Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An tức giận, rất tức giận.

Tuy rằng hai người vừa ở bên nhau mà giận thì không thích hợp lắm, nhưng đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Thời Niên thân là đàn ông chẳng lẽ thật sự không biết từ ‘nhỏ’ sẽ đả kích tôn nghiêm của một thằng đàn ông hay sao? Vì thế lần này anh không cho qua nữa, cười ha ha hai tiếng, nhân lúc Thời Niên không để ý, lập tức đẩy Thời Niên lên giường.

“Em nói anh nhỏ, vậy để anh xem em lớn bao nhiêu!”

Loại chuyện bị người ta bắt cởi quần áo thế này là ai cũng sẽ chống cự, Kiều Ngộ An cũng tưởng rằng Thời Niên sẽ phản kháng, nhưng khi Thời Niên biết Kiều Ngộ An định làm gì mình, chỉ hơi hơi chống người rồi lại nằm xuống, không giãy giụa cũng không nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn nằm ở đó, một bộ mặc người xâu xé.

Tư thái này làm Kiều Ngộ An cũng không biết nên xuống tay kiểu gì, không nhịn được nhìn Thời Niên hỏi một câu:

“Em biết anh sắp làm gì không?”

“Biết chứ.” Thời Niên nhìn trần nhà: “Cởi quần của em, so lớn nhỏ.”

Kiều Ngộ An: “……”

Tuy rằng câu này đúng thật, nhưng kết hợp với chuyện phải làm, luôn cảm thấy không ổn nổi, Kiều Ngộ An không biết nên khóc hay nên cười: “Vậy sao em còn không cản lại?”

“Sao phải cản?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Của anh em cũng xem rồi, đương nhiên em cũng nên để anh xem, hơn nữa em thật sự lớn hơn anh mà.”

“Đủ rồi.” Kiều Ngộ An nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn nữa, không phải không muốn, mà là anh biết rõ, nếu mình thật sự cởi quần Thời Niên, nói không chừng hôm nay thật sự phải xảy ra chuyện gì đó, khó lắm anh mới đợi được Thời Niên gật đầu đồng ý, anh không muốn dọa hắn ngay trong ngày đầu tiên yêu nhau.

Nếu lỡ lại nói chia tay với anh, thế lỗ nặng còn gì?

Thế là Kiều Ngộ An trở mình nằm cạnh Thời Niên, Thời Niên quay sang nhìn anh, hỏi:

“Không nhìn à?”

“Câm miệng!” Kiều Ngộ An nói: “Nói nữa anh lột thật đấy.”

Thời Niên muốn nói vốn em cũng tưởng anh sẽ cởi thật, nhưng không biết sao thoạt trông Kiều Ngộ An có chút tức giận, vì thế Thời Niên thật sự không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Kiều Ngộ An cũng vẫn luôn không rời đi, hắn nhìn Kiều Ngộ An, nhìn bạn trai của mình.

Kiều Ngộ An cảm nhận được ánh mắt của Thời Niên, cũng nghiêng đầu nhìn, cười nói:

“Nhìn gì đó?”

“Bạn trai.” Thời Niên nói: “Bạn trai của em.”

Ý cười bên môi Kiều Ngộ An tăng thêm, quay người đối mặt Thời Niên.

Dù đây đã là lần thứ hai Thời Niên nói anh là bạn trai hắn, nhưng Kiều Ngộ An vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, kiểu xác nhận này cũng không phải là nghi ngờ tính xác thực của những gì Thời Niên nói, chỉ là do quá mong chờ, vậy nên thực sự có được rồi, lại cảm thấy như đang mơ.

Bao gồm cả việc nằm trên giường với Thời Niên lúc này, đều có cảm giác như đang nằm mơ.

“Thời Niên.” Kiều Ngộ An nhẹ giọng nói: “Vậy là em đã đồng ý ở bên anh rồi, quan hệ của chúng ta bây giờ là bạn trai và bạn trai, đúng không?”

Thời Niên gật đầu, chủ động nắm tay Kiều Ngộ An, nắn từng ngón một giống như mỗi lần Kiều Ngộ An nhẹ nhàng vuốt ve các đốt ngón tay của hắn:

“Đúng vậy.”

“Sao lại đột ngột quyết định như vậy?” Kiều Ngộ An hỏi: “Anh còn tưởng anh sẽ đợi rất lâu.”

Thời Niên cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, thực sự thì là một quyết định rất đột ngột và cảm tính, ngay cả chính hắn cũng không hề nghĩ tới, thậm chí hắn còn không nghiêm túc cân nhắc rất nhiều vấn về mà mình sẽ phải đối mặt sau khi ở bên Kiều Ngộ An, nhưng lại như đã suy xét hết cả rồi.

Khi Kiều Ngộ An nói hắn là người tốt nhất mà anh gặp, hắn đã không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn ở bên cạnh anh theo cách mà Kiều Ngộ An muốn nhất, với tư cách là bạn trai.

“Nếu em nói em cũng không biết, anh có tin không?”

Kiều Ngộ An mỉm cười, nhích đến hôn lên chóp mũi hắn:

“Anh tin chứ, lúc trước tỏ tình với em là anh cũng quyết định rất đột ngột, rõ ràng đã hứa với bản thân là phải nghĩ kỹ về nhiều vấn đề giữa chúng ta rồi sau đó mới nói với em, nhưng ngay giây phút đó, liền cảm thấy anh muốn nói với em rằng anh thích em, còn về những vấn đề gì khác, đều không quan trọng hơn anh thích em, cho nên anh rất hiểu.”

“Anh cũng cảm ơn em.” Kiều Ngộ An tựa trán vào trán hắn, giọng nói thả rất nhẹ: “Anh biết chuyện này rất khó đối với em, cho nên cảm ơn em đã nguyện ý tin tưởng anh, đồng ý với anh, thật ra anh có thể nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh không muốn nói lắm, anh cảm thấy em cũng không muốn nghe nó, anh chỉ muốn nói với em một câu, anh rất hạnh phúc và cũng rất may mắn khi được trở thành bạn trai của em.”

“Em cũng vậy.” Thời Niên cũng hôn lên chóp mũi Kiều Ngộ An, nhưng thời gian lâu hơn Kiều Ngộ An một chút, thậm chí còn không muốn rời đi, thậm chí còn có ý đi xuống dần dần, Kiều Ngộ An biết hắn muốn làm gì, vội vàng lùi lại, lấy tay bịt miệng Thời Niên lại:

“Mới vừa mềm xuống thôi, đừng trêu chọc anh nữa, nhé? Nếu không anh sợ sẽ dọa em mất.”

Kiều Ngộ An có ý tốt, nhưng Thời Niên lại không hiểu tầng ý này, hỏi anh:

“Sao mà dọa được?”

Kiều Ngộ An có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói quá rõ ràng, mỉm cười:

“Em không muốn biết đâu, sau này sẽ nói cho em.”

Nói rồi đứng dậy mặc quần áo vào, Thời Niên không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An, lúc Kiều Ngộ An mặc xong quần áo, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Thời Niên thì mỉm cười:

“Sao hôm nay thích nhìn anh thế?”

“Đẹp.” Thời Niên nói.

Nếu hai người đã chính thức ở bên nhau, vậy thì ngủ chung một giường là chuyện đương nhiên, nhưng Thời Niên lại không có giác ngộ như vậy, lúc rửa mặt xong đi ngủ thì lại chui vào trong tủ, lúc Kiều Ngộ An phát hiện thì hắn đã vào trong tủ rồi, Kiều Ngộ An ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt với tủ quần áo:

“Ra đây.”

Thời Niên đang định nằm xuống, nghe thấy câu này thì lại ngồi dậy, nhìn Kiều Ngộ An trên giường:

“Sao vậy?”

“Ra đây.” Kiều Ngộ An vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Bây giờ em là bạn trai anh, không phải nên ngủ chung à?”

Không ngủ chung, sao có thể nhanh xảy ra chút chuyện Kiều Ngộ An vô cùng muốn xảy ra chứ?

Thời Niên không hành động ngay, nhìn Kiều Ngộ An một hai giây mới đứng dậy đi ra khỏi tủ, bước tới trước mặt Kiều Ngộ An, hai người một ngồi một đứng, một ngước mắt, một cúi đầu, Thời Niên giơ tay chạm vào môi Kiều Ngộ An:

“Sau này đều ngủ chung?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An gật đầu: “Ngủ chung.”

Thời Niên không nói gì nữa, nhưng nụ cười trên khóe môi lại lộ rất rõ ràng, dường như hắn vì câu trả lời của Kiều Ngộ An mà lập tức bừng sáng hơn, Kiều Ngộ An không biết rõ lúc này Thời Niên đang nghĩ gì, nhưng nếu một hai phải đoán Thời Niên nghĩ gì, Kiều Ngộ An nghĩ chính là, vào giây phút này Thời Niên đã bắt đầu tin rằng hắn không còn là người cô độc sống trong bóng tối nữa.

Hắn có Kiều Ngộ An, có mặt trời nhỏ thuộc về riêng mình.

Kiều Ngộ An biết Thời Niên có thói quen ngủ rất nề nếp, là kiểu mà ngay cả chăn cũng không hề nhăn, nhưng hôm nay lại có chút khác, sau khi nằm lên giường, hắn nghiêng đầu nhìn Kiều Ngộ An, vốn Kiều Ngộ An đã nhắm mắt, nhưng cảm nhận được ánh nhìn của hắn thì mở mắt nhìn sang:

“Sao thế?”

“Em là bạn trai của anh.”

Câu này khiến Kiều Ngộ An bật cười, này đã nói qua lần thứ mấy rồi? Nhưng Kiều Ngộ An vẫn không ngại phiền mà gật đầu: “Đúng, cơ mà Thời Niên này, anh thật sự không nhận ra em lại mong chờ thân phận này đến vậy đấy, lúc trước em từ chối quyết tuyệt như vậy, anh còn tưởng đâu em không thích anh cho lắm.”

“Em thích anh.” Thời Niên có chút sốt sắng: “Cực kì thích.”

“Anh biết.” Kiều Ngộ An nhéo nhéo ngón út của Thời Niên dưới lớp chăn: “Anh cũng cực kì thích em.”

Nói rồi lại nhắm mắt, trời đã khuya, anh nên ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm đi làm.

“Em có thể ôm anh ngủ không?” Thời Niên nói.

“Được chứ.” Kiều Ngộ An nhắm mắt nói: “Em là bạn trai anh, em muốn làm gì với anh cũng được, chỉ cần em thích, không cần sự đồng ý của anh đâu.”

Vì thế Thời Niên trở mình ôm Kiều Ngộ An vào trong lòng, Kiều Ngộ An hé mắt nhìn Thời Niên, cười cười, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Kiều Ngộ An không phải bị đồng hồ sinh học đánh thức, nhưng cũng không sớm hơn ngày thường bao nhiêu, cũng chỉ sớm hai ba phút thôi, sở dĩ tỉnh lại là do anh sắp không thở được, Thời Niên đang hôn anh, vẫn hung mãnh như cũ, không tốt hơn hôm qua là bao.

Sáng sớm tinh mơ vốn đã rất mẫn cảm, Thời Niên lại cuồng nhiệt như vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy sắp lau súng cướp cò đến nơi, nhưng anh không còn nhiều thời gian, chỉ đành mặc kệ chịu đựng nụ hôn của Thời Niên, và cũng không đáp lại hắn, Thời Niên phát hiện Kiều Ngộ An đã tỉnh, hơi lùi ra một ít, nhìn anh hỏi:

“Dậy rồi?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An cười, khẽ vuốt tóc hắn: “Đây là dịch vụ đánh thức độc đáo của em à?”

“Thích không?”

Kiều Ngộ An không có gật đầu ngay, Thời Niên có chút căng thẳng, lên tiếng giải thích: “Hôm qua đã anh nói là em có thể làm gì với anh cũng được, cũng không cần anh đồng ý rồi.”

“Đúng vậy.” Kiều Ngộ An cũng ngẩng đầu lên hôn Thời Niên một cái: “Anh nói rồi, anh cũng rất thích, ai lại không thích bị bạn trai của mình dùng cách hôn đánh thức chứ?”

Thời Niên nghe vậy thì cười, cúi đầu muốn hôn nữa, Kiều Ngộ An cười, hơi trốn đi, vì thế nụ hôn của Thời Niên rơi lên vành tai anh, có lẽ không hài lòng với cách Kiều Ngộ An trốn, Thời Niên có chút giận dỗi há miệng cắn Kiều Ngộ An một cái.

Kiều Ngộ An không ngờ Thời Niên sẽ làm hành động như vậy, thế là toàn thân lập tức tê dại.

Tai là nơi nhạy cảm nhất của anh, anh thực sự không chịu nổi Thời Niên làm như vậy với mình.

“Niên Niên, Niên Niên.” Kiều Ngộ An xin tha: “Đừng quấy nữa, em cứ tiếp tục như vậy, anh chỉ đành phải xin nghỉ không đi làm thôi đấy.”

Vì tiếng gọi này, Thời Niên hơi sửng sốt, nhìn Kiều Ngộ An không chớp mắt: “Anh gọi em là gì?”

“Niên Niên, thích không?”

Thời Niên không nói gì ngay, sau vài giây im lặng mới chậm rãi nói: “Lâu lắm rồi chưa nghe ai khác gọi em như vậy, cảm giác có hơi lạ lạ, nhưng chỉ cần anh thích là được.”

Lâu lắm rồi chưa nghe, vậy trước đây là ai gọi em như vậy? Kiều Ngộ An không hỏi, đó chắc chắn là vấn đề Thời Niên không muốn trả lời, anh cười, sờ sờ mặt Thời Niên:

“Hai người thân mật nhất hẳn nên có nick name riêng, em cũng có thể đặt cho anh một biệt danh.”

Thời Niên im lặng, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ xem nên gọi gì, Kiều Ngộ An nhân lúc này đẩy Thời Niên ra rồi ngồi dậy, nhưng không đứng lên, cún bự này lại ngây thơ dụ dỗ anh thêm nữa, anh sẽ thật sự không nhịn được mất, nhưng khi xuống giường nhìn thấy Thời Niên còn đang nghiêm túc suy nghĩ, Kiều Ngộ An lại cảm thấy thật thú vị.

“Không nghĩ ra được à? Vậy anh giúp em nghĩ một cái nhé? Anh Ngộ An được không?”

Lời nói của Kiều Ngộ An khiến Thời Niên nhìn sang, nhưng không nói gì.

“Anh lớn hơn em một tuổi, gọi tiếng anh đâu lỗ đúng không?” Kiều Ngộ An cười, đi vào phòng tắm.

Thật ra cái cách gọi này anh chỉ nói đùa chọc Thời Niên thôi, nhưng Kiều Ngộ An không ngờ Thời Niên lại coi là thật, ngay khi anh sắp rửa mặt xong thì Thời Niên đẩy cửa phòng tắm ra, xuất hiện ở cửa, nhìn anh, rất nghiêm túc gọi:

“Anh Ngộ An ơi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui