Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Thang máy tiếp tục đều đặn và nhanh chóng đi xuống. Sau khi Ngô Hiểu Dao trả lời xong tên của mình, nhất thời cảm thấy không khi bên trong thang máy như loãng đi, chỉ âm thầm van xin, thang máy mau mau lên! Xuống lầu một mau một chút!

Sao đoán được rằng. . . . . .

‘ Ầm ’ một tiếng, thang máy đột nhiên lắc lư hai cái, rồi đột nhiên ngừng lại.

Chỉ là báo tên tuổi mà thang máy đã hư luôn?

Hay là do mình van xin cái thang máy xuống nhanh một chút mà kết quả tạo thành là ngược lại?

Uy lực của mình thật đúng là lớn ghê.

Lúc này, cô cũng không quên lầm bầm mấy câu, sau đó ánh mắt của cô thực sự hoảng loạn, vội vàng đưa tay đến chỗ chuông báo.

Thì nhìn thấy một người khác trong thang máy.

Từ khi thang máy hư, hắn vẫn ung dung dựa vào thang máy, chẳng khẩn trương chút nào, khiến Ngô Hiểu Dao bội phục không thôi.

Quả nhiên, nhân vật lớn rất là khác!

Nhưng Ngô Hiểu Dao ơi Ngô Hiểu Dao à, kịch bản này là hắn an bài, hắn làm sao có thể kinh hoảng? Mặc dù không phải hắn an bài, hắn cũng không thể kêu to cứu mạng trong thang máy mà? Này có nhiều tổn hại trai đẹp hình tượng đây?

Dạ Thiên Ưng giương mắt liếc nhìn hệ thống truyền hình cáp trong thang máy, ánh đỏ đã dập tắt, xem ra Lăng Thánh Quân đã tắt hệ thống theo dõi rồi. Hắn lộ lên nụ cười tà như ác ma trên khóe miệng. . . . . .

"Làm thế nào? Làm thế nào đây? ?" Đột nhiên, Ngô Hiểu Dao phát điên lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt rất là nóng nảy, hoàn toàn không nhận thấy một con lang đang bộc lộ bản chất…

Đứng ở một bên, Dạ Thiên Ưng an tĩnh nhìn chú thỏ nhỏ đang phát điên, càng xem càng cảm thấy hứng thú.

Chốc lát, hắn đứng thẳng người, chậm rãi bước tới chỗ Ngô Hiểu Dao.

Cô vẫn đang trong trạng thái của con kiến trong chảo nóng, hoàn toàn không biết một bàn tay đang hướng về phía mình…

Đột nhiên, bàn tay Dạ Thiên Ưng giữ lấy cánh tay cô…

Cả người cứng đờ, cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui