Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Cô bé ngốc này rốt cuộc cũng khóc rồi, làm cho quần áo trên người Dạ Thiên Ưng đều là nước mũi nước mắt, thật khiến người ta lo lắng.

“All this time I was waiting, hoping you would come around.”

Lắc đầu bất đắc dĩ, ngay lúc Dạ Thiên Ưng muốn trêu chọc cô gái nhỏ này, đột nhiên điện thoại di động lại reo lên. Đứa nào ngu ngốc gọi vào giờ này hả

Nhướng mày, hắn vội vàng bắt máy: “Alo?”

Ngô Hiểu Dao đang ngồi trong ngực hắn đầy vẻ lúng túng. . . . . .

Lúc nãy khóc, thế nhưng lại quên mất mình đang ở nơi nào, bây giờ tỉnh táo rồi, mới phát hiện ra mình đang ngồi trong ngực hắn.

Làm thế nào đây? Nhanh chóng “nhảy ra ngoài” à? Nhưng bây giờ cô một chút sức lực để cử động cũng không có, đầy vẻ lúng túng không nhúc nhích ngồi trong ngực hắn.

Thời gian giống như là hình ảnh bị dừng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao ngày càng ửng đỏ, cắn chặt môi, không biết nên làm thế nào cho đúng bây giờ.

Đúng lúc này, Dạ Thiên Ưng nghe điện thoại xong, nhìn vật nhỏ đáng yêu đang ở trong ngực mình: “Cục cưng, bây giờ tôi có chuyện phải làm, em ở trong thang máy này đợi anh...một lát nữa anh sẽ trở lại.”

Vốn lúng túng muốn chết luôn đến nỗi Ngô Hiểu Dao cũng không dám nhìn hắn một cái , “. . . . . .”, bây giờ hắn còn gọi nàng là “cục cưng”??

Trái tim đang nhảy “thịch , thịch”, thật sự so với xe mô tô còn nhanh hơn gấp trăm lần.

“Ừ.” Nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô vẫn cúi thấp đầu như cũ, không dám nhìn hắn một lần.

Thấy vậy, Dạ Thiên Ưng cũng không còn thời gian “trừng phạt” cô cho tốt, từng động tác đặt cô xuống, hắn bước nhanh ra khỏi thang máy.

Lúc gần đi người này còn không quên dặn dò một câu: “Nhớ, đừng chạy ‘lung tung’.”

Trong thang máy, bọn họ giống như là người “nhà” vậy, người chồng còn tự mình dặn dò vợ yêu trước khi đi ra khỏi nhà ‘nhớ, đừng đi ra ngoài vụng trộm’, rốt cuộc là có ý tứ gì đây.

Ngô Hiểu Dao vẫn còn xấu hổ đến nỗi chưa hồi phục lại bình thường, vừa cúi thấp gật đầu nhẹ một cái, Dạ Thiên Ưng lúc này mới an tâm rời đi.

“phù. . . . . .” Sau khi hắn bỏ đi, cô bé ngốc nhẹ nhàng thở ra một hơi, cái việc vừa nãy thật sự là khiến người ta đè nén. . . . . .

Giơ tay lên sờ sờ hai gò má của mình, cả người Ngô Hiểu Dao giống như có một dòng “mật ngọt” chảy vào trong, hận đến nỗi không tìm được một lỗ để chui xuống dưới đó.

Kêu lên một tiếng “Ủa? ? ?", lúc này Ngô Hiểu Dao mới phát hiện bên trong thang máy hình như có chút thay đổi. . . . . .

Bàn ghế đầy đủ, cô ngay lập tức ngây ngốc: "Tại sao lại có thế ra như thế này? !"

Ngây người xình xung quanh, đồ ngốc này hoàn toàn không biết Dạ Thiên Ưng đang có âm mưu gì đây.

Cô đem lời dặn dò của Dạ Thiên Ưng quăng ra khỏi đầu, cô lao nhanh ra khỏi thang máy, trực tiếp chạy đến phòng làm việc của quản lý, muốn hỏi hết mọi chuyện.

"Quản lý Tôn. . . . . ." Đẩy ra cửa, cô cũng không nhìn kỹ trong phòng có ai, thẳng thắn lên tiếng: "Tại sao trong thang máy lại lắp đặt bàn ghế hả?"

Vừa mới nói xong câu đó, chỉ thấy, người bên kia từ từ xoay ghế ra trước, người ngồi trên ghế và cô cùng nhau thay đổi ánh mắt.

Nhìn chăm chú, Ngô Hiểu Dao ngẩn người. . . . . .

Đây không phải là Lăng Thánh Quân ư, chính là trợ thủ riêng của Dạ Thiên Ưng mà? ? Lần trước đưa mình vào chỗ chết trong bộ phận quản lý bảo vệ? ? Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây hả? ?

Nhất thời, Ngô Hiểu Dao vô cùng hốt hoảng, vội vàng lui về phía sau hai bước: "Sao. . . . . .anh lại ở đây?"

"hi, người đẹp." Khẽ mỉm cười, Lăng Thánh Quân khéo léo giơ tay chào cô: "Tôi bị chủ tịch điều tới đây kiêm luôn chức phục vụ bộ phận quản lý."

Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao cảm giác đầu óc mình choáng váng, trước mắt đều là một khoảng tối tăm.

Ý tứ trong lời nói này là gì vậy hả, về sau Lăng Thánh Quân là quản lý của cô rồi hả? Như vậy có nghĩa là về sau đồng bọn của Dạ Thiên Ưng sẽ quản lý cô sao?

Trời ạ! Trong lòng cô điều muốn chết cũng có rồi . . . . . .

"Người đẹp, có phải khi thấy cái người đẹp trai như tôi làm cấp trên của cô cho nên rất hưng phấn đúng không?"

"Hưng phấn cái rắm ấy!" Ngô Hiểu Dao bất bình mà tức giận lầm bầm trong miệng.

"Ha ha ha." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối bòng bong của cô, Lăng Thánh Quân không nhịn được phát ra tiếng cười. Mà nói cũng kỳ lạ thật, mấy người đàn ông ở đây giống như nhau đều lấy việc trêu chọc Ngô Hiểu Dao làm niềm vui thường ngày.

"Chuyện cá nhân . . . . . . Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô phải làm thêm giờ 3 ngày, từ chiều cho đến 10 giờ tối! Buổi sáng đến 9 giờ! Hơn nữa buổi trưa không có thời gian ăn cơm trưa, biết chưa?”

"Hả?" Đây không phải là cố ý chỉnh mình sao? Ban ngày đến mấy giờ cũng không sao cả, nhưng buổi tối lại tới 10 giờ à? ? Buổi tối đến mười giờ đã không còn ai thì ở trong thang máy làm gì?

Quan trọng nhất là đến 10 giờ thì đã hết xe rồi, thuê xe về nhà thì phải tốn mấy ngàn yên Nhật đấy! Tháng này công ty còn chưa có trả lương, lấy đâu tiền thuê xe mấy ngàn yên hả?

"Tôi cự tuyệt! Anh là đang cố tình chỉnh tồi đấy hả!"

Căn bản là cố ý, chỉ tiếc cố ý ‘chỉnh’ cô đây không phải là do Lăng Thánh Quân làm, mà là con sói xám lớn Dạ Thiên Ưng kia kìa!

Lăng Thánh Quân tỏ vẻ oan uổng nhún vai: "Tôi không có cái quyền ra lệnh việc này, là ý của chủ tịch ấy, nếu như cô có bất mãn gì thì đến tìm chủ tịch mà quấy rầy nhé!"

Vừa nghe đến đây, Ngô Hiểu Dao càng tò mò đối với cái người chủ tịch của công ty này .

Hắn ta rốt cuộc là người như thế nào?

Tiền lương của người đứng thang máy và công nhân vệ sinh so với thư ký lại cao hơn, hơn nữa bây giờ trong thang máy còn chen vào bộ bàn?

Yêu cầu cô thang máy phải làm đến 10 giờ tối? ? Có phải là quá kỳ lạ hay không hả? ? ?

Hừ!

Ở trong lòng Ngô Hiểu Dao âm thầm tính toán, hung hăng liếc cho Lăng Thánh Quân một cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

Lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng, Lăng Thánh Quân vẫn không quên thêm vào một câu: "Nhớ, không được ngủ ở công ty! ! !"

. . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Mẹ ơi, đường lui của Ngô Hiểu Dao con coi như bị chặt đứt rồi! Xem ra cũng chỉ có thể thuê xe về nhà thôi. . . . . . Nhưng. . . . . .Sẽ nhận được ít tiề rồi! ! ! ! Ô! ~~~~~~~~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui