Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Thời Niên vẫn không nhúc nhích, Kiều Ngộ An cũng không đợi hắn, thậm chí cũng không thèm nhìn Thời Niên nữa, trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện bắt đầu ăn, tự tại cứ như đang ở nhà mình.

Bởi vì ánh mắt Kiều Ngộ An không tập trung vào mình, Thời Niên cũng dần chuyển sự chú ý sang Kiều Ngộ An, không biết là do vẻ mặt quá hưởng thụ của anh, hay là mùi cơm phảng phất trong không khí đang thuyết phục hắn, Thời Niên thực sự thấy đói.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn một bữa nóng hổi đàng hoàng.

Bữa hồi trưa Thời Niên cũng rất muốn ăn nhưng lại không dám, đúng là hắn lo lắng Kiều Ngộ An sẽ bỏ thứ gì khác vào, hắn cố kiềm chế lắm mới khiến mình vứt bỏ những món ăn đó, nhưng giờ phút này, Thời Niên dường như không còn cách nào thuyết phục chính mình.

Nếu những món ăn đó thật sự có gì, nhưng chính anh cũng ăn đấy thôi, không phải sao?

“Còn không ăn là tôi sẽ ăn hết đấy.” Kiều Ngộ An không ngẩng đầu lên nhắc nhở hắn.

Thời Niên im lặng một lúc mới bước tới.

Không trốn được người này, trong lòng Thời Niên cho kết luận.

Quá vô lại.

Thấy hắn đi tới, Kiều Ngộ An nhìn hắn cười cười, đẩy bát cơm tới trước mặt hắn: “Tay nghề nấu nướng của tôi rất giỏi, hôm nay cậu kiếm hời rồi.”

Thời Niên lại im lặng một lúc rồi mới chậm rãi cầm đũa lên.

Có lẽ do đã rất lâu không ăn cơm nhà nấu, cũng có thể là đói bụng quá, từ đầu Thời Niên vốn không muốn ăn nhưng sau khi nếm thử tay nghề của Kiều Ngộ An thì không thể dừng lại được, anh không nói ngoa, tay nghề đúng là rất tốt, thậm chí còn ngon hơn những món cơm hộp do Triển Đồ mang đến trước đây.

Đây gần như là bữa ăn ngon nhất hắn từng có trong đời.

Kiều Ngộ An lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi mỉm cười, anh có thể cảm nhận được phần nào sự vội vàng của Thời Niên đối với món ăn trước mặt, song dù vội, nhưng hắn vẫn ăn một cách quy củ và chậm rãi.

Khi Thời Niên ăn xong một chén cơm ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An khẽ cười:

“Tôi lấy thêm cơm cho cậu nhé.”

Anh những tưởng Thời Niên ăn ngon như thế sẽ không từ chối nữa, nhưng Thời Niên lại không đưa bát cho anh: “Không cần.”

Kiều Ngộ An nhìn hắn vài giây cũng không ép uổng:

“Cũng được, cậu còn chưa uống canh đâu, uống chút canh đi.”

Nói xong thì trực tiếp múc một bát canh đặt ở trước mặt hắn:

“Canh xương heo, thử đi.”

Thời Niên nhìn chằm chằm chén canh trước mặt không nhúc nhích, Kiều Ngộ An hơi kinh ngạc, nhưng rồi cũng hiểu ra, mỉm cười, bưng bát canh trước mặt Thời Niên tới trước mặt mình, hớp một ngụm:

“Tôi thấy uống cũng khá ngon đấy.”

Từ lúc ăn đến giờ, món nào trên bàn Kiều Ngộ An cũng ăn, Thời Niên cũng vậy, chỉ không uống mỗi canh, bởi vì Kiều Ngộ An từ đầu đến giờ chưa từng động qua món canh này, giờ nhìn Kiều Ngộ An uống xong, hắn mới cảm thấy canh an toàn, cho nên khi Kiều Ngộ An đứng dậy múc cho hắn bát thứ hai, Thời Niên cũng không từ chối.

Vừa cầm thìa lên định uống, Thời Niên chợt ý thức được điều gì, liếc nhìn Kiều Ngộ An: Có phải anh ta biết mình đang lo lắng điều gì không?

Nhưng nghĩ lại cũng không có gì to tát, có lẽ từ lần đầu tiên người này nhìn thấy hắn đã phát hiện hắn khác thường, cũng không có gì phải giấu.

Sau khi ăn xong Kiều Ngộ An vào bếp rửa chén, Thời Niên như có chuyện muốn nói cứ ngồi ở trong phòng ăn không đi, khi Kiều Ngộ An từ trong bếp đi ra cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, anh mỉm cười:

“Có chuyện muốn nói với tôi?”

Đúng là Thời Niên có chuyện muốn nói, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Kiều Ngộ An ngăn lại: “Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau, hôm nay cậu còn chưa truyền nước, truyền ở phòng ngủ hay ở đây?”

Khi Kiều Ngộ An nói ra hai chữ truyền nước này, Kiều Ngộ An có thể cảm giác được Thời Niên hơi căng thẳng:

“Không thích truyền nước biển?”

“Tôi không truyền.” Thời Niên không nói lý do, chỉ nói kết luận.

Hiện giờ trên người Thời Niên có rất nhiều cấm kỵ, nhưng Kiều Ngộ An không biết cụ thể là gì, song sau khi Thời Niên tỏ ra chán ghét thì anh cũng bằng lòng phối hợp:

“Không truyền nước, vậy tiêm thuốc thì sao? Có phải cũng không được luôn không?”

Thời Niên không nói, nhưng toàn thân vẫn căng chặt, xem ra là không được rồi.

“Thuốc uống được không?” Kiều Ngộ An cười nói: “Nếu cậu không chịu nữa, tôi chỉ có thể lên núi hái thuốc cho cậu thôi.”

Lần này Thời Niên không kháng cự nữa, Kiều Ngộ An gật đầu:

“Vậy tôi đi mua, cậu ở nhà chờ tôi, không mở cửa cho tôi cũng không sao, tôi có thể nhảy cửa sổ vào được.”

Kiều Ngộ An bảo chờ gõ cửa, đi nhanh về nhanh, nhưng không gõ cửa vào, lúc anh từ cầu thang lầu hai đi xuống, Thời Niên đang ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên, thoáng có chút kinh ngạc, Kiều Ngộ An thấy được vẻ mặt của hắn:

“Cậu đang chờ mở cửa cho tôi sao? Xin lỗi, tôi sợ đột nhiên gõ cửa sẽ dọa cậu, cho nên vẫn nhảy cửa sổ, nhưng lần sau chúng ta có thể thống nhất một ám hiệu gõ cửa, cậu nghe thấy ám hiệu thì mở cửa, được không?”

Thời Niên không nói gì, nhìn Kiều Ngộ An cầm một chai nước suối từ trong phòng bếp đi tới, đặt trước mặt hắn, lại lấy từ trong vỉ nhôm và lọ thuốc ra một liều thuốc để vào lòng bàn tay đưa cho hắn, Thời Niên nhìn lòng bàn tay anh, không trả lời, Kiều Ngộ An cười nói:

“Thuốc chắc không cần tôi thử đâu nhỉ?”

Quả nhiên anh ta biết mình đang lo lắng điều gì.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy sự nghiền ngẫm, đùa vui trong ánh mắt anh, nhưng bất ngờ thay, ánh mắt anh lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút ân cần, Thời Niên đột nhiên có cảm giác có thể anh coi mình như bệnh nhân nhỏ của anh.

Thời Niên có chút bất đắc dĩ, lấy thuốc trong lòng bàn tay anh, một giây da thịt đụng chạm kia Thời Niên mới phát hiện, tay người này rất ấm.

Mà hắn, rất lạnh.

Uống thuốc, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên cười cười: “Chờ lát lại đo nhiệt độ.”

Thời Niên không nói, Kiều Ngộ An lại lấy bút ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên gói thuốc: “Liều lượng mỗi lần tôi ghi lên trên rồi, ban ngày tôi không ở nhà nên không đến được, cậu nhớ uống đúng giờ, đừng quên đấy, nếu không cánh tay của cậu sợ là phải cắt bỏ thôi.”

Kiều Ngộ An đối với Thời Niên, tuy rằng có mấy ngày người quỷ ở chung thân thiết, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc, cũng chẳng khác gì người xa lạ, Thời Niên có sự kháng cự và tránh né đối với người khác, với anh cũng vậy, nhưng Thời Niên chẳng thể phủ nhận rằng đôi khi Kiều Ngộ An không khiến hắn cảm thấy quá căng thẳng, đặc biệt là khi anh cười.

“Lúc trước cậu có chuyện muốn nói với tôi phải không?” Kiều Ngộ An cười nhìn Thời Niên: “Muốn nói gì?”

Thời Niên dời mắt nhìn thuốc trên bàn trà, trên hộp thuốc đã có chữ viết tay của Kiều Ngộ An, nét chữ rất đẹp.

“Khi trước đúng là tôi không để tâm vết thương của mình, nhưng sau này sẽ không nữa, thuốc anh mang tới tôi cũng sẽ uống, cho nên....”

“Còn muốn đuổi tôi à?” Kiều Ngộ An ngắt lời Thời Niên: “Là cơm không ngon? Hay là phục vụ chưa đủ tốt?”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, không nói chuyện.

Kiều Ngộ An bất đắc dĩ thở dài: “Coi như tôi xin cậu, xin cậu để tôi chăm sóc cho cậu đi, mấy ngày nay tôi tuy không đến đây, nhưng mỗi ngày đều đi loanh quanh bên ngoài nhà cậu vài lần, sợ cậu có khó chịu gì, lo lắng đề phòng không thể ngủ ngon được, trong mơ toàn là về cậu, bây giờ thấy cậu không những không khỏe, còn càng nghiêm trọng hơn, cậu bảo tôi yên tâm kiểu gì được? Nếu cậu không đồng ý nữa, chắc tôi phải ngủ trước cửa nhà cậu rồi.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức không làm phiền cậu, nếu cậu cảm thấy không được tự nhiên, thì không cần phải bật đèn trong nhà, tôi có thể tự mang theo kính nhìn ban đêm, nếu cậu cảm tôi ồn quá, tôi cũng có thể không nói, thời gian tôi đến cũng không nhiều, ban ngày phải đi làm, tối mới về được, nên buổi tối tôi cũng sẽ đến thăm cậu, cho đến khi cậu khỏi hẳn, có thể chứ?”

Thời Niên vẫn không nói chuyện, Kiều Ngộ An yên lặng đợi một lúc rồi cười nói:

“Thời Niên, thật ra cậu không cần phải kháng cự tôi như thế, bởi vì đây không phải lần đầu tiên tôi chăm sóc cậu.”

Câu nói này của Kiều Ngộ An thành công khiến Thời Niên có chút phản ứng khác, nhìn anh với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

“Trước kia lúc cậu còn tưởng tôi là quỷ, có một đêm cậu phát sốt, 12 giờ đêm không có đi đưa chuối cho Khương Tiểu Mễ, con bé xuống lầu tìm cậu, thấy cậu không được khỏe thì về nhà gọi tôi.” Kiều Ngộ An nhìn hắn: “Ngày đó, tôi canh cậu cả đêm.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Cái đêm Kiều Ngộ An nói kia, Thời Niên có nhớ mang máng, không phải vì nhìn thấy Kiều Ngộ An, mà là ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thời gian mới phát hiện điều không đúng, từ trước đến nay giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của hắn đảo lộn, lúc người khác đi làm thì là lúc hắn nghỉ ngơi, nhưng ngày đó khi tỉnh dậy lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Thời Niên lập tức ý thức được có thể là do mình không được khỏe, sống một mình nhiều năm như vậy hắn đã sớm biết rất rõ tình trạng thân thể của mình, có không khỏe thì uống thuốc rồi ngủ một giấc là được, nhưng hắn không nhớ rõ chuyện sau khi uống thuốc xong ngày hôm đó, song cũng không quan tâm, chỉ trừ lúc xuống giường hắn phát hiện ra cúc áo của bộ đồ ngủ trên người bị bung ra thì hắn cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khác.

Hắn vốn tưởng rằng mình ngủ bức bối quá nên mới cởi ra, nhưng hiện tại xem ra.... chẳng lẽ là Kiều Ngộ An cởi cúc áo ngủ của hắn? Anh đã làm gì hắn rồi?

“Anh….”

“Tôi không biết có cậu tiền sử dị ứng thuốc không, cho nên đêm đó chỉ đành hạ nhiệt độ vật lý cho cậu, cậu có ấn tượng không?”

Mặc dù là hạ nhiệt độ vật lý, nhưng nghĩ đến bản thân trong tình trạng không tỉnh táo tùy ý người khác muốn làm gì thì làm, Thời Niên vẫn theo bản năng nhíu mày.

“Tôi nói ra là chỉ muốn cho cậu biết, nếu tôi muốn làm hại cậu thì có rất nhiều cơ hội, trước đây không làm, vậy nên hiện tại và tương lai sẽ càng không làm, tôi biết muốn cậu tin tưởng tôi rất khó, cậu có thể luôn ôm thái độ cảnh giác với tôi, tôi thực sự chỉ muốn chăm sóc cậu.”

Thời Niên quá ít nói, cả quá trình dường như đều là Kiều Ngộ An đang tự quyết định, nhưng từ góc độ và lập trường của Thời Niên mà nói, thật sự chẳng có gì để nói với một người xa lạ y như keo da chó cả, sau nữa không đợi Thời Niên gật đầu Kiều Ngộ An đã trực tiếp kết luận:

“Cậu không nói gì tôi coi như cậu đã đồng ý rồi nhé, cứ quyết định vậy đi.”

Thời Niên: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui