Edit: Mạn Già La
Thời Niên cứng, từ lúc Kiều Ngộ An vây hắn giữa tường và mình thì hắn đã cứng rồi.
Ngoài miệng nói không thích, không muốn, nhưng thân thể thành thật lại làm Kiều Ngộ An rất thích, đương nhiên anh cảm giác được, nếu đôi bên có thể đường hoàng nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng không muốn làm bầu không khí trở nên xấu hổ, thêm việc nói toẹt ra hắn cứng lên này, nhưng Thời Niên không chịu nói chuyện, nên Kiều Ngộ An cũng chỉ đành nói ra thôi.
Không thích đàn ông? Vậy cậu vậy là sao? Chào cờ à?
Kiều Ngộ An không cần kiểu chào này, tuy rằng là một cái lễ rất to.
Tai Thời Niên vì câu nói của Kiều Ngộ An mà đỏ bừng, Kiều Ngộ An thấy đáng yêu, thế là đưa tay nhéo một chút:
“Hửm? Hỏi cậu đó? Đang cạ tôi là gì thế?”
“Kiều Ngộ An....” Thời Niên muốn lên tiếng muốn nói gì đó, vẻ mặt cũng có phần không nao núng, tựa như muốn nói ra hết những lời đè nén trong lòng, nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn Kiều Ngộ An, sau đó đẩy anh ra, không nói nữa.
Thời Niên cũng không tốn sức đã đẩy được Kiều Ngộ An ra, cũng là đến lúc này Thời Niên mới nhận ra Kiều Ngộ An thật ra cũng không thật sự muốn vây hắn lại, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng đẩy Kiều Ngộ An ra, Kiều Ngộ An đã cho hắn đủ tự do.
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Nhưng Thời Niên không cười nổi, thậm chí hắn còn quay mặt đi, nói:
“Tôi không thích anh.”
Ngay cả lời nói dối không thích đàn ông cũng nói ra luôn rồi, không thích anh thì có tính là gì, câu này Kiều Ngộ An cũng không thèm nghĩ, trực tiếp gật đầu:
“Ừ, không thích tôi, nhưng quan tâm tôi, để ý tôi, giúp tôi tắm rửa, nấu cơm cho tôi, cùng ngủ chung giường với tôi, thích tôi thân mật với cậu, cũng không kháng cự tôi hôn cậu, thậm chí cũng đã chủ động hôn tôi, cũng có phản ứng với sự đụng chạm của tôi, nếu cái này gọi là không thích, vậy cái gì mới gọi là thích?”
Thời Niên không phủ nhận lời lên án của Kiều Ngộ An, nhưng cũng không nói thêm gì, hắn chỉ nhìn Kiều Ngộ An thật sâu vài giây rồi xoay người rời đi.
Kiều Ngộ An tức đến ngứa răng, nhưng cuối cùng vẫn không nề hà mặc áo thun vào, đi theo Thời Niên xuống dưới.
Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, Kiều Ngộ An không yên tâm để Thời Niên ở một mình.
Nhưng Thời Niên dường như cũng không có dự tính gì, hắn chỉ xuống lầu đi vào bếp, theo quan sát thì có vẻ như chuẩn bị nấu bữa chiều cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng để mặc cho hắn làm, mình thì dựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn:
“Nếu như không phải đã biết cậu chưa từng yêu đương, tôi còn tưởng đâu cậu là tra nam ấy chứ, trêu chọc tôi như vậy, còn nói không thích tôi, cũng may là tôi thích cậu đó, không là tôi đánh cậu lâu rồi.”
Từ sau khi Kiều Ngộ An bị thương, hình thức ở chung giữa hai người ngay cả Kiều Ngộ An đã từng yêu đương cũng cảm thấy họ cực kì giống một đôi tình nhân sau một thời gian mặn nồng trở về bình yên, trong hoàn cảnh như vậy còn nói không thích được, theo Kiều Ngộ An thấy, Thời Niên đúng là hơi thiếu đòn.
Nhưng bản thân không đành lòng cũng là sự thật.
“Anh đánh tôi đi.” Thời Niên nói: “Chỉ cần anh đừng tức giận nữa.”
Kiều Ngộ An cũng sắp bị tức đến cười:
“Cậu cũng biết tôi sẽ tức giận à? Tính tình tôi tốt, nhưng không phải không biết giận, chuyện lần trước cậu đổi khóa đuổi tôi đi tuy tôi không nói gì, không có nghĩa là tôi không để trong lòng, biết đâu khi nào đó tôi sẽ tìm cậu tính sổ, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tinh thần cho việc này đi.”
Thời Niên liếc nhìn Kiều Ngộ An, cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng.
“Cậu ừ là sao? Có tin giờ tôi đánh cậu luôn không?”
“Anh đánh tôi tôi cũng sẽ không đánh lại.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm hắn nhìn vài giây, chậc một tiếng: “Cậu nói đó nhé.”
Nói xong liền đi về phía Thời Niên, Thời Niên tưởng rằng anh thật sự muốn đánh mình, đặt hết nguyên liệu nấu trong tay xuống, ngoan ngoãn đứng yên đợi Kiều Ngộ An đánh mình, mà Kiều Ngộ An cũng thật sự giơ tay lên, nắm chặt tay rồi vung xuống thật nhanh.
Thời Niên theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau trong dự kiến cũng không xuất hiện, hắn mở mắt ra nhìn Kiều Ngộ An, và ngay lúc này, hắn thấy Kiều Ngộ An hơi cong cười, bàn tay giơ lên cao cũng hạ xuống, nhưng mục tiêu không phải mặt hắn, mà là sau gáy.
Kiều Ngộ An câu lấy cổ hắn, áp mình lên hắn rồi hôn Thời Niên.
So với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khi trước, đây là nụ hôn thật sự, Thời Niên kinh ngạc trong giây lát, nhưng rất nhanh phản ứng lại và muốn lùi lại, nhưng Kiều Ngộ An dường như biết động cơ của hắn, há miệng cắn cánh môi hắn giữa môi răng, Thời Niên nhíu mày, nhưng Kiều Ngộ An thì mặt mày đầy ý cười.
Một lúc sau Kiều Ngộ An buông Thời Niên ra, Thời Niên vội quay người sang chỗ khác, Kiều Ngộ An liếc xuống:
“Còn chưa làm gì mà? Lại cứng rồi? Cậu đúng thật là không thích tôi chút nào ha.”
Thời Niên không nói gì, nhưng lại quay người thêm một chút, góc độ này là dù Kiều Ngộ An nhìn thế nào cũng không thấy được đằng trước của hắn, rất có kiểu cách lạy ông tôi ở bụi này.
Sau một lát Kiều Ngộ An buông ra Thời Niên, Thời Niên nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, Kiều Ngộ An đi xuống ngắm một chút:
Kiều Ngộ An thực sự vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh thật sự rất muốn hỏi Thời Niên rốt cuộc còn bận tâm cái gì nữa? Một người tốt như anh đây, bỏ lỡ thật sự sẽ không thấy tiếc sao?
Nhưng Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An yên lặng đợi một lúc rồi lại hơi lo có phải mình làm quá mức hay không, vừa định đi qua xem hắn thì Thời Niên lại lên tiếng, cũng không nói gì làm Kiều Ngộ An tức giận nữa, chỉ lên án Kiều Ngộ An không giữ lời hứa:
“Anh đã nói không được tôi đồng ý sẽ không hôn tôi rồi.”
Thời Niên nói như vậy, thì Kiều Ngộ An biết cảm xúc của hắn cũng không có vấn đề gì, nên cũng yên tâm.
“Đúng, tôi có nói, nhưng đây là trừng phạt, là tính sổ, sao có thể ra chiêu theo lẽ thường được? Nếu đều theo yêu cầu của cậu hết thì không phải phạt rồi.”
Thời Niên không nói gì, như là không biết nên phản bác như thế nào, cũng như tán thành với lý do bao biện của Kiều Ngộ An.
Lúc trước nói đến đây, Kiều Ngộ An sẽ có chừng mực thôi trêu chọc Thời Niên, nhưng hôm nay Kiều Ngộ An cũng không làm vậy, anh muốn ép Thời Niên một chút.
Anh đã nhìn ra, nhìn ra vấn đề giữa mình và Thời Niên, nếu anh không tiến lên một bước, thì Thời Niên sẽ mãi mãi ở yên một chỗ, mặc dù anh không biết tại sao, nhưng không hề trở ngại mối quan hệ giữa hai người, tự anh sẽ đi đủ một trăm bước này, anh thậm chí không cần Thời Niên bước một bước nào, chỉ cần quay người lại thôi.
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An nói: “Em thích tôi, cho dù em lừa được tôi cũng không lừa được chính mình, em thật sự không muốn ở bên tôi sao? Thật sự muốn tiếp tục lừa tôi rằng không thích đàn ông, cũng không thích tôi sao?”
Thời Niên thật lâu không nói gì, ngay lúc Kiều Ngộ An cho rằng Thời Niên sẽ dùng im lặng thay cho câu trả lời, hắn lại lên tiếng, nhưng là lời Kiều Ngộ An hoàn toàn nghe không hiểu, hắn nói:
“Kiều Ngộ An, tôi không muốn hại anh.”
Câu này khiến Kiều Ngộ An đờ ra ít nhất mười giây, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không hiểu:
“Hại tôi? Vì sao sẽ hại tôi? Chẳng lẽ em cho rằng thích tôi, ở bên tôi là hại tôi sao?”
“Đúng vậy.” Thời Niên quay đầu lại đón ánh mắt của Kiều Ngộ An, mang theo cảm giác đập nồi dìm thuyền, thẳng thắn hiếm có: “Anh biết tôi có bệnh, suốt đời tôi cũng không ra khỏi căn nhà này, chẳng lẽ anh muốn cùng tôi cả đời sao?”
“Em cho rằng tôi không nghĩ tới vấn đề này trước khi nói thích em à?” Kiều Ngộ An đến gần Thời Niên, nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời không chút do dự: “Bệnh của em là mới có hôm nay à? Là hôm nay tôi mới biết được à? Tôi biết rõ như thế còn xin em ở bên tôi, là vì tôi không kiểm soát được tình cảm của mình dành cho em, niềm hạnh phúc ở bên em có thể bù đắp mọi khiếm khuyết, tôi tưởng rằng em biết điểm này rồi chứ.”
Thời Niên dời mắt, không nhìn Kiều Ngộ An nữa:
“Tôi không chỉ có một loại bệnh này.”
Kiều Ngộ An im lặng, anh chợt có chút căng thẳng vô cớ, anh cảm thấy mình sắp tiếp cận được chân tướng sao Thời Niên lại không đồng ý ở bên anh rồi.
“Thích đàn ông là sai.” Thời Niên nói: “Kiều Ngộ An, anh không nên như vậy.”
Không biết là do lời Thời Niên nói khiến Kiều Ngộ An cảm thấy khó tin, hay là tâm trí của Kiều Ngộ An hôm nay hoàn toàn không online, nếu không tại sao anh càng nghe càng không hiểu, không hiểu Thời Niên rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì thế này? Anh cố hết sức phân tích lời Thời Niên nói, sau đó dần dần hiểu ra:
“Cho nên.... theo ý của em, thích đàn ông là một loại bệnh?”
Thời Niên không nói gì, nhưng phản ứng của hắn hiển nhiên là cam chịu với đáp án này.
“Vậy nên em cảm thấy tôi thích em là bị em lây bệnh à?”
Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An lại không biết nên phản ứng thế nào.
Anh cảm thấy bất ngờ, rất bất ngờ! Kiều Ngộ An đã rất rất lâu chưa nghe thấy câu nói kiểu này rồi, lùi ngược về mười mấy năm, có lẽ cụm từ đồng tính luyến ái này vẫn còn xa lạ với một số người, cũng không ai sẵn sàng nói ra, kể cả khi phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, nhưng vì không để mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, đa phần đều kìm nén, giấu giếm, thậm chí khuất phục.
Vào thời đại đó đồng tính luyến ái thường đi kèm với từ ngữ biến thái và ghê tởm, rất ít người hiểu được.
Nhưng bây giờ thì khác, xã hội hiện giờ đã khoan dung hơn với cộng đồng người đồng tính rồi, ít nhất không còn ai xung quanh Kiều Ngộ An coi đồng tính luyến ái là bệnh nữa.
Nhưng Thời Niên cảm thấy đây là bệnh, có lẽ hắn vẫn luôn cho rằng như vậy, cho nên sau khi anh tỏ tình với hắn hắn lại dùng cách thức không bao giờ gặp lại để từ chối anh, bởi vì hắn cảm thấy anh thích một người đàn ông là hắn làm hại, là nguyên nhân do hắn.
Do Thời Niên đã tách biệt với xã hội này quá lâu rồi sao? Cho nên ngay cả đồng tính luyến đã sớm không phải bệnh cũng không biết.
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An tĩnh tâm lại, nắm tay Thời Niên trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Đàn ông thích đàn ông không phải bệnh.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt rất bình tĩnh, Kiều Ngộ An hiểu ra, hắn coi lời anh nói như đang an ủi.
“Ban đầu rất nhiều người đều cho rằng đồng tính luyến ái là một loại bệnh tâm thần, nhưng từ năm 1973, Hiệp hội Tâm thần học nước Mỹ cũng đã loại bỏ đồng tính luyến ái khỏi hệ thống phân loại bệnh, năm 90 Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cũng xóa bỏ đồng tính luyến ái khỏi danh sách bệnh tâm thần, ngay cả trong nước, năm 2001《Tiêu chí chẩn đoán và phân loại rối loạn tâm thần》cũng định nghĩa lại đồng tính luyến ái lần nữa, đây không phải bệnh, không có một nghiên cứu nào chứng minh đồng tính luyến ái có liên quan đến bệnh tâm thần, chúng ta chỉ là thích đàn ông, không phải bị bệnh.”
Thời Niên vẫn rất bình tĩnh, vì thế Kiều Ngộ An biết, Thời Niên cũng đã biết những chuyện này rồi, có lẽ ngay khi hắn phát hiện ra xu hướng tính dục của mình cũng đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến hắn dù biết rõ chuyện này nhưng sau cùng vẫn cảm thấy đây là một căn bệnh vậy chứ?
“Thời Niên.” Kiều Ngộ An càng nắm tay hắn chặt hơn, giọng điệu cũng có chút thận trọng: “Có phải em vì mình thích đàn ông mà đã chịu tổn thương gì không?”
Người Thời Niên rõ ràng hơi run lên, Kiều Ngộ An đã biết mình đoán đúng, anh không hỏi thêm nữa, lo Thời Niên vì nhớ tới chuyện không tốt mà phát bệnh, anh liền ôm lấy Thời Niên, nhẹ giọng trấn an:
“Vì em không muốn tôi phải chịu tổn thương giống như em nên mới từ chối tôi sao?”
“Đừng như vậy, Thời Niên à.” Kiều Ngộ An nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, xoa dịu cảm xúc bất an của hắn: “Tôi không phải thiếu niên ngây thơ không biết gì, chúng ta hoàn toàn có năng lực lựa chọn cách sống của riêng mình, không ai có thể can thiệp vào chúng ta, em cũng không cần vì sợ tôi phải chịu tổn thương mà từ chối tôi nữa, tôi cũng không phải vì em mới thích đàn ông, trước khi gặp em tôi cũng đã biết tính hướng của mình rồi, tôi cũng từng yêu đương với đàn ông, thậm chí lúc tốt nghiệp cấp ba tôi cũng đã come-out với gia đình rồi, họ biết tôi thích đàn ông cũng ủng hộ tôi.”
Thời Niên nghe vậy đẩy Kiều Ngộ An ra, tim Kiều Ngộ An cũng sắp nhảy lên tận cổ họng, tưởng rằng Thời Niên không kìm nén được sợ hãi trong lòng lại muốn phát bệnh, nhưng hắn không phải, hắn chỉ nhìn anh, ánh mắt rất khó hiểu, thậm chí còn có chút không vui.
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên như vậy, tưởng đâu hắn không ngờ ba mẹ anh lại thoáng như vậy, vừa định nói thật ra đồng nghiệp trong bệnh viện cũng biết, muốn cho hắn biết xã hội này đã không phải như hắn nghĩ nữa, nhưng Thời Niên không cho anh cơ hội này, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Ngộ An, hỏi:
“Anh từng yêu đương rồi? Với ai?”
Kiều Ngộ An: “……”
Toang rồi.
- ----
Mạn: Ôi ghen rồi:>>>