Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Thời Niên sững người giây lát, không ngờ Kiều Ngộ An sẽ bất ngờ chạy tới ôm mình như vậy.

Hắn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho dù đã quen với Kiều Ngộ An rồi, nhưng hai người cùng lắm cũng chỉ nắm tay, chạm vào trán gì đó thôi, việc ôm này thì chưa từng có, Thời Niên còn tưởng mình sẽ kháng cự, sẽ không chấp nhận được, nhưng không ngờ là, lại rất bình tĩnh.

Độ dung túng và nhẫn nại đối với Kiều Ngộ An dường như còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng lúc này Thời Niên cũng không có tâm trạng đâu mà nghĩ đến, điều hắn nghĩ là Kiều Ngộ An nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới sẽ bất an như vậy.

Kiều Ngộ An đã an ủi hắn nhiều lần như thế rồi, Thời Niên cũng muốn làm chút gì đó cho Kiều Ngộ An, tuy rằng hắn sẽ không nói mấy lời hoa mỹ gì, nhưng nếu ôm có thể làm giảm bớt nỗi bất an của Kiều Ngộ An, vậy thì Thời Niên có thể dang rộng vòng tay để anh ôm mình, thậm chí chính hắn cũng có thể ôm anh.

Nghĩ như thế, và Thời Niên cũng làm như vậy, hắn im lặng vài giây, chậm rãi nâng tay đặt lên lưng Kiều Ngộ An, từng chút vỗ về:

“Không sao, không sao, đừng sợ.…”

Giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Thực ra vào khoảnh khắc ôm lấy Thời Niên, cảm xúc bất an của Kiều Ngộ An đã tan biến hơn nửa, lúc này được giọng nói nhỏ nhẹ của hắn an ủi, ngay cả tí xíu còn lại kia cũng biến mất, nhưng cho dù được an ủi rồi, cảm xúc cũng ổn định lại, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không muốn buông ra.

Muốn không làm quân tử một lần.

Anh thích người này, được hắn ôm và an ủi cũng không phải chuyện thường xảy ra, bọn họ quen biết lâu như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay mà thôi, lúc này rốt cục gần thêm một bước, Kiều Ngộ An ngược lại không ngại giả vờ yếu đuối.

“Tôi gặp ác mộng.” Kiều Ngộ An nói: “Đáng sợ lắm.”

Thời Niên nghe Kiều Ngộ An mở miệng nói chuyện, tưởng anh đã khá hơn rồi nên muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng mới vừa muốn lùi ra sau, đã bị Kiều Ngộ An càng ôm chặt hơn, Thời Niên nhìn thoáng qua Kiều Ngộ An, còn chưa kịp hỏi anh, thì đã nghe anh hỏi mình:

“Tôi ôm cậu, có khiến cậu khó chịu không?”

Thời Niên cảm nhận cảm xúc của mình một chút, nói: “Không có.”

“Vậy, tôi có thể ôm cậu thêm một lúc nữa không?”

Thời Niên trầm mặc vài giây, khi mở miệng lần nữa thì ngữ điệu lại kèm chút bất đắc dĩ, hắn nói: “Có thể.”

Kiều Ngộ An mỉm cười tựa lên vai Thời Niên.

Mỉm cười lại nghĩ đến Tiểu Lôi, không biết bây giờ cậu bé thế nào rồi, liệu tên cặn bã đó có lại làm khó dễ cậu không, rồi sau đó lại không cầm lòng được mà nghĩ đến Thời Niên.

Nghĩ kỹ lại, thời điểm khi Thời Niên một mình gặp được Triển Đồ thật ra cũng không lớn hơn Tiểu Lôi mấy tuổi, nhưng Thời Niên may mắn gặp được Triển Đồ, Triển Đồ bảo vệ hắn nhiều năm như vậy, không để ai làm hắn tổn thương, Kiều Ngộ An không biết tại sao Thời Niên lúc trước lại là một thân một mình, nhưng nhất định chẳng phải trải nghiệm tốt gì.

Dù cho Kiều Ngộ An không phải là người trốn tránh, nhưng đối mặt với vấn đề này, anh cũng không dám hỏi, càng không có can đảm hỏi.

Kiều Ngộ An không muốn để Thời Niên biết chuyện của Tiểu Lôi, không phải chuyện tốt gì cả, cũng lo ảnh hưởng đến cảm xúc của Thời Niên, không biết Thời Niên đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết có kích thích đến dây thần kinh nhạy cảm của hắn không, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nên cuối cùng cũng không nói gì, ôm Thời Niên gần nửa tiếng rồi mới chậm rãi buông hắn ra.

Cứ ôm tiếp nữa Thời Niên có thể khó chịu hay không là một chuyện, chính chỗ nào đó của anh khó chịu là một chuyện khác.

Dù hắn có thể chấp nhận anh đôi khi không quân tử như vậy, nhưng cũng không nghĩ đến việc giở trò xằng bậy với Thời Niên.

Vẻ mặt Thời Niên nhưng thật ra không có gì khác thường, lúc Kiều Ngộ An đứng thẳng người đối mặt với Thời Niên thì hắn liền hỏi anh trước:

“Tốt chút nào chưa?”

“Ừm.” Kiều Ngộ An cười gật đầu: “Vòng ôm của cậu hữu dụng lắm.”

Thời Niên im lặng nhìn Kiều Ngộ An, mấy giây sau ánh mắt mới chậm rãi dời xuống, dừng trên đôi chân rướm máu của Kiều Ngộ An.

Anh không đi giày, lúc leo cây chân bị thương cũng không có gì lạ, nhưng Thời Niên lại nhíu mày rất rõ, nhưng cũng không nói gì, khi Kiều Ngộ An định rời đi, Thời Niên lại cất bước rời đi trước, Kiều Ngộ An im lặng vài giây thu hết cảm xúc rồi cùng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi thư phòng, đã nhìn thấy Thời Niên đi ra từ trong phòng ngủ, trên tay cầm theo một đôi dép lê, đi tới ngồi xổm xuống đặt ở trước mặt Kiều Ngộ An:

“Mang vào.”

Yêu thầm có lẽ là tâm trạng hiện tại của Kiều Ngộ An đi, chỉ cần Thời Niên thể hiện ra chút quan tâm mình, trái tim anh liền sẽ hạnh phúc đập rộn ràng.

Dù hành động của Thời Niên đã biểu hiện rõ như thế rồi, nhưng Kiều Ngộ An vẫn muốn nghe Thời Niên chính miệng thừa nhận:

“Lấy giày làm gì? Sợ tôi đau à?”

Thời Niên ngồi xổm trước mặt Kiều Ngộ An ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu:

“Anh ở đâu ra nhiều vô lời nghĩa quá vậy?”

Kiều Ngộ An: “.…”

Tuy bị răn dạy, nhưng Kiều Ngộ An lại vui vẻ cười, Thời Niên kỳ quái liếc anh một cái không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh mang dép vào, Kiều Ngộ An cũng ngoan ngoãn nghe lời, sau khi anh mang dép vào xong Thời Niên mới đứng dậy, Kiều Ngộ An cũng đánh tiếng chuẩn bị rời đi:

“Thấy cậu không có việc gì rồi thì tôi về trước đây, mười hai giờ tôi mới về, buồn ngủ lắm rồi.”

Kiều Ngộ An nói xong câu đó liền đi, lại bị câu tiếp theo của Thời Niên thành công gọi dừng, hắn hỏi:

“Anh trở về còn sẽ gặp ác mộng sao?”

Kiều Ngộ An không nói gì, nhìn Thời Niên, trong mơ hồ hình như anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Thời Niên, nhưng rồi lại không dám suy đoán lung tung.

“Sẽ còn sao?” Thời Niên lại hỏi một lần.

“Không biết.” Kiều Ngộ An thành thật trả lời.

Anh thật sự không biết, trước khi chìm vào giấc mộng anh cũng biết Thời Niên sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn không kiềm chế được, có lẽ là do Tiểu Lôi khiến anh không yên lòng Thời Niên, cho dù là trạng thái của người trước mặt này trông còn tốt hơn so với Tiểu Lôi nhiều lắm, nhưng việc như cảnh trong mơ làm sao có thể khống chế được đây?

Có thể nhìn thấy Thời Niên khỏe mạnh là an tâm rồi, sẽ không gặp ác mộng nữa, nhưng cũng có thể anh sẽ vẫn mơ thấy chuyện tương tự.

“Vậy nếu vẫn gặp, thì làm sao?” Thời Niên nhìn hắn: “Còn muốn leo cây lên giống như bây giờ sao? Chân anh bị thương.”

Kiều Ngộ An rũ mắt nhìn chân mình, đúng là có vài vết xước nhỏ, hơi đau, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Thời Niên muốn nói cái gì.

“Cậu.…” Kiều Ngộ An cười, nhìn Thời Niên: “Cậu muốn tôi ở lại đây nghỉ ngơi sao?”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt bình tĩnh:

“Đúng, anh muốn ở lại không?”

“Muốn!” Kiều Ngộ An lập tức nói, “Cũng không phải chưa từng ngủ, tôi chỉ là tưởng cậu sẽ phiền.”

“Sẽ không.” Thời Niên xoay người trở về phòng ngủ: “Đâu phải chưa từng ngủ, không có gì phải phiền.”

Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng Thời Niên, chậm rãi cười.

Chàng trai anh thích, đáng yêu quá đi mất.

Khi Kiều Ngộ An đi vào phòng ngủ, Thời Niên đang đứng bên giường chuẩn bị kéo chăn đi, Kiều Ngộ An dựa vào chiếc tủ kế bên nhìn hắn:

“Cậu cầm chăn đi rồi, tôi đắp bằng gì giờ?”

Thời Niên cũng không quay đầu lại: “Tôi lấy cái mới cho anh.”

“Không cần.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi cũng không để ý nhiều thế đâu, tôi đắp của cậu là được rồi, nhưng nếu cậu ghét bỏ tôi, thì cứ coi như tôi chưa nói, nếu cậu vẫn không thích tôi, tôi có thể ngủ trong tủ, cậu biết đấy, lần trước tôi cũng ngủ trong tủ rồi.”

Động tác gấp chăn dừng lại, Thời Niên quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, xác nhận lần cuối: “Thật sự không cần đổi?”

“Không cần.” Kiều Ngộ An cười: “Đừng vất vả.”

Kiều Ngộ An nói như vậy, Thời Niên cũng không tiếp tục nữa, rời vị trí mép giường: “Vậy anh nằm đi.”

Theo lý thuyết thì kêu Kiều Ngộ An nằm xuống, hai người cũng không phải quan hệ thân mật, lẽ ra lúc này Thời Niên nên rời đi, nhưng hắn lại không, vòng qua đuôi giường sang bên kia giường.

Dù biết là không thể, nhưng tim Kiều Ngộ An vẫn đập loạn xạ, cho đến khi Thời Niên cầm hộp thuốc trong góc đi tới Kiều Ngộ An mới cười.

Thầm mắng chính mình ngày càng không đứng đắn.

“Xử lý vết thương trên chân trước rồi hẵng ngủ.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Kiều Ngộ An thu ý cười, nhìn Thời Niên ngồi xổm ở trước mặt mình, mở hộp thuốc ra, Kiều Ngộ An ngăn hắn lại: “Tôi tự làm được, cậu đi làm việc đi.”

Thời Niên nhìn anh chằm chằm vài giây:

“Anh đang ngượng à?”

“Không có.” Kiều Ngộ An mỉm cười: “Tôi là bác sĩ mà, xíu thương tích này tôi tự sát trùng là được, không trễ nải công việc của cậu.”

“Không trễ.” Nói xong, Thời Niên không để ý Kiều Ngộ An nữa, lấy bông tẩm cồn ra, sau đó nắm cổ chân Kiều Ngộ An đặt lên đầu gối mình, Kiều Ngộ An vô thức rụt lại một chút, Thời Niên liền ngẩng đầu nhìn sang, Kiều Ngộ An vốn tưởng hắn sẽ hỏi anh sao thế, nhưng không ngờ lại là một ngữ điệu ra lệnh:

“Đừng nhúc nhích!”

Kiều Ngộ An: “….”

Rồi ok, mình chăm sóc cho hắn lâu như vậy, để Thời Niên chăm sóc cho anh một lần cũng không có gì không được, nhưng Thời Niên với vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy chân anh, dáng vẻ cẩn thận xử lý vết thương vẫn khiến Kiều Ngộ An cảm thấy hơi không thích ứng được, anh mất tự nhiên kéo chăn bên cạnh đắp lên đùi mình.

Thời Niên thấy, liếc nhìn anh một cái: “Lạnh?”

“Ừm, có chút.” Kiều Ngộ An nói: “Cậu mở điều hòa lớn quá.”

“Điều hòa còn chưa bật đâu.” Thời Niên nói.

Kiều Ngộ An: “…. Thế, thế có thể là tôi bị cảm rồi.”

“Sao hôm nay anh cứ lạ lạ vậy?”

Thời Niên nghi hoặc liếc anh một cái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trải qua thời gian dài ở chung, Thời Niên tựa như có yên tâm một chút đối với Kiều Ngộ An, kiểu yên tâm này giống như bây giờ vậy, tuy rằng Kiều Ngộ An cư xử là lạ, nhưng Thời Niên cũng sẽ không theo bản năng liên tưởng đến trên người mình, sẽ không liên tưởng sự kỳ quái của Kiều Ngộ An là bởi vì mình.

Bởi vì hắn biết, trước giờ Kiều Ngộ An đều chưa từng nghĩ hắn kỳ quặc.

Khá tốt.

Kiều Ngộ An phát hiện Thời Niên cũng rất thành thạo trong việc xử lý vết thương, nếu không phải đã biết nghề hắn làm chẳng hề liên quan gì đến bác sĩ, biết đâu sẽ cho rằng hắn là bác sĩ cũng nên, còn về vì sao lại thuần thục như vậy, Kiều Ngộ An không để cho mình nghĩ thêm nữa.

Sau khi Thời Niên xử lý vết thương xong thì rời đi, một câu ‘buổi chiều tốt lành’ cũng không nói, Kiều Ngộ An ôm chăn ngồi ở mép giường chốc lát, cúi đầu nhìn đôi chân nhiều thêm mấy miếng băng keo cá nhân, khẽ cười.

Nằm trên giường Thời Niên, đắp chăn của Thời Niên, Kiều Ngộ An tưởng đâu mình sẽ kích động lắm, nhưng thực tế thì anh lại hoàn toàn chẳng có náo nức gì, vừa nằm xuống liền ngủ mất, ngay cả quá trình đi ngủ cũng không có.

Đã gần 36 tiếng đồng hồ không chợp mắt nghỉ ngơi, Kiều Ngộ An thực sự rất mệt mỏi.

Nhưng đi ngủ trên giường Thời Niên mà trước đó không suy nghĩ nhiều, không có nghĩa là trong mơ sẽ không nghĩ, cảnh trong mơ lại đặc biệt chân thực, anh mơ thấy khi mình tỉnh dậy, Thời Niên đang nằm bên cạnh mình, cái chăn màu trắng đắp trên người hắn, chỉ lộ ra cái mũi và đôi mắt, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, ngay cả lông tơ trên mặt cũng phát ra ánh sáng.

Kiều Ngộ An bị Thời Niên như vậy hấp dẫn, không kìm được nhích người đến hôn lên môi hắn một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui