Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Toang thật rồi, Kiều Ngộ An vẫn luôn nóng lòng cho Thời Niên biết, biết đàn ông thích đàn ông là không sai, hiện tại rất nhiều người đều rất bao dung và ủng hộ chuyện này, bản thân anh là một ví dụ sống, thế nên hoàn toàn quên mình là người theo đuổi Thời Niên.

Và Thời Niên cũng thích anh.

Người mình thích nhắc đến người yêu cũ trước mặt mình, nhắc đến mình đã từng yêu đương, có ai mà không thèm để tâm được chứ? Đổi lại là Kiều Ngộ An, tuy sẽ không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót, huống chi là một người chưa từng yêu đương như Thời Niên.

“Không ai cả....” Kiều Ngộ An sờ sờ mũi: “Em nấu cơm trước đi, tôi ra ngoài ngồi một lát.”

Kiều Ngộ An muốn đi, Thời Niên lại nhanh tay bắt lấy tay Kiều Ngộ An, siết thật chặt:

“Đi đâu?”

Kiều Ngộ An không nhìn vào mắt Thời Niên, ánh mắt đảo láo liên, hồi thì nhìn bồn rửa chén, lát thì nhìn tủ chén:

“Không đi đâu cả.”

“Vì sao không nhìn tôi?”

“Không không có.…” Kiều Ngộ An còn chưa nói xong, tay Thời Niên đã nắm lấy cằm Kiều Ngộ An, ép anh nhìn mình.

Kiều Ngộ An: “....”

Người này bình thường giống như một chú thỏ trắng nhỏ, sao đến thời điểm mấu chốt lại luôn tỏa ra khí thế cường công thế này? Bất kể là ánh mắt hay động tác đều vô cùng chuẩn xác, về điểm này Kiều Ngộ An có chút áp lực, nếu như sau này lấy....

Nghĩ xa quá, chỉ ải trước mắt này thôi Kiều Ngộ An chưa chắc có thể thuận lợi vượt qua được.

Nhưng cũng không thể trốn được nữa, Kiều Ngộ An cũng không hề muốn giấu chuyện về Doãn Nhiên với Thời Niên, chỉ là cảm thấy bây giờ nói ra không thích hợp, nhưng nếu đã nói tới rồi thì Kiều Ngộ An cũng sẽ không từ chối không nói.

“Với ai?” Thời Niên lại hỏi lần nữa.

Kiều Ngộ An cười cười, đột nhiên không thấy áp lực nữa, cũng quyết định nói ra, cho nên rất bình tĩnh, thậm chí còn muốn xem con thỏ trắng nhỏ cường công này rốt cục ghen đến mức nào, vì thế anh cũng không có ý muốn thoát khỏi kiềm chế, để mặc cho Thời Niên khống chế cằm của mình, nhìn hắn:

“Muốn biết vậy à?”

Thời Niên không nói gì, nhưng chưa chắc không phải cam chịu.

“Sao lại muốn biết? Là vì để tâm? Hay là ghen?” Kiều Ngộ An nhìn thẳng vào mắt Thời Niên: “Thời Niên, thật ra em thích tôi nhiều hơn em tưởng, em để tâm đến mỗi một việc về tôi, quan tâm đến từng thay đổi cảm xúc của tôi, thậm chí là có dục vọng chiếm hữu tôi, em từ chối ở bên tôi thật sự không hề có sức thuyết phục.”

Nghe vậy, vẻ mặt Thời Niên có chút thả lỏng, dường như cũng nhận ra được hành vi hiện tại của mình là không nên, vì thế bàn tay đang khống chế Kiều Ngộ An chậm rãi thả ra, nhưng khi buông ra lại bị Kiều Ngộ An nắm lấy:

“Đương nhiên, tôi thích em như vậy với tôi.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm, vài giây sau vẻ mặt mới dịu đi, giống như đã thỏa hiệp với chính mình:

“Tôi không có ý muốn biết cho bằng được, tôi chỉ.…”

“Tôi biết.” Kiều Ngộ An tiếp lời Thời Niên chưa nói ra: “Tôi hiểu suy nghĩ của em, em vẫn là người dễ nói chuyện, nếu đổi lại là tôi biết em có bạn trai, tôi sẽ thẳng thắn bày tỏ bản thân không vui hơn cả em nữa, tôi muốn em chỉ thuộc về một mình tôi, cho dù là trước đây, hiện tại, hay tương lai.”

Những lời âu yếm của Kiều Ngộ An luôn khiến Thời Niên không chống đỡ được, thực ra anh nói không sai, phản ứng của hắn đối với Kiều Ngộ An, tình cảm của hắn đối với Kiều Ngộ An khiến việc hắn từ chối Kiều Ngộ An trở nên đặc biệt nực cười.

Chỉ là, hắn vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

“Có để ý không?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Việc tôi có bạn trai ấy.”

Thời Niên không nói gì, Kiều Ngộ An lại bắt đầu có chút căng thẳng, anh biết Thời Niên chưa từng có quan hệ tình cảm, nhưng lại không chắc Thời Niên rốt cuộc nghĩ thế nào về việc anh có bạn trai này, cũng may tính tình Thời Niên thẳng thắn, sau khi im lặng một lúc thì lên tiếng, rất thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình:

“Tôi có hơi không vui.”

Kiều Ngộ An mỉm cười: “Tôi hiểu.”

Bởi vì thích nên mới không vui.

“Tôi cũng hâm mộ anh ta.” Thời Niên nói: “Có thể quen biết anh sớm như vậy.”

“Chúng ta cũng không muộn.” Kiều Ngộ An xoa nắn tay hắn: “Tôi cùng cậu ấy đi qua một đoạn, nhưng tôi nguyện cùng em đi cả đời.”

Thời Niên cũng nhéo lại Kiều Ngộ An một cái:

“Có thể kể cho tôi chút chuyện của anh và anh ta không?”

“Đương nhiên.” Kiều Ngộ An nói, “Ngay từ đầu tôi cũng không muốn giấu giếm em, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp mà thôi.”

Nhưng giữa anh và Doãn Nhiên thật sự cũng không có gì để kể, nói mấy câu là nói xong rồi.

“Tôi và Doãn Nhiên quen nhau khi còn là nghiên cứu sinh.” Khi Kiều Ngộ An nói Thời Niên đã lại bắt đầu chuẩn bị bữa chiều, Kiều Ngộ An thì đang đứng ở cửa phòng bếp kể cho hắn nghe chuyện về mình và Doãn Nhiên: “Sau này tôi ra nước ngoài tu nghiệp trong thời gian một năm, khi tôi sắp trở về thì cậu ấy đề nghị chia tay với tôi.”

Thời Niên nhìn sang, Kiều Ngộ An cười với hắn.

“Không có máu chó hay phản bội gì đâu, chỉ đơn giản là cậu ấy cảm thấy mối quan hệ này không như ý cậu ấy muốn, nên cậu ấy lựa chọn thời điểm mình thấy thích hợp nói chia tay tôi, còn tôi cũng không còn cách nào khác ngoại trừ chấp nhận.”

“Khó chịu không?” Thời Niên hỏi anh.

“Cũng ổn.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Có lẽ bởi vì tôi là bác sĩ, đã thấy nhiều sinh ly tử biệt, cũng nghĩ rất thoáng đối với chuyện chia tay này, cũng hiểu rõ hơn người khác rằng không có ai trên thế gian này sẽ ở bên ai mãi mãi, mỗi người đều là cá thể độc lập, Doãn Nhiên cảm thấy tôi không hợp, muốn tìm người thích hợp với cậu ấy hơn, tôi không nên ngăn cản.”

Thời Niên không nói gì, chỉ nhìn anh vài giây rồi quay người tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Kiều Ngộ An cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Thời Niên rất lâu.

Vì đã từng đối xử chân thành nên dù hiện tại chia tay rồi, nhắc lại vẫn khó tránh khỏi thấy buồn, Kiều Ngộ An cũng không cố ý che giấu cảm xúc mà im lặng.

Có lẽ sự im lặng kéo dài của Kiều Ngộ An khiến Thời Niên có chút không yên lòng, nên đặt nguyên liệu trong tay xuống bước đến đứng trước mặt Kiều Ngộ An, giang rộng vòng tay nhẹ ôm lấy anh.

Kiều Ngộ An ở trong lòng hắn mỉm cười:

“So với em ôm, tôi muốn nghe em nói ‘tôi thích anh, tôi muốn ở bên anh’ hơn.”

Thời Niên im lặng vài giây rồi buông Kiều Ngộ An ra, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên:

“Tôi nói với em những chuyện này không phải muốn nói cho em là tôi có người yêu cũ, tôi chỉ muốn nói, mặc dù đàn ông thích đàn ông là số ít, nhưng cũng là một hiện tượng rất bình thường chứ không phải bệnh, nếu em một hai phải nói đó là bệnh, vậy tôi cũng chỉ có thể trả lời em, thật trùng hợp, tôi cũng vậy, tôi và em thật sự là một đôi trời sinh.”

Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, như đang suy nghĩ, cũng như đã hạ quyết tâm, sau đó hắn hỏi Kiều Ngộ An:

“Ba mẹ anh biết thật không?”

“Về việc tôi có thích đàn ông à?” Kiều Ngộ An nói: “Khi tốt nghiệp phổ thông tôi phát hiện ra xu hướng tính dục của mình thì đã nói với họ rồi, họ nói với tôi con đường này khó đi nhường nào, nhưng vẫn bày tỏ ủng hộ, vì họ biết nếu tôi đã nói thẳng với họ thì sẽ không thay đổi, hơn nữa chuyện này cũng rất khó thay đổi được, sự giáo dục mà họ nhận được cũng sẽ không cho phép tôi làm hại những cô gái khác.”

Thời Niên không nói gì, Kiều Ngộ An giơ tay bóp bóp vành tai hắn:

“Còn băn khoăn nào không?”

Có lẽ vì thấy ngứa, Thời Niên kéo tay Kiều Ngộ An xuống khỏi lỗ tai mình, nhưng không buông ra mà nắm trong tay, Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn Thời Niên, chờ câu trả lời của hắn.

Sau đó Thời Niên nói:

“Kiều Ngộ An, thật ra bản thân tôi không phải không biết đây không phải bệnh, nhưng, tôi vẫn sợ, sợ không tốt cho anh, sẽ hại anh.”

Kiều Ngộ An vừa định nói không đâu, lại bị Thời Niên đưa tay bịt miệng, hắn rất nghiêm túc nhìn Kiều Ngộ An:

“Anh để tôi suy nghĩ lại, cho tôi chút thời gian, được không?”

Kiều Ngộ An mỉm cười kéo tay Thời Niên xuống: “Em có thể nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa chúng ta, tôi đã rất vui rồi.”

Kiều Ngộ An nắn nắn ngón tay Thời Niên: “Em cứ suy nghĩ từ từ, có câu hỏi gì cũng có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em biết tất cả những gì em muốn biết, tôi cũng sẽ không thúc giục em, tôi biết điều này khó khăn với em bao nhiêu, cho nên bao lâu cũng không sao hết, tôi sẽ chờ em.”

“Ừm.” Thời Niên đáp một tiếng, sau đó nắm lấy tay Kiều Ngộ An đặt lên môi mình, vô cùng trịnh trọng đặt xuống một nụ hôn.

Giống như lời hứa.

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, dưới ánh nhìn của hắn, khẽ hôn lên chỗ Thời Niên vừa hôn rồi nói: “Ngọt.”

——

Kiểu Ngộ An vừa trở lại bệnh viện làm việc là đến thăm Tiểu Lôi trước, mặc dù trong khoảng thời gian anh ở nhà dưỡng thương, Bạch Cẩm Thư có thay anh tới thăm mỗi ngày, nhân viên y tế cũng báo cáo tình trạng của Tiểu Lôi với anh mọi lúc, nhưng Kiều Ngộ An vẫn muốn tự mình đến xem.

Tiểu Lôi vẫn đang ngủ và không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng vết thương trên người đều đã lành lại rất tốt.

Kiều Ngộ An nói chuyện với Tiểu Lôi một lúc rồi mới quay về phòng ban của mình.

Ngày đầu tiên đi làm trở lại là hàn huyên khách sáo, ai cũng chạy tới ân cần hỏi han anh một lượt, nguyên buổi sáng Kiều Ngộ An dường như chỉ nói mỗi vài câu, nhưng vẫn luôn không ngơi nói được:

“Đã tốt rồi, không sao hết.”

“Trở về đi làm, mấy ngày nay vất vả rồi, hôm nào mời mọi người ăn cơm.”

“Cảm ơn đã quan tâm.”

Đến cuối cùng khi anh được các đồng nghiệp thăm hỏi hết xong, lúc ở một mình mới có thời gian gửi tin Wechat cho Thời Niên:

【Mệt chết rồi.】

Đúng vậy, Thời Niên vững như núi cuối cùng cũng quyết định mở máy chiếc điện thoại quanh năm tắt máy dưới sự năn nỉ thiết tha của Kiều Ngộ An, đăng ký Wechat, thêm bạn tốt Kiều Ngộ An, có thể liên lạc với Kiều Ngộ An bất cứ lúc nào.

Thời Niên trả lời rất nhanh, như thể vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin nhắn của Kiều Ngộ An, tuy chỉ có ba chữ ngắn ngủn:

【Vất vả rồi.】

Kiều Ngộ An nhìn ba chữ ngắn gọn như lão cán bộ của Thời Niên, cười cười, nhắn lại: 【Nhớ em.】

Lần này Thời Niên tạm dừng một lúc rất lâu, Kiều Ngộ An nhìn trạng thái vẫn đang nhập của Thời Niên một lúc, nhập một lúc rồi về lại bình thường, có chút tò mò không biết hắn đang rối rắm cái gì, nhưng Kiều Ngộ An sao cũng không ngờ được Thời Niên sẽ trả lời lại mình thẳng thắn như vậy:

【Tôi cũng nhớ anh, vô cùng nhớ.】

Ai nói Thời Niên sẽ không tán tỉnh người ta? ít nhất lúc này Kiều Ngộ An bị Thời Niên chòng ghẹo đến đứng bật dậy hận không thể lái xe về Tứ Quý Nhập Mộng ngay và luôn để được ôm nhóc đáng yêu của anh, nhưng anh không thể, anh không phải thiếu niên xốc nổi bồng bột, anh gần ba mươi tuổi, là một bác sĩ rồi.

Thế là anh chậm rãi ngồi lại chụp màn hình giao diện trò chuyện Wechat, cũng không phải để kỉ niệm gì, mà thuần túy là lo Thời Niên nhất thời hối hận lại thu hồi câu nói này, mà anh đi làm về sẽ không có chứng cứ để hôn hôn hắn, nhưng sau đó ngẫm lại, thực ra hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì anh không có dạy Thời Niên cách thu hồi.

【Sau khi về nhà tôi muốn hôn em, không được từ chối.】

Kiều Ngộ An gửi Wechat này qua, Thời Niên không trả lời nữa, Kiều Ngộ An cũng không để ý, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Các đồng nghiệp đều lo lắng cho vết thương của anh mới lành, rất là chăm sóc anh, cho nên cuối ngày Kiều Ngộ An cũng không cảm thấy mệt, đúng giờ tan làm, nhưng khi rời khoa nhi chuẩn bị đến bãi đậu xe thì chợt nhìn thấy một người quen đang ngồi trên ghế trong phòng chờ khám bệnh, là vợ của Lôi Cường, Thôi Nhã.

Cô cũng nhìn thấy Kiều Ngộ An, bế đứa con trai nhỏ đứng dậy khỏi ghế, Kiều Ngộ An đã biết cô đặc biệt ở đây chờ mình.

Cửa hàng đồ ăn nhanh trước cửa bệnh viện, Kiều Ngộ An gọi rất nhiều món cho hai mẹ con họ, mình thì chỉ muốn một ly nước lọc, Thôi Nhã trông rất căng thẳng, vì thế Kiều Ngộ An mở lời trước:

“Chuyện Tiểu Lôi lần trước tôi còn chưa cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi mới có thể cứu được Tiểu Lôi về, bây giờ cô có khó khăn gì cứ nói với tôi, chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi đều sẽ cố gắng hết sức.”

Thôi Nhã nghe vậy bấy giờ mới yên tâm một ít, nói:

“Lôi Cường vẫn đang ở trong trại tạm giam, trước đó tôi có đến gặp gã ta, gã nói muốn tìm người làm giám định tâm thần rằng gã có mắc bệnh tâm thần, gã nói bây giờ có rất nhiều chuyện kiểu vậy, chỉ cần một khi được xác định là gã có bệnh tâm thần, là gã sẽ sớm được thả ra, về với tôi và con trai.”

Vì căng thẳng, bàn tay đặt ở trên bàn của Thôi Nhã nắm chặt, vì quá dùng sức mà các khớp ngón tay đều trắng bệch, cô nhìn Kiều Ngộ An:

“Tôi không muốn để gã ta ra được, lúc trước tôi mạo hiểm bị gã ta đánh chết cũng phải để cậu mang Tiểu Lôi đi, chính là hy vọng các người có thể bắt gã ta lại phán mấy năm tù, nếu không thể khiến gã vào tù, tôi sẽ chết mất.”

Lời tác giả: Sắp bên nhau rồi ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui