Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi


Có bệnh nhân tâm thần yêu thầm tôi - A Từ Cô Nương
Edit: Kidoisme
Chỉ là Úc Bùi xin được hết số của mọi người mà lại không nói chuyện với Lạc Trường Châu thì cũng hơi kỳ, vậy nên cậu do dự mãi cuối cùng mở miệng bảo bạn cùng bàn: "Lạc Trường Châu..."
"Ừ?" Lạc Trường Châu đáp lại, không ngẩng đầu lên mà vẫn viết lách gì đó.

Đợi một lát hắn không thấy Úc Bùi nói gì, lúc này mới dừng tay nhìn cậu: "Muốn số điện thoại của tớ à?"
"Phải." Úc Bùi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của hắn, thầm than trong lòng 'người đâu mà mắt đẹp tuyệt' sau đó nhanh tay đưa quyển sổ đến trước mặt Lạc Trường Châu.

Hắn rũ mắt viết số điện thoại của mình vào, còn có cả tên.

Úc Bùi liếc qua quyển sách nhiều thêm vài chữ, vui vẻ nói nhỏ: "Cảm ơn cậu."
Lạc Trường Châu không nói năng gì, quay đầu tiếp tục học bài.

Do đây là ngày đầu tiên Úc Bùi quay lại trường, cho nên sau khi tan học Úc Bùi được chú Trang và tài xế đón về.

Chú Trang là quản gia nhà họ Úc, lớn lên cùng bố Úc.

Giờ đã tới thế hệ của Úc Bùi, tóc chú Trang đã bạc nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ do thường xuyên vận động.

Còn ông Úc thì khác, ông chìm đắm trong nhục dục lại còn mắc bệnh hen suyễn, do không hít kịp thuốc cuối cùng chết trên người tình nhân.

"Cậu chủ nhỏ, hôm nay đi học có vui không?" Chú Trang mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp kéo tầm mắt Úc Bùi về với thực tại.

"Vâng, khá tốt ạ." Úc Bùi đáp, sau đó vỗ cặp sách của mình: "Cháu còn xin được số điện thoại của các bạn nữa."
Chú Trang gật đầu, dịu dàng cười với cậu: "Được rồi, kết bạn vẫn tốt hơn là không."

Úc Bùi mím môi không đáp, chỉ là trước khi xuống xe cậu quay đầu hỏi: "Chú Trang, hôm nay anh cháu có về ăn cơm không ạ?"
"Hôm nay công ty rất nhiều chuyện, có khả năng cậu chủ lớn sẽ về muộn." Chú Trang đáp.

Úc Bùi vừa nghe đã uể oải, sau khi ăn cơm xong cậu mệt mỏi ôm cặp về phòng ngủ tựa đầu vào gối ngồi không nhúc nhích.

Một lát sau cậu đứng dậy lục cặp sách lấy ra quyển sổ nhỏ, lưu hết số vào điện thoại.

Làm xong, Úc Bùi cài đặt chế độ chuyển tiếp tin nhắn theo nhóm, trong lúc đang tính gửi tin thì lại có người gọi đến.

Úc Bùi sợ hãi, mãi đến khi nhìn thấy tên người gọi trên mặt cậu mới có ý cười bắt máy: "Alo..."
"A Bùi, cậu xuất viện rồi? Đỡ hơn chưa? Nay tớ hỏi chú Trang thì chú ấy bảo cậu đi học thật hả?" Người đầu bên kia có vẻ rất hiểu Úc Bùi, chưa đợi cậu đáp lại đã nói tiếp: "Cậu đừng đi vội, bố tớ đồng ý cho tớ chuyển trường rồi, một tháng nữa tớ qua nhé!"
Úc Bùi vừa nghe Cố Tranh nói, ngạc nhiên hỏi lại: "Chú Cố đồng ý thật?"
"Đương nhiên, nếu không tớ có tự chuyển trường được đâu?" Cố Tranh hỏi lại cậu, nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy.

Úc Bùi nhìn điện thoại đen sì, trong lòng có chút vui vẻ.

Hai nhà Cố - Úc là quan hệ quyền thế lợi ích, cậu chơi với Cố Tranh từ bé, mỗi tội sau này nhà họ Cố chuyển đi, Úc Bùi không còn bạn bè nữa.

Úc Bùi không kiểm tra lại danh sách điện thoại, nghĩ một lúc rồi nhắn tin theo nhóm: [Học kỳ mới gặp lại cậu, tớ vui lắm.

Hy vọng hai chúng ta có thể làm bạn tốt trong tương lai:D]
Nhắn xong, Úc Bùi im lặng cầm điện thoại đợi.

Cậu đã nghĩ mình gửi nhiều như vậy, ít nhất cũng sẽ có một hai người trả lời, nhưng hơn một tiếng sau điện thoại vẫn trống trơn không tiếng động.

Hô hấp của Úc Bùi dần chậm lại, cuối cùng càng ngày càng thất vọng.


Úc Bùi tắt điện thoại, đắp chăn lên tới cổ chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy chuyện đầu tiên Úc Bùi làm là mở điện thoại lên xem tin nhắn nhưng hộp thư đến chẳng khác nào hôm qua, trống rỗng.

Trừ vài tin rác ra, không ai trả lời lại.

Úc Bùi cất điện thoại vào cặp, làm như không có chuyện gì ra ngoài ăn sáng, ăn xong được tài xế đưa đến trường.

Mỗi ngày lớp cậu đều có bài kiểm tra cho nên khi cậu vừa vào lớp có rất nhiều học sinh đang ôm sách học từ.

Úc Bùi nhìn qua chỗ cậu đang ngồi, ngạc nhiên vì bạn cùng bàn chưa tới.

Hôm qua Lạc Trường Châu học rất nghiêm túc nên Úc Bùi còn tưởng hắn giống học sinh giỏi gương mẫu.

Ai dè Lạc Trường Châu còn đến muộn hơn cậu, gần chuông mới thấy hắn khoác balo lững thững bước vào cửa.

Lúc Úc Bùi đi vào có rất nhiều bạn học chào cậu, đây là thứ mà Úc Bùi mập mạp không bao giờ có được mà số người chào Lạc Trường Châu nhiều hơn, chẳng qua phần lớn đều là con gái.

Lạc Trường Châu không giống Úc Bùi cười cười đáp lại bạn học, hắn lạnh lùng gật đầu tùy ý rồi chỉ chào một tiếng.

Úc Bùi thấy hắn như vậy do dự vài giây rồi mới dám gợi chuyện: "Lạc Trường Châu...chào buổi sáng."
Lạc Trường Châu không nhìn cậu mà cắm mặt vào sách, tuy nhiên vẫn lịch sự trả lời: "Ừ, buổi sáng tốt lành."
Úc Bùi ngạc nhiên tới mức quên phải nói gì tiếp, ngược lại Lạc Trường Châu thấy cậu im lặng, bỗng ngẩng mặt lên hỏi: "Chúng ta từng gặp nhau chưa?".


truyện tiên hiệp hay
Những lời này thường đi với 'tớ cảm thấy cậu rất quen', là lời thoại kinh điển trong giao tiếp, nhưng Úc Bùi chưa từng gặp Lạc Trường Châu nên cậu ngơ ngác phủ nhận: "Không có."
Lạc Trường Châu nghe vậy thì nhướn mày, đôi mắt xanh lam nhìn cậu vài giây rồi 'ồ' một tiếng, quay đầu tiếp tục đọc sách.

Úc Bùi không hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau hành động của Lạc Trường Châu, cậu nhìn công thức trong sách giáo khoa cùng với đống chữ trên bảng thì bắt đầu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, tuy nhiên bạn cùng bàn lại rất nhẹ nhàng, giống như giáo viên vừa đọc đề bài thì hắn đã bắt đầu làm nháp, tính toán ra được đáp án chính xác.

Úc Bùi cố chịu đựng hết tiết vật lý và hóa học, cuối cùng cũng tới được môn cuối cùng.

Buổi sáng thứ ba có một tiết thể dục, chuông vừa reo lên học sinh ngoại trú đều đứng dậy cầm cặp sách ra ngoài sân vận động.

Úc Bùi cũng vậy, học xong cậu phải về nhà ăn trưa rồi ngủ.

Hơn mười một giờ mặt trời đã lên cao, nhiệt độ tăng không ít.

Úc Bùi không thấy lạnh nên gấp khăn quàng cổ rồi nhét vào trong cặp sách.

Lúc cậu dọn đồ Lạc Trường Châu bên cạnh cũng làm chuyện tương tự.

Úc Bùi nghiêng đầu nhìn hắn, cho dù bọn họ chưa làm bài kiểm tra nhưng trong lòng cậu đã coi Lạc Trường Châu là học sinh giỏi – bởi vì mấy học sinh nam đều thích để nhiều sách trên bàn tránh giáo viên len lén làm chuyện xấu bên dưới.

Úc Bùi không ngoại lệ, cậu thường xuyên nấp sau đống sách ngủ ngon lành.

Tuy nhiên Lạc Trường Châu khác, bàn hắn rất thoáng không có bất kỳ quyển sách nào, đây là dấu hiệu của một học sinh giỏi không sợ kiến thức không sợ giáo viên.

Chờ tới khi hai người dọn xong, Úc Bùi mới phát hiện Lạc Trường Châu cao lớn một cách kỳ lạ, đồng phục trường họ áo hồng đi với quần đen – người bình thường mặc xấu đến mức quê mùa nhưng chả hiểu sao mặc trên người hắn lại hợp, Úc Bùi không nhịn được nhìn thêm vài lần, âm thầm hâm mộ trong lòng.

Trước kia cậu rất béo, dinh dưỡng toàn thân tựa như tập trung vào bụng nên không cao được, tuy giờ gầy rồi nhưng đã qua tuổi phát triển.

Trong mắt cậu Lạc Trường Châu mới là mẫu đàn ông hoàn hảo, yếu ớt như Úc Bùi thảo nào không được các bạn yêu quý.


Nghĩ như vậy Úc Bùi theo đuôi Lạc Trường Châu ra sân thể dục.

Tình bạn giữa học sinh cấp ba rất đơn giản, giỏi chơi với giỏi, dốt ở với đốt.

Mà tình bạn giữa đám con trai còn đơn giản hơn nữa, chỉ cần chơi bóng rổ với nhau tất cả đều là anh em tốt.

Nhưng trước kia Úc Bùi cái gì cũng không có, học tập kém lại còn béo, cậu không thể vận động mạnh, không thể giống mấy cậu con trai chơi bóng rổ đến mệt lả.

Hơn nữa Úc Bùi còn là người hướng nội, không biết phải ở chung với bạn học thế nào, dần dà bạn bè trong lớp đều vô tình cố ý lơ cậu đi, thậm chí có vài người còn xa cách ra mặt.

Hiện tại Úc Bùi về trường sau hơn nửa năm bị bệnh cậu vẫn không thể vận động mạnh.

Sau khi tập trung, cậu nhìn đám bạn trai chạy hồng hộc trên sân vận động, cuối cùng ánh mắt rơi trên thiếu niên dẫn đầu – Lạc Trường Châu.

Đàm Khải Minh thường giữ vị trí số một bị hắn bỏ xa, mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có vẻ gì là đang mệt mỏi.

Úc Bùi cảm thấy sự đáng sợ của cự ly chạy 800m đối với hắn chỉ đơn giản như chơi bắn bi.

Úc Bùi nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng đứng dậy đi trong vô thức đến cạnh tấm rào chắn làm bằng sắt ngắm nhìn Lạc Trường Châu từ bên ngoài.

Rõ ràng hắn đã chạy qua chỗ cậu đứng nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Úc Bùi.

Úc Bùi ngạc nhiên đơ ra một lúc, đến khi cậu tỉnh lại Lạc Trường Châu đã quay người bỏ đi, để lại cho Úc Bùi một bóng lưng cao lớn đĩnh đạc.

Hết chương 3
- --Kidoisme: Nhìn em Bùi ngồi chờ tin nhắn bạn bè thấy tội lắm luôn í:((
Beta ngày 27/11/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận