Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Tên thầy giáo này sao nói mấy lời như như bị úng nước vậy? ! ! ! Hơn nữa còn nói cái gì mà chuẩn mực? ? ! ! Chủ yếu nhất là. . . . . Âm thanh này? Xưng hô này? Cảm giác này?

Lông mày Ngô Hiểu Dao cau lại, đưa tay gỡ mắt kích của hắn xuống, vẻ mặt trong nháy mắt dâng lên một tầng tức giận âm u: "Dạ Thiên Ưng! ! ! ! !"

Cười tà tà, đôi tay của Dạ Thiên Ưng ôm lấy hông Ngô Hiểu Dao vào trong ngực, ngôn ngữ tràn đầy Nhu Tình, đầu tựa nhẹ vào cổ cô, chậm rãi nói: "Bảo bối, tôi nhớ em lắm. . . . . ."

Hắn không bao giờ, chưa bao giờ nói những câu bồn nôn này với bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn ra được, trong mắt ấy lóe lên sự chân thành cùng vô vàng nhớ nhung, nếu không hắn cũng đã không đến gần bên cạnh Ngô Hiểu Dao như vậy.

Ngô Hiểu Dao bị Dạ Thiên Ưng ôm vào ngực cũng không đẩy bản tay đang ôm lấy thắt lưng của cô, bởi vì trái tim cô đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mù rồi, căn bản đã không còn sức để lo chuyện khác. . . . . .

Nhìn bộ dạng của Dạ Thiên Ưng như bây giờ, nội tâm đau đớn của cô lại một lần nữa dâng lên. Rõ ràng đã nói không gặp mặt lại nhau, tại sao hắn còn phải đến đây diễn cái vai thầy giáo mà đùa bỡn mình?

Mới vừa rồi mình còn nói mình có mắt nhìn người, mình sẽ không tin tưởng đàn ông . . . . . .

A, nhưng bây giờ thì sao?

Mình bị gạt lần nữa đúng không?

Cô tin tưởng "Thầy giáo Bắc " càng không nhìn ra "thầy giáo Bắc" chính là Dạ Thiên Ưng, thật là đùa cợt mà, còn mình dối gạt mình, rốt cuộc mình định ngu tới khi nào đây hả?

Bị hắn lừa gạt một lần còn không quên đi? Thế nhưng lại bị hắn lừa đến ba bốn lượt? ? Mình thật là khờ đến mức đó mà! Hơn thật đáng buồn chính là. . . . . .

Thế nhưng mình lại có thể sinh ra cảm giác với vai thầy giáo Bắc của Dạ Thiên Ưng! Ngay cả lúc này khi Dạ Thiên Ưng gọi mình, trong lòng cô cũng đang rung động không đẩy hắn ra . . . . .

Thật sự bi thương! Thật sự đáng buồn!

Giờ phút này, trong đầu Ngô Hiểu Dao chỉ hiện lên hình ảnh Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ quấn quýt với nhau ở quán Bowling, cùng với cảnh bọn họ mỉm cười hạnh phúc.

Hơn một tháng cũng không thể quên hắn? Và không thể quên hắn ư? Không sao! Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bị hắn tóm cổ nữa đâu! !

Dạ Thiên Ưng nhất quyết ôm lấy eo của cô, một cái tay khác khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cô, đôi mắt thâm tình nhỉn chăm chăm vào cô. . . . . .

Lúc cô mới bỏ đi, hắn thật sự rất hận cô! Hận cô không hiểu! Hận cô lần nữa tránh né hắn!

Tìm cô suốt mười năm nay, tại sao cô không thể ở lại bên cạnh hắn nhiều hơn mà chỉ trong chốc lát?

Lúc đó hắn đã nghĩ mình không nên đi tìm cô, muốn chờ cô quay trở lại cúi đầu cầu xin hắn. . . . . .

Nhưng. . . . . .

Trong vòng hơn một tháng, cô không đến, mà hắn. . . . . .

Nhưng không có ngày nào hắn ngừng lại nỗi nhớ nhung về cô. . . . . .

Hắn bỏ tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm, hắn quyết định lần thứ ba đi tìm cô. . . . . .

Vốn định ở bên cạnh cô diễn them cái thầy giáo Bắc này thêm vài ngày nữa, nhưng mà hắn không nhịn được nữa rồi, từ lúc bắt đầu khi hắn nhìn thấy cô vào thời khắc ấy, hắn đa muốn đi lên ôm chặt lấy cô, muốn thương yêu cô . . . . .

Dạ Thiên Ưng từ từ tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, muốn dùng nụ hôn để diễn tả nỗi nhớ nhung của hắn đối với cô, nhưng là. . . . . .

Ngô Hiểu Dao quả quyết lấy tay bịt kín đôi môi hắn, châm chọc nói: "Ơ, thế nào? Chủ tịch Dạ hết người chơi rồi nên chạy đến tìm tôi à? ? Lần này hóa trang cũng công phu ấy nhỉ, làm thầy giáo cơ đấy? ?"

Cô kiềm chế nỗi buồn bã trong lòng, cô muốn đánh hắn, muốn mắng hắn, nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ cô không thể rời xa được hắn. . . . . .

Đối mặt với sự châm chọc của cô, Dạ Thiên Ưng kiềm chế. . . . . .

Vốn tính khí của hắn rất nóng nảy, nghe xong giọng điệu châm chọc của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên cao.

Vẻ mặt hắn cố gắng giữ thái độ bình thường, gỡ bàn tay đang bịt miệng mình ra, trêu ghẹo nói : "Không phải tôi sợ tên nào xấu xa dụ dỗ em sao?"

A, tên xấu xa? Dụ dỗ mình? ?

Trên đời này mấy tên xấu xa có tên nào cao hơn Dạ Thiên Ưng đâu, hắn còn sợ người xấu khi dễ mình? Hắn chẳng lẽ không biết, hắn mà khi dễ người khác thì vô cùng tàn nhẫn hay sao? ? ? ?

Cuối cùng cô vẫn không khống chế được tâm tình của mình mà rống giận thành tiếng: "Anh chính là xấu nhất đấy! Tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, cảm thấy tôi dẽ bị lừa phải không hả? Anh cảm thấy anh như vậy là phụ lòng của Thước tiể thư hay không?" Gào xong, cô ra sức đẩy hai cánh tay của Dạ Thiên Ưng đang ôm lấy người cô.

Dạ Thiên Ưng biết cô tức giận về vụ kia, hắn cũng không biết là nên vui hay nên mừng đây? Hay là nên tức giận? Cươi tà mị, hắn không nhanh không chậm trêu chọc : "Bé cưng à, cũng ăn dấm hơn một tháng rồi đấy, em ăn tới mấy bình dấm đấy hả. Ngoan, nghe lời, đừng giận nữa."

Dạ Thiên Ưng nói mấy lời này mà sao có vẻ nhẹ nhõm vô cùng, giống như mới giết người xong chỉ mỉm cười rời đi.

Hắn không biết, hắn căn bản không biết cái gì cả. Cô là đang ghen, không sai chính là ghen! Đau khổ cũng có.

Nhưng là. . . . . .

Nhiều hơn chính là sự đau lòng trong cô! ! ! ! !

Khi cái khoảnh khắc cô biết mình thích Dạ Thiên Ưng, cũng chính là lúc tổn thương của hắn dành cho cô bắt đầu . . . . .

Có lẽ cả đời hắn cũng không biết được trái tim cô đau đớn thế nào, mà bây giờ hắn vẫn giữ vững thái độ thong dong mà lừa gạt cô lần nữa ư?

Trải qua nhiều lần như vậy, cô đã sợ, đã sợ Dạ Thiên Ưng này rồi!

Cho tới bây giờ cô vẫn biết Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ vẫn qua lại với nhau, nhưng tại sao hắn ta lại tới tìm mình lần nữa, đồ đàn ông vô trách nhiệm, đồ vai lại! Cầm tình cảm của phụ nữ làm đồ chơi ! ! ? ?

" Tôi đã từng thích anh, nhưng mà bây giờ tôi. . . . ." Cô suy nghĩ mình nên nói cho hắn biết, biết rằng bây giờ cô vô cùng hận hắn, vô cùng chán ghét hắn, mặc dù. . . . . .

Cô vẫn còn thích hắn, có cảm tình dành cho hắn, nhưng cô không còn cách nào để thao thứ cho một tên đê tiện như hắn. . . . . .

Nửa câu phía sau, không phải cô không nói ra, mà đôi môi của Dạ Thiên Ưng đã mạnh mẽ ngăn miệng cô lại. . . . . .

Hắn không muốn nghe nửa câu sau của Ngô Hiểu Dao, chỉ cần nửa câu đầu là đủ rồi. . . . . .

Hắn rất ghét mấy người phụ nữ nói lời yêu với hắn. Cũng chưa từng nói yêu với bất kỳ người phụ nữ nào, có lẽ về sau cũng sẽ không nói. . . . . .

Nhưng giờ phút này. . . . . .

Hắn nghe đến Ngô Hiểu Dao nói thích của mình thời điểm, tim của hắn thật sự rất vui mừng, thật là vui mừng. . . . . .

Trái tim chưa bao giờ cảm thấy đủ, rốt cuộc cũng thỏa mãn. . . . . .

Đôi môi hắn bá đạo bao bọc lấy vành môi của cô, khiến cho mũi cô phát ra âm thanh "Ô —- ô —-" .

Tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng đều bá đạo? ? Mỗi lần đều muốn làm gì là làm? ? Có lẽ trước kia cô sẽ ngoan ngoãn phục tùng, nhưng bây giờ sẽ không.

Cô không sợ hãi trước sự uy nghiêm của hắn, cũng sẽ không cúi đầu trước hắn, càng khuất phục thì chỉ có mình cô đổi lấy sự tổn thương, bây giờ cô muốn phản kháng. . . . . .

Đưa tay hung hăng nắm lấy vết thương trên bả vai của hắn, trán của hắn thoáng chốc xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, chân mày nhíu lại, môi vẫn như cũ dính chặt trên môi cô. . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui