Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Triển Đồ biết chuyện Kiều Ngộ An và Thời Niên đã ở bên nhau, mặc dù y vẫn không xem trọng gì nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Thời Niên sau khi ở bên Kiều Ngộ An quả thực đã thay đổi, càng giống một người nhiễm hơi thở nhân gian hơn, mà không phải quỷ hồn mơ màng hồ đồ lang thang trong đêm.

Nhưng Triển Đồ không biết có nên kể về quá khứ của Thời Niên hay không, y đã hứa với Thời Niên sẽ không nói với ai, y cũng đã làm được, qua mười năm y cũng đã sắp quên mất rồi.

Nếu không có chuyện của mẹ Thời Niên, Triển Đồ vẫn sẽ không nói, cho dù Kiều Ngộ An có kề dao vào cổ y y cũng sẽ không nói, nhưng nếu đối phương báo cảnh sát và xông vào thật sự như lời Kiều Ngộ An nói thì sao? Bọn họ có thể ngăn chặn được không?

Thực ra chỉ là mẹ của Thời Niên đến mà thôi, chưa chắc bà ta sẽ gặp được Thời Niên.

Nhưng có lẽ bọn họ đều hiểu trên đời không có bí mật vĩnh cửu, hoặc có lẽ đều cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, cho nên trong lòng họ rất nặng nề, cũng đều có dự cảm lần này mọi chuyện sẽ không cho qua dễ dàng như vậy được.

Triển Đồ cũng nhìn ra tình cảm và hành động của Kiều Ngộ An đối với Thời Niên, anh nói đúng, anh sẽ không làm tổn thương Thời Niên.

Anh giống như y, sẽ cố hết sức bảo vệ Thời Niên.

“Tôi nói rồi, anh có thể bảo vệ tốt anh ấy không?”

“Tôi không biết.” Kiều Ngộ An nói: “Nhưng nếu đã biết quá khứ của Thời Niên, sau khi chuyện xảy ra tôi sẽ biết nên làm gì với em ấy, nói gì để an ủi em ấy, tôi không đảm bảo sẽ làm em ấy không chịu chút tổn thương nào được, nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Triển Đồ im lặng nhìn người phụ nữ trước cổng khu biệt thự Tứ Quý Nhập Mộng thật lâu, Kiều Ngộ An cũng cho Triển Đồ đủ cơ hội suy nghĩ, cuối cùng cũng đợi được Triển Đồ mở miệng, y hỏi Kiều Ngộ An:

“Anh cảm thấy đàn ông thích đàn ông là bệnh sao?”

Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ: “Nếu tôi cảm thấy là bệnh, vậy tôi và Thời Niên cũng giống nhau rồi.”

“Tôi biết nó không phải bệnh, hiện tại cũng rất ít người cho rằng thích đàn ông là bệnh, nhưng có người cảm thấy như vậy, thậm chí vì chữa bệnh mà có thể bất chấp tất cả.”

Hôm nay Triển Đồ nói rất nhiều, Kiều Ngộ An ngồi ở ghế phụ nghe rất lâu, lâu đến mức toàn thân anh đều như chết lặng, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được một chút, có lẽ do bên ngoài quá lạnh, hoặc có lẽ do chính câu chuyện này khiến người ta như rơi vào hầm băng, nên khi chuyện cũ kể xong, toàn thân Kiều Ngộ An đều lạnh toát.


Triển Đồ muốn hút thuốc, nhưng sờ túi rồi phát hiện đi gấp nên cũng không có mang thuốc theo.

Y không thường hút thuốc, nhưng giờ phút này y rất muốn hút, song quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, hình như anh cũng không khá hơn y bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn.

Triển Đồ đã biết những chuyện này mười năm, đã tiêu hóa mười năm, nhưng nhắc lại trong lòng vẫn đầy căm phẫn, tức giận không có chỗ trút, đừng nói chi đây là lần đầu tiên Kiều Ngộ An nghe thấy, không chỉ là lần đầu tiên anh nghe kể, còn là với tư cách là bạn trai, người thân mật nhất của Thời Niên.

Triển Đồ không có tâm trạng nói chuyện, thậm chí còn muốn đi đua xe tốc độ, nhưng lại không thể không lo lắng cho trạng thái của Kiều Ngộ An, nhưng cứ mãi như thế cũng không được, không biết Kiều Ngộ An sẽ nói với Thời Niên như thế nào, và liệu Thời Niên có nghi ngờ hay không, nhưng khi Triển Đồ mở miệng muốn bảo Kiều Ngộ An về trước, Kiều Ngộ An đã lên tiếng trước:

“Nếu rảnh thì đưa tôi đến trung tâm mua sắm đi, tôi muốn mua mấy máy tạo độ ẩm.”

Triển Đồ không biết tại sao Kiều Ngộ An lại mua máy tạo độ ẩm vào lúc này, nhưng nhìn thấy trạng thái của Kiều Ngộ An, Triển Đồ cũng không nỡ ngăn cản, đành nổ máy, nhưng trước khi đạp ga thì Kiều Ngộ An lại nói:

“Thôi vậy, tôi đi về trước.”

Triển Đồ hơi sửng sốt mà nhìn Kiều Ngộ An, y vốn là muốn bảo Kiều Ngộ An đi, bởi vì lo lắng cho Thời Niên ở nhà một mình, sợ Thời Niên nghĩ đông nghĩ tây đối với hành vi của Kiều Ngộ An, nhưng Kiều Ngộ An lại chủ động nói như thế là khiến y không biết làm sao, giữ chặt Kiều Ngộ An đang định mở cửa xe:

“Anh, anh còn ổn không?”

Kiều Ngộ An không nói chuyện, phản ứng cũng có chút chậm chạp, vài giây sau ánh mắt mới tập trung vào Triển Đồ:

“Không sao.”

Triển Đồ còn muốn nói gì đó, nhưng Kiều Ngộ An đã ngắt lời y: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Nói xong thì tránh khỏi Triển Đồ, xuống xe.

Ngay lúc xuống xe, bầu trời vốn âm u đột nhiên đổ tuyết, Kiều Ngộ An ngẩng đầu liếc nhìn, kéo cổ áo đi về phía cửa Tứ Quý Nhập Mộng, lúc đi ngang qua mẹ Thời Niên, anh thậm chí còn không thèm nhìn một cái, lạnh nhạt giống như cơn gió lạnh này.


Kiều Ngộ An không về biệt thự số 4 ngay, anh biết trạng thái hiện tại của mình nhất định rất tệ, ở biệt thự số 3, Kiều Ngộ An tập đi tập lại việc nở nụ cười trước gương, cuối cùng mới cảm thấy có thể nhìn ổn, nhưng đôi mắt lại dần đỏ ửng.

Khi nước mắt chảy xuống, rốt cục Kiều Ngộ An không kiềm chế được xúc động trong lòng, nhìn mình trong gương đấm tới một quyền, nụ cười miễn cưỡng vỡ thành vô số mảnh, lời nói của Triển Đồ lại văng vẳng bên tai một lần nữa:

“Vào nửa học kỳ đầu năm lớp mười hai trung học, anh ấy phát hiện mình hình như thích đàn ông, vì rất hoang mang nên không dám nói cho người khác biết, chỉ uyển chuyển nói với mẹ anh ấy.”

“Ban đầu mẹ anh ấy không làm gì cả, vào nửa cuối năm cấp ba, nói muốn dẫn anh ấy đến một lớp phụ đạo, anh trai tôi đi theo không nghi ngờ gì, nhưng phát hiện ra đó là một trường cải huấn.”

“Chắc anh có nhìn thấy không ít trên mạng nhỉ, năm ngoái có một đoạn thời gian nháo rất dữ, nghiện Internet, không nghe lời, đồng tính luyến ái có thể sửa cho ngay.”

“Anh trai tôi bị nhốt nửa năm, bọn họ căn bản không coi con người là con người, sống cuộc sống như gia súc, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đ!t mẹ tôi cũng không biết người phụ nữ đó nghĩ cái quái gì, thế mà chỉ vì chút việc như vậy mà làm anh tôi bỏ lỡ kỳ thi đại học, thân thể bị tổn thương còn mắc chứng hoang tưởng bị hại.”

“Chết tiệt nhất chính là tên hiệu trưởng kia chính là gay, gã thấy anh tôi ưa nhìn, liền muốn xuống tay với anh tôi.”

“Anh tôi bị gã hiệu trưởng đưa về nhà rồi tiêm cho anh ấy một loại thuốc gì đó, nếu không phải anh tôi vớ lấy được một mảnh thủy tinh vỡ và siết trong tay để giữ cho mình tỉnh táo, cuối cùng đâm gã hiệu trưởng kia một nhát, thì chắc anh ấy đã không sống đến hiện tại mà chết từ lâu rồi.”

“Anh ấy trốn tận mười năm, trốn gã hiệu trưởng kia, trốn cảnh sát, cũng trốn mẹ anh ấy.”

“Không phải anh ấy không muốn ra ngoài, mà là không thể ra, Internet càng phát triển thì càng không thể ra ngoài, anh ấy sợ xuất hiện trong ống kính của người khác, xuất hiện trong tầm mắt của những người đó.”

“Anh ấy không muốn trở lại quá khứ.”

“Cũng không thể trở về.”

……


Năm đó Thời Niên bao nhiêu tuổi? Mười bảy tuổi thôi, niên thiếu khinh cuồng, khí phách hiên ngang, lại bị đưa đến một địa ngục nhân gian, đã trải qua những chuyện mà Kiều Ngộ An không thể tưởng tượng được, năm trước trên mạng có ầm ĩ về chuyện liên quan đến trường cải huấn, Kiều Ngộ An không phải không chú ý, anh cũng từng phẫn nộ, từng thở dài, nhưng nếu một năm sau không có người lại nhắc đến những chuyện đó với anh, anh cũng sẽ không nhớ đến nó.

Nhưng Kiều Ngộ An lại không bao giờ ngờ đến, không bao giờ nghĩ rằng những trải nghiệm vô nhân đạo đó đã sớm được diễn ra trên người Thời Niên từ mười năm trước rồi.

Kiều Ngộ An không thể tưởng tượng được một đứa trẻ 17 tuổi làm thế nào mà trốn thoát khỏi hang ổ ma quỷ đó, chỉ cần anh nghĩ đến những gì Thời Niên đã phải chịu đựng thôi cũng khiến tim anh đau đến nghẹt thở.

Trên tay chảy rất nhiều máu, đối với một bác sĩ mà nói, đây cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, nhưng ngoài nó ra Kiều Ngộ An cũng thật sự không biết nên dùng cái gì để nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình, anh thật sự sắp hít thở không nổi rồi.

Vết thương trên người Thời Niên, Thời Niên sợ tiêm, Thời Niên sợ tĩnh điện, Thời Niên không đi ra ngoài, Thời Niên không sợ đau...

Kiều Ngộ An không nghĩ nổi nữa, mỗi lần nghĩ đến Thời Niên bây giờ là do quá khứ chịu nhiều đau đớn tạo thành, Kiều Ngộ An lại không thể bình tĩnh được.

Nhưng Kiều Ngộ An như thế này đã định là không thể gặp Thời Niên được rồi, hắn nhạy cảm như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường của anh, nhìn vết thương trên tay mình, anh cũng không muốn để Thời Niên biết chuyện này, anh không muốn để Thời Niên lại nhớ đến mười năm trước.

Nhưng cái cớ mà Kiều Ngộ An lấy ra trước khi rời biệt thự số 4 không thể kéo dài thêm được, chỉ cần anh ở nhà là chưa từng rời đi lâu như vậy.

Kiều Ngộ An nhìn bản thân vỡ vụn thành vô số mảnh, xoay người rời đi đến hướng biệt thự số 4, nhưng không có vào nhà, anh đứng dưới lầu biệt thự số 4, nhìn cánh cửa sổ lầu hai kia, lấy điện thoại ra gọi cho Thời Niên, Thời Niên bắt máy rất nhanh:

“Sao vậy?”

“Bệnh viện đột nhiên gọi điện bảo anh quay lại hỗ trợ, có thể sẽ không quay về được.”

Thời Niên ở đầu bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau, rèm cửa sổ lầu hai bị vén lên một góc nhỏ, Thời Niên xuất hiện sau cửa sổ, Kiều Ngộ An vẫy vẫy tay:

“Sao em biết anh ở dưới lầu vậy?”

“Anh sẽ sang đây xem em.” Thời Niên nói: “Em biết.”

Kiều Ngộ An cười không nói gì.

“Tối nay có về được không?” Thời Niên nói: “Hôm qua anh đã vắng rồi.”

“Được chứ.” Kiều Ngộ An cười nói: “Nhất định được, đến lúc đó Niên Niên sẽ ôm anh ngủ được không?”


Thời Niên đáp một tiếng: “Trên đường cẩn thận.”

“Được.”

Kiều Ngộ An cúp máy, nhưng không có lập tức rời đi, anh ở dưới cửa sổ nhìn Thời Niên mấy phút, hai người cũng không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi trước, sau đó vẫn là Thời Niên gọi lại cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An bắt máy, Thời Niên hỏi anh:

“Anh sao vậy?”

“Thời Niên, anh yêu em.” Kiều Ngộ An nói: “Đột ​​nhiên muốn nói cho em biết.”

“Em yêu anh hơn.” Thời Niên nói: “Anh là ánh sáng của em.”

Kiều Ngộ An cười: “Tuyết rơi rồi, có đẹp không?”

Thời Niên nhìn hoàn cảnh xung quanh Kiều Ngộ An, tuyết rơi dày đặc, dấu chân đạp trên nền tuyết cũng lộ rõ, Thời Niên im lặng một lát, hỏi: “Không lạnh sao?”

“Không lạnh.” Kiều Ngộ An nói: “Được rồi, không nói nữa, anh đi đây, nếu không đi sẽ bị mẹ anh mắng mất.”

Thời Niên dặn dò vài tiếng rồi mới cúp điện thoại, lần này Kiều Ngộ An không ở lại lâu nữa mà trực tiếp rời đi, mà Thời Niên lại đứng trước cửa sổ thật lâu.

Trước khi Kiều Ngộ An đi có nói là sẽ đến biệt thự số 1 tìm Khương Chanh, nhưng vết chân trên tuyết rõ ràng là từ biệt thự số 3 sang đây, hơn nữa lúc Kiều Ngộ An gọi điện thoại và vẫy tay với hắn đều luôn sử dụng tay trái, tay phải anh bị sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thời Niên không biết, nếu có thể, hắn rất muốn ra ngoài đuổi theo Kiều Ngộ An để hỏi cho ra lẽ, nhưng hắn nhìn thời tiết u ám bên ngoài, rốt cuộc vẫn không dám.

Giấc mơ đêm qua khiến Thời Niên cả ngày hôm nay đều không tốt lắm, khi tỉnh dậy vẫn trốn trong tủ một hồi, hắn sợ trở lại mười năm trước.

Chuyện gì Kiều Ngộ An cũng kể cho hắn, Thời Niên cũng không muốn giấu anh điều gì, nhưng kể cho Kiều Ngộ An nghe những chuyện dơ bẩn mà đến hắn cũng không muốn nhớ đó để làm gì chứ? Quá khứ đã qua không thể thay đổi được, hắn cũng không muốn làm Kiều Ngộ An đau cùng hắn.

Bản thân hắn có thể cho Kiều Ngộ An đã rất ít, không muốn ngay cả thống khổ cũng cho anh, hắn muốn Kiều Ngộ An tốt đẹp, dù thế nào đi chăng nữa.

Nhưng hôm nay Kiều Ngộ An đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận