Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Kiểu Ngộ An hiểu ý Thời Niên, trước đó không có bằng chứng thì không có cách nào, sau thì lại có thể khống chế được, thậm chí có thể chủ động dụ Lôi Cường thương tổn Tiểu Lôi, sau đó chuẩn bị tốt trước, quay video hoặc sau đó đi giám định vết thương.

Kiều Ngộ An không thể phủ nhận đây đúng là cách hiệu quả nhất, nhưng cũng quá mạo hiểm, anh thà để Tiểu Lôi tránh khỏi những thương tổn này mãi mãi.

“Không được.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi sợ biến khéo thành vụng làm Tiểu Lôi chịu tổn thương càng nặng hơn.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An:

“Nhưng chỉ cần Tiểu Lôi còn ở trong gia đình đó, tổn thương sẽ không bao giờ ngừng lại, anh không làm như vậy thì làm sao đảm bảo cậu ấy sẽ không chịu tổn thương nặng hơn? Tôi nghĩ có thể thử một lần, chí ít chúng ta chiếm được ưu thế, cũng có thể được bảo vệ đàng hoàng, còn tốt hơn là bất cứ lúc nào cũng phải lo sợ đề phòng.”

Kiều Ngộ An im lặng, Thời Niên cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kiều Ngộ An vài lần, mãi cho đến khi hai người ăn cơm xong, lúc Thời Niên chuẩn bị thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp, mới nói thêm một câu:

“Anh sẽ cảm thấy.… tôi rất mưu mô, có cái nhìn không tốt về tôi sao?”

Kiều Ngộ An còn đang suy nghĩ sự việc, nghe vậy có hơi không kịp phản ứng lại, nhìn Thời Niên: “Cậu nói gì cơ?”

Thời Niên không nói gì thêm nữa, trực tiếp xoay người rời đi, Kiều Ngộ An nhìn theo bóng lưng Thời Niên, chợt hiểu ý hắn hỏi.

Mặc dù gợi ý Thời Niên đưa ra là cách hiệu quả nhất, nhưng nhìn từ một góc độ khác, để một đứa trẻ mười hai tuổi chủ động dụ người khác làm hại mình là một việc rất tàn nhẫn, mỗi người mỗi ý, cũng không phải tất cả mọi người sẽ cảm thấy phương pháp của Thời Niên là đúng.

* (仁者见仁,智者见智): cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.

Còn Thời Niên hỏi Kiều Ngộ An như thế, chắc là lo Kiều Ngộ An nghĩ hắn là người rất tàn nhẫn.

Kiều Ngộ An đương nhiên không có ý nghĩ như vậy, trải nghiệm của mỗi người khác nhau, cách xử sự với cùng một việc đương nhiên sẽ có cách giải quyết khác nhau, thậm chí anh còn công nhận Thời Niên ở một mức độ nhất định, nếu anh là Tiểu Lôi, có lẽ anh cũng sẽ chọn làm như vậy, sở dĩ không đồng ý, cũng chỉ vì anh không phải Tiểu Lôi thôi.

Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Thời Niên dường như thật sự ngày càng quan tâm đến cảm nhận của anh hơn.

Nghĩ đến đây, Kiểu Ngộ An tạm gác những vấn đề của Tiểu Lôi sang một bên, trực tiếp đứng lên đi vào bếp, đoạt lấy bát đũa bắt đầu tự mình rửa:

“Cơm chiều là cậu làm rồi, sao còn có thể để cậu rửa được? Để tôi.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An một cái, cũng không ngăn cản, anh muốn rửa thì cứ rửa, mình rời đi là xong, nhưng không ngờ khi vừa cất bước Kiều Ngộ An sẽ gọi hắn lại:

“Đừng đi mà, ở cạnh tôi chốc lát đi.”

Thời Niên cũng thật sự dừng bước, đứng một bên nhìn Kiều Ngộ An rửa chén.

Kiều Ngộ An chậm rãi cười, không nhìn Thời Niên, hỏi thẳng hắn:

“Có ai từng nói cậu rất ngoan chưa?”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, cũng không để ý đến những lời anh nói này, Kiều Ngộ An biết lời nói này chẳng khác nào trêu Thời Niên, hắn luôn làm lơ hết, mỉm cười cũng không để ý, lại hỏi hắn:

“Cậu rất để ý cái nhìn của tôi sao?”

Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ phủ nhận, hoặc là phớt lờ câu hỏi của mình như trước, dù sao đây cũng là một câu hỏi tương đối mập mờ, nhưng Kiều Ngộ An đã quên, quên Thời Niên chính là Thời Niên, một người thẳng thắng thành thật đến nỗi hễ mà hắn chọn mở miệng là sẽ rất thẳng thắn.

“Ừ.” Thời Niên nói: “Rất để ý.”

“Vì sao?” Kiều Ngộ An quay đầu nhìn hắn: “Là bởi vì tôi rất quan trọng đối với cậu sao?”

Câu hỏi này Thời Niên cũng gật đầu không do dự: “Rất quan trọng.”

Rất để ý, rất quan trọng, mấy chữ đơn giản này lại khiến tim Kiều Ngộ An rung động, vậy nếu anh tiếp tục hỏi, thế có phải cậu ấy cũng sẽ nói rằng rất thích anh không? Kiều Ngộ An thấy chưa chắc không thể thử một lần, cho dù thích của Thời Niên đối với anh là kiểu bạn bè, anh cũng sẵn lòng nghe.

Nhưng khi Kiều Ngộ An vừa định nói, Thời Niên đã bổ sung thêm vào câu hỏi trước đó, hắn nói:

“Tôi chỉ quen biết hai người là anh cùng Triển Đồ.”

Kiều Ngộ An sao có thể không hiểu ý của Thời Niên là gì, hắn muốn chứng tỏ rằng giữa thế giới rộng lớn này, cũng chỉ có hai người là bầu bạn bên cạnh tôi, đương nhiên quan trọng rồi.

Điều này đương nhiên cũng chẳng có sao, nhưng Kiều Ngộ An có suy nghĩ khác với Thời Niên thì có chút thất vọng, ai lại không muốn trở thành duy nhất trong mắt người yêu cơ chứ?

“…… Cho nên, tôi và Triển Đồ đối với cậu là giống nhau?”

Thời Niên lại lắc đầu: “Không giống, với Triển Đồ tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.”

Kiều Ngộ An: “……”

Lẽ ra anh không nên rảnh hơi đi rửa chén, hắn nấu cơm rồi rửa chén thì có làm sao? Trước đây mình hầu hạ hắn nhiều lần như vậy cũng chẳng mệt mấy, hắn mới nấu có mấy ngày thôi, rửa chén cũng có mệt được đâu? Kiều Ngộ An càng nghĩ càng tức, cuối cùng quyết định không rửa nữa, trực tiếp ném khăn lau chén vào bồn rửa:

“Cậu rửa đi.”

Thời Niên hoàn toàn không quan tâm với việc ai rửa chén này, ban đầu hắn cũng không muốn Kiều Ngộ An rửa, nhưng hắn thật sự hơi không hiểu nổi tiết mục rửa được một nửa lại giành đi, rửa chưa được vài cái đã trả trở về này, hơn nữa trên mặt Kiều Ngộ An còn khắc rõ bốn chữ ‘tôi rất khó chịu ’ to đùng.

Do mình nói gì sai rồi?

Thời Niên dường như hơi hiểu ra, nhưng cũng chưa nghĩ ra được nên nói thế nào mới bù đắp được, hắn im lặng vài giây rồi đi tới chuẩn bị rửa chén xong trước rồi nói tiếp, đi qua rồi vừa định bắt tay vào làm, Kiều Ngộ An lại đổi ý:

“Thôi, vẫn để tôi làm đi.”

Vợ yêu của mình mình thương chứ.

Mặc dù giờ Thời Niên vẫn chưa phải vợ của anh, nhưng ai bảo anh thích chứ?

Kiều Ngộ An bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cảm thấy mình đúng thật là càng sống càng thụt lùi, thế mà còn giận dỗi với Thời Niên được, nhưng anh có tư cách gì chứ? Giữa hai người cũng không có quan hệ thân mật gì, anh cũng chỉ giống như Triển Đồ, là bạn của hắn, thậm chí Triển Đồ còn biết hắn mười năm sớm hơn anh.

Hắn cảm thấy an toàn hơn với Triển Đồ là điều hợp tình hợp lý, còn anh thì là thích Thời Niên, thậm chí Thời Niên còn không biết nữa là, trong tình huống như vậy, mà yêu cầu mình trở thành người quan trọng nhất của hắn, là duy nhất của hắn sao?

Vậy cũng vô lý quá rồi, đó là chiếm hữu, không phải yêu.

Tuy nói bản thân tình yêu không thể tách rời chiếm hữu, nhưng chiếm hữu như vậy, bản thân Kiều Ngộ An cũng khinh bỉ.

“Kiều Ngộ An.” Thời Niên chợt lên tiếng khiến Kiều Ngộ An đang tự làm mình tỉnh táo lại giật mình, sau đó nhìn sang: “Sao cậu còn ở đây? Tôi tưởng cậu lên lầu rồi.”

Ánh mắt Thời Niên nghiêm túc nhìn Kiều Ngộ An:

“Triển Đồ có thể cho tôi cảm giác an toàn nhiều hơn, nhưng anh có thể cho tôi cảm giác hạnh phúc.”

Kiều Ngộ An sửng sờ, ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại, trong nhà yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nước chảy rào rào và cả tiếng tim đập thình thịch của Kiều Ngộ An.

“Ở bên anh khiến tôi cảm thấy mình như một người bình thường.” Thời Niên nói, “Tôi rất hạnh phúc, cảm ơn anh.”

Thời Niên nói xong câu đó thì rời đi, để lại một Kiều Ngộ An đã được xoa dịu thành công, thậm chí còn có chút xúc động, còn kích động hơn cả với nghe được ‘rất thích’ nữa, muốn bất chấp tất cả nhào tới ôm Thời Niên.

Kiều Ngộ An mất hồi lâu mới phản ứng lại từ trong câu nói này của Thời Niên, sau đó thì cười:

“Kiều Ngộ An ơi Kiều Ngộ An, một câu của em ấy đã khiến mày mệt thành như vậy, có tiền đồ thật đấy!”

Nhưng anh thích Thời Niên nói với với anh như thế, thích mình cùng Thời Niên mà nói là không giống người thường, tuy rằng anh nói chỉ là ý trên mặt chữ.

——

Mặc dù gợi ý của Thời Niên rất hay, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không chấp nhận đề nghị của Thời Niên, mặc dù nếu đổi vị trí suy nghĩ thì anh cũng sẽ làm như vậy, nhưng dù sao Tiểu Lôi cũng là một đứa trẻ, anh thật sự không nói thế được, cho dù muốn nói cũng phải đợi Tiểu Lôi phẫu thuật xong đã.

Kiều Ngộ An đã từ bỏ việc xin quỹ, anh tự mình bỏ tiền ra, anh không nghĩ mình vĩ đại gì, chẳng qua là một đoạn duyên phận mà thôi, nếu không phải biết Thời Niên trước thì đồng nghiệp trong phòng cấp cứu sẽ không có thể gọi anh tới giúp đỡ.

Mối quan hệ giữa anh và Tiểu Lôi là vì Thời Niên mới có, vừa vặn Tiểu Lôi cũng chút bóng dáng của Thời Niên, thế nên Kiều Ngộ An thích Thời Niên liền không khỏi quan tâm đứa nhỏ này nhiều hơn đối chút.

Đây là một chuyện tự nhiên mà vậy.

Nhưng dù đã giải quyết xong chi phí phẫu thuật thì vẫn phải có chữ ký của người giám hộ, Lôi Cường không có chuyện đồng ý nên Kiều Ngộ An lại đi một chuyến xuống nông thôn, muốn bà cụ đi cùng ký tên, sau khi bà hỏi đông hỏi tây xác định không biết bao lần rằng không cần bà bỏ tiền ra thì cuối cùng cũng đồng ý, Kiều Ngộ An cũng thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy Tiểu Lôi đâu rồi? Tôi muốn gặp cậu bé.”

Anh đi vào đây đã nửa tiếng rồi mà vẫn không có nhìn thấy Tiểu Lôi.

“Tiểu Lôi bị ba nó đón về rồi.” Bà cụ nói: “Đón từ ngày hôm qua.”

Kiều Ngộ An chợt có dự cảm không tốt.

Hôm qua anh vừa mới đi tìm Lôi Cường, hai người xảy ra chuyện không vui, cùng ngày hôm đó thì Lôi Cường đón Tiểu Lôi về, mục đích đưa về là gì? Để xả giận hay là gì khác? Nếu vậy, Lôi Cường lại sẽ làm gì Tiểu Lôi?

Kiều Ngộ An không dám tưởng tượng, anh chỉ hối hận, hối hận hôm qua không nên hấp tấp đi tìm Lôi Cường như vậy, cho dù muốn tìm, cũng nên đoán trước sẽ xảy ra chuyện như vậy từ sớm.

Kiều Ngộ An không dám chậm trễ, trực tiếp đến nhà Lôi Cường, trong khi đó còn gọi điện cho Tiểu Lôi không biết bao nhiêu lần, nhưng nhận lại được đều âm thanh thông báo tắt máy.

Kiều Ngộ An biết, tuy trông Lôi Cường là một kẻ tàn nhẫn, nhưng dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không dám làm tính mạng của Tiểu Lôi có nguy hiểm, nhưng cho dù không có, vậy cũng là sự tra tấn mà Kiều Ngộ An không đoán được, tình trạng của Tiểu Lôi vất vả lắm mới đỡ chút, anh không muốn Tiểu Lôi lại chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Trước cửa nhà Tiểu Lôi, vẫn là người phụ nữ lần trước mở cửa, thấy Kiều Ngộ An lại đóng cửa lại theo bản năng, Kiều Ngộ An lập tức nói:

“Tôi biết Tiểu Lôi ở đây, để cậu bé ra gặp tôi, nếu tôi không gặp được cậu bé thì tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát tới đây.”

Người phụ nữ căm giận nhìn Kiều Ngộ An, nhưng cánh cửa trước mặt cuối cùng vẫn không đóng, dựa vào khung cửa gọi với vào trong phòng: “Xấu xí, có người tìm mày.”

Kiều Ngộ An nhìn người phụ nữ, nói:

“Nếu Tiểu Lôi là con của cô, sinh ra đã có khiếm khuyết, bị mẹ kế của nó gọi nó như vậy, cô sẽ thế nào?”

Người phụ nữ nhìn Kiều Ngộ An, cười khẩy:

“Cho tôi khóa học đạo đức à? Có phải cậu tìm nhầm người rồi không? Ba ruột nó còn gọi thế mà cậu còn trông mong một người không có quan hệ huyết thống là tôi chăm sóc nó chu đáo à? Nghĩ gì thế? Suy nghĩ của phần tử trí thức mấy người đều kì lạ thế à?”

Những lời này ấy mà khiến Kiều Ngộ An không phản bác lại được, đúng vậy, ba ruột của Tiểu Lôi đều thờ ơ đối với cậu, hở chút là đánh mắng thì làm sao có thể yêu cầu mẹ kế quan tâm đến Tiểu Lôi nhiều hơn một chút chứ.

“Là tôi sai.” Kiều Ngộ An nói

Người phụ nữ thật ra không ngờ Kiều Ngộ An sẽ nói như vậy, nhìn anh vài giây rồi nói: “Cậu là bác sĩ nhi khoa?”

“Đúng vậy.”

“Cho tôi số điện thoại đi.” Người phụ nữ nói: “Lỡ đâu con trai tôi có gì không khỏe, tôi cũng gọi cho cậu được, đi bệnh viện đắt quá.”

Kiều Ngộ An lẽ ra nên từ chối, bởi vì đây là chuyện rất vô lý, nhưng cuối cùng vẫn đưa danh thiếp của mình, không có lý do gì đặc biệt, chỉ nghĩ biết đâu cô ấy có thể vì cuộc điện thoại này mà đối xử với Tiểu Lôi tốt hơn trước một chút thì sao?

Cho dù chỉ một chút thôi.

Tiểu Lôi xuất hiện ở cửa, mới đầu còn co rúm lại trông có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Kiều Ngộ An thì hai mắt rõ là sáng lên đôi chút:

“Chú Kiều.”

Có lẽ là bởi vì cậu bé chưa bao giờ lộ ra vẻ vui mừng như vậy, cho nên ngay cả người phụ nữ ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt dừng trên mặt Tiểu Lôi một hồi, nhưng không nói gì.

Kiều Ngộ An cười với Tiểu Lôi, nhìn người phụ nữ: “Tôi dẫn Tiểu Lôi xuống nói vài câu.”

Người phụ nữ do dự một chút, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu, sau khi Tiểu Lôi ra cửa thì đóng cửa lại.

Dưới lầu, trong xe, Kiều Ngộ An và Tiểu Lôi ngồi ở ghế sau: “Cha con có làm khó dễ gì con không?”

Tiểu Lôi lắc đầu: “Không ạ.”

“Thật sự?” Kiều Ngộ An cũng không tin: “Không được lừa chú.”

Lúc này Tiểu Lôi không có lập tức nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng hiểu được, giơ tay xoa đầu cậu, Tiểu Lôi lại dường như có thể cảm nhận được sự đau lòng của Kiều Ngộ An, ngẩng đầu cười với anh:

“Chú Kiều, con thật sự khá tốt.”

Kiều Ngộ An không vạch trần lời nói dối của Tiểu Lôi, nói:

“Chú muốn hai ngày này đón con về nhà chú ở, cũng chuẩn bị xong chuyện phẫu thuật, chú đã đi gặp bà nội con, bà đồng ý sẽ ký tên khi con phẫu thuật rồi.”

Tiểu Lôi nhìn Kiều Ngộ An: “Tiền.…”

“Tiền không phải vấn đề con nên nghĩ tới.” Kiều Ngộ An nói, “Hiện tại điều quan trọng nhất của con chính là chuẩn bị phẫu thuật, đừng nghĩ chuyện gì khác.”

Tiểu Lôi không nói gì, chậm rãi cúi đầu, khi Kiều Ngộ An hỏi cậu có cần mang đi những thứ gì không, Tiểu Lôi lại lắc đầu:

“Chú Kiều, phẫu thuật có thể hoãn lại một khoảng thời gian không ạ?”

Kiều Ngộ An khó hiểu nhìn Tiểu Lôi: “Vì sao? Là do ba con à? Con yên tâm, chú sẽ giải quyết được.”

Tiểu Lôi lắc đầu: “Chỉ là con còn một chuyện rất quan trọng phải làm, phải chờ một chút.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Niên: Kiều Ngộ An, các cô ấy đều thúc giục em mau ăn kìa.

Kiều Ngộ An: Để đầu gỗ của em thông suốt trước rồi nói sau.

Thời Niên: Thông suốt rồi là có thể ăn ngay sao? Có thể ăn ngay thế có phải anh mặc em ăn không?

Kiều Ngộ An:……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui