhà mày bây giờ *
.........
Khi nghe những lời bàn tán đó cô chọn cách im lặng , lặng lẽ bước qua.
Bạn bè cô vì những lời đồn đó mà ai cũng quay lưng lại , trên lớp cũng chỉ ngồi thui thủi một mình , may là vẫn còn anh bạn Tuấn Khải hay tâm sự với cô , giúp cô vượt qua khoảng thời gian buồn bã này.
Lúc rảnh Phương Noãn cũng tìm một vài chỗ làm thêm để giúp việc tiền nong của mình , phần nào cũng đỡ được tiền học.
Cuộc sống cứ thế trôi qua , mỗi ngày đều rất mệt mỏi .
.......
Cuối cùng cũng đã gần hết một năm , hôm nay chính là ngày cuối cùng cô được tự do , kể từ ngày mai cô sẽ phải bước chân vào Tề Thị làm việc trả nợ.
Nghĩ đến đây cô chỉ có thể ngẩng lên trời mà thở dài.
Thời gian vừa qua cô đã cố gắng rất nhiều , đã hoàn thành chương trình học điểm số cũng khá cao.
Buổi sáng cô đã về thăm ba mẹ và em , cô không nỡ dời xa họ nhưng cô đã hứa , cuộc đời cô đã được quyết định từ lúc đồng ý đi theo Tề Phong , dù sau này có ra sao cô cũng chấp nhận.
Buổi tối hôm nay còn có một bữa tiệc của lớp , dù sao cũng là ngày cuối của đời học sinh , cô muốn tối nay phải thật vui vẻ chơi hết mình để sau này nhìn lại cũng không hề hối tiếc điều gì .
Cô đứng trước tủ một lúc mới chọn được bộ quần áo cho mình.
Bước vào bữa tiệc , không phải nổi bật nhất nhưng cô vẫn thu hút ánh mắt của hàng chục đứa con trai đứng xung quanh đó.
Con gái ở tuổi 18 đôi mươi đúng là rất đẹp , Phương Noãn mặc chiếc áo trắng trễ vai , để lộ xương quai xanh vô cùng cuốn hút , bên dưới là chiếc váy màu đen đuôi cá tới ngang đùi , đôi chân thon dài lần đầu được phơi bày , đôi guốc cao màu đen họa tiết đơn giản nhưng kết hợp lại với bộ quần áo cùng dáng người này , mọi người nhìn qua đều chỉ thấy một câu * hoàn mĩ *.
Mái tóc xoăn bồng bềnh xõa dài tới ngang vai , khuôn mặt chỉ đơn giản kẻ mắt và tô thêm chút son nhưng cũng đủ làm xao xuyến lòng người.
Người duy nhất cô có thể trò chuyện ở đây chính là Tuấn Khải , nhìn ngó một lượt mới thấy bóng dáng anh chàng đang ngồi một mình uống rượu.
Lúc nhìn thấy Phương Noãn , anh chàng vô cùng bất ngờ , lúc đầu còn không nhận ra , trông rất khác với mọi ngày.
Hàng ngày cô chỉ đơn giản là mặc bộ quần áo của trường , tóc được buộc gọn , bên dưới cũng chỉ là đôi giày thể thao trông năng động.
Dáng người này đúng là không thấy được chính là cả đời phải tiếc nuối .
Hai người vừa vui vẻ nói chuyện vừa nhìn ngắm xung quanh , Tuấn Khải vừa nói vừa liếc nhìn mấy đứa con trai xung quanh đang bày tỏ bộ mặt tiếc nuối nhìn về phía Phương Noãn , chính anh cũng đã động lòng từ khi thấy cô.
Phương Noãn sau khi chuyện trò xong thì bắt đầu uống rượu , đây cũng là lần đầu cô uống , đúng là uống rượu có thể quên đi buồn phiền , cô quên đi chuyện trong quá khứ ngay sau đó , mọi nỗi buồn như tan biến , từ đầu cô đã nhắc mình phải chú ý nên cũng đủ tỉnh táo để không để bản thân nguy hiểm .
Cúi xuống nhìn đồng hồ kim đã chỉ 23'30.
Sắp rồi , cô thở dài trong lòng có chút run sợ .
" Bạn có thể nhảy cùng tôi được không ?"
Phía đối diện cô là một anh chàng tuấn tú , đẹp trai.
Anh chìa tay về phía cô nở một nụ cười thật tươi.
Nghe thấy câu nói lòng cô có chút xao xuyến , cô mỉm cười đáp trả .
" Được thôi "
Phương Noãn nắm lấy tay anh chàng đối diện rồi đứng lên cùng nhau đi về phía sân khấu.
Bên dưới Tuấn Khải đang tức đỏ mặt , tên khốn đó từ đâu chui ra không biết , chính anh cũng đang định mời cô nhảy chỉ là bị chậm mất rồi .
Anh chàng đối diện vô cùng lịch sự , hướng dẫn cô nhảy.
Trước khi đồng ý Phương Noãn cũng đã thấy anh chàng ở trường mấy lần , có lần anh còn giúp cô nhặt lại chồng vở làm rơi.
Đây là lần đầu cô tiếp xúc thân mật với con trai.
Bàn tay người này vô cùng ấm áp , mỗi cử chỉ đều nhã nhặn lịch sự.
Đầu cô lúc này hơi choáng , đôi mắt đang nhìn về gương mặt của người đối diện chỉ thấy đôi môi đang dần tiến về phía mình , hay cô đang ảo tưởng hay rượu lúc này mới ngấm vào cơ thể cô.
Cứ mải nghĩ mà đôi môi ấy chỉ cách môi cô một khoảng cách rất nhỏ.
Nụ hôn đầu của ....
" Phương Noãn hết thời gian rồi ! "
Đang mơ màng chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu của mình , bỗng nghe thấy tiếng nói cô giật mình đẩy mạnh người đối diện ra.
Lại cúi xuống nhìn đồng hồ kim chỉ 00'00 .
Cả bầu trời như tối sầm lại , cô lảo đảo quơ tay tìm chỗ vịn để mình không bị ngã.
Sau đó cảm nhận được eo mình bị kéo lại sau đó bàn tay vòng qua chân nhấc cả người cô lên .