Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Cư dân mạng 1: Đệt, này không phải sự thật đó chứ? Đây đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện như vậy xảy ra hả trời?

Cư dân mạng 2: Sáng sớm tinh mơ thức dậy đã vỡ tam quan tôi, tuyệt.

Cư dân mạng 3: Chẳng trách Vu Nhạc mãi không chịu ra ngoài, nếu mà là tôi thì nói gì đến ra ngoài nữa, kéo tên rác rưởi kia chết cùng luôn cho rồi, muốn chết thì cùng chết!

Cư dân mạng 4: Tôi chỉ muốn biết khi nào thì thằng cha khốn kiếp này chết, chết hộ ông cái!!!

……

Vì Vu Nhạc phát livestream và Thời Niên thật danh tố cáo nên trên mạng huyên náo bùng nổ, có quá nhiều người đều chú ý đến sóng to gió lớn trên mạng lúc này, nhưng Kiều Ngộ An không, Khương Chanh không, Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh cũng không.

Trên đường dẫn Thời Niên trở về, Khương Chanh nâng vách ngăn phía trước và phía sau lên để cho Thời Niên có đủ cảm giác an toàn, Thời Niên dựa vào trong lòng Kiều Ngộ An, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, Kiều Ngộ An có thể cảm giác được sự cứng đờ và lạnh lẽo của hắn, anh không ngừng xoa xoa cánh tay Thời Niên, lên tiếng trấn an.

Thời Niên dường như đã dùng hết sức lực nói xong hết mọi lời, không có chút phản ứng gì với sự trấn an của Kiều Ngộ An, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên bắt đầu giãy giụa, Kiều Ngộ An lúc đầu còn đè hắn lại, nhưng sau đó càng lúc càng không khống chế được, Thời Niên luôn mãi nói:

“Dơ, dơ…”

Kiều Ngộ An nhìn hắn liều mạng muốn cởi áo khoác ra, chợt hiểu được, áo này vừa rồi Bành Vĩ Dương từng chạm vào.

“Để anh, anh giúp em cởi ra.”

Sau khi Kiều Ngộ An giúp Thời Niên cởi áo khoác ra, Thời Niên mới xem như thực sự bình tĩnh lại, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Kiều Ngộ An nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt không chút huyết sắc của hắn mà đau lòng cùng cực, 41 lần bị giam giữ trái phép, 129 lần bị đánh bằng roi, 37 lần bị giật điện, vết thương trên người hắn là có như vậy sao, hắn đã phải chịu đựng như thế nào vậy chứ? Đi qua địa ngục, hắn là làm thế nào thuyết phục chính mình đi đối mặt ma quỷ?

Kiều Ngộ An không dám tưởng tượng, anh luôn tự xưng là tự tin và lạc quan, nhưng nếu chuyện như thế này xảy ra với anh, Kiều Ngộ An cũng tuyệt đối không dám cam đoan mình sẽ kiên cường hơn Thời Niên được.

Thời Niên 17 tuổi đã phải chịu đựng điều mà Kiều Ngộ An 28 tuổi cũng không dám tưởng tượng.

Mãi khi xe đến trước cửa biệt thự số 2, Thời Niên cũng không tỉnh giấc, hắn như đã chìm vào giấc ngủ say mà không ai có thể đánh thức được.


Khương Chanh xuống xe trước, giúp Kiều Ngộ An mở cửa xe, lúc thấy Thời Niên nhắm mắt thì theo bản năng thả nhẹ mọi động tác, ngay cả lời nói cũng chỉ là âm gió:

“Ngủ?”

“Vâng.” Kiều Ngộ An nghẹn giọng đáp.

Khương Chanh hiểu Kiều Ngộ An đang nghĩ gì, anh để người mình muốn bảo vệ nhất bị thương, anh đang tự trách mình, nhưng Kiều Ngộ An đã cố gắng hết sức rồi, Khương Chanh xoa xoa vai anh:

“Ở trong xe ngủ một lát, hay là về nhà?”

Kiều Ngộ An im lặng vài giây: “Về nhà.”

Có lẽ vì giải quyết xong mọi chuyện nên giấc này Thời Niên ngủ vô cùng say, đến nỗi Kiều Ngộ An tưởng hắn là hôn mê bất tỉnh rồi, ngay cả lúc ôm hắn xuống xe cũng không đánh thức hắn, mà Kiều Ngộ An cũng không quan tâm quá nhiều, trở về thẳng nhà, lên lầu cẩn thận đặt Thời Niên lên giường.

Khương Chanh đi lên cùng, thấy Kiều Ngộ An an bài tốt cho Thời Niên thì mới hơi yên tâm.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thời Niên, nhưng hai người đều không có nói gì, chỉ lúc lên xe Thời Niên khẽ gọi một tiếng ‘chị’.

Tuy chỉ có một tiếng gọi như vậy nhưng đã chạm đến trái tim của Khương Chanh.

Thời Niên thật sự quá khiến người đau lòng.

“Chị đi về trước, miễn cho Thời Niên tỉnh dậy không được tự nhiên, huống chi chuyện trên mạng ồn ào lớn như vậy, cũng cần phải điều khiển tốt mới được.” Khương Chanh nhìn Kiều Ngộ An không mảy may rời mắt khỏi Thời Niên: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, Thời Niên trải qua một kiếp này mới có thể coi như chân chính niết bàn tái sinh, đây đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.”

“Có việc thì cứ gọi điện cho chị.”

Khương Chanh đi rồi, Kiều Ngộ An ngồi trên thảm, nắm tay Thời Niên, tựa trán trên tay hắn thật lâu.

Anh không biết Thời Niên là làm cách nào để vượt qua rào cản tâm lý mà đi ra khỏi căn nhà này.

Anh không biết khi đối mặt với người lạ Thời Niên lại làm thế nào để tự thuyết phục mình đừng sợ.


Anh không biết Thời Niên lấy hết can đảm đến bệnh viện gặp Bành Vĩ Dương như thế nào.

Anh không biết Thời Niên làm sao để cố nén nỗi sợ hãi để dẫn dắt lời nói của Bành Vĩ Dương.

Anh không biết Thời Niên xé mở vết thương chưa bao giờ khép lại rốt cuộc đau đớn như thế nào.

Anh không biết Thời Niên đem quá khứ đau xót công bố với công chúng là có bao nhiêu bàng hoàng.

……

Anh không biết mọi hành trình tâm lý của Thời Niên, nhưng Kiều Ngộ An biết, Thời Niên làm như vậy là vì cái gì.

Vì anh.

Kiều Ngộ An thừa nhận, anh không thể phủ nhận phương pháp này của Thời Niên là phương pháp tốt nhất, trực tiếp và thẳng thắn nhất, nhưng Kiều Ngộ An cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn Thời Niên tự mình đi giải quyết, anh đã thu thập được một số bằng chứng, Thời Niên vốn có thể đợi.

Hắn vốn có thể không như vậy.

Triển Đồ không biết đã đến từ lúc nào, đứng ở đuôi giường nhìn Thời Niên, một lúc sau ánh mắt lại dừng trên người Kiều Ngộ An:

“Anh, anh thật sự không cần tự trách, hôm nay anh trai của em cực kì dũng cảm, không hề sợ hãi, em cảm thấy hôm nay anh ấy siêu ngầu.”

Kiều Ngộ An không lên tiếng.

“Em biết hẳn nên nói cho anh biết, nhưng em cũng thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác để giải quyết chuyện này cả, thay vì để chuyện này cứ tiếp tục thế mà mãi không làm gì, không bằng để anh em đứng ra giải quyết, em biết, em biết chuyện này đối với anh ấy là rất khó, nhưng anh à, anh đã nói anh muốn tự anh ấy bước ra, anh muốn anh ấy có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Anh muốn ở bên cạnh anh ấy cả đời, nhưng cả đời này anh cũng không thể ở bên cạnh anh ấy mọi lúc được, cho dù lần này không có hai tên khốn nạn này, lỡ đâu một ngày nào đó biệt thự đột nhiên bốc cháy và có đội cứu hỏa đến, anh em vẫn phải đi ra thôi, bị ép và chủ động, em thà rằng anh ấy chủ động còn hơn.”

“Huống hồ, anh đã bảo vệ anh ấy nhiều lần như vậy, anh ấy cũng muốn bảo vệ anh.”

“Anh bảo vệ em ấy cái gì chứ?” Giọng Kiều Ngộ An rầu rĩ nói, mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn Triển Đồ, Triển Đồ nhìn thấy đôi mắt anh đỏ hoe: “Anh chưa bảo vệ em ấy được cái gì cả.”


Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An: “Anh đã làm được tốt nhất những gì anh có thể làm rồi.”

“Anh em nói, là anh cứu anh ấy, là anh để anh ấy từ địa ngục trở về nhân gian, làm anh ấy tin tưởng vào thế giới này một lần nữa, điều này còn có ý nghĩa hơn so với việc bất kì chuyện bảo vệ gì nữa, anh bảo vệ chính là nhân sinh của anh ấy, là phần còn lại của cuộc đời anh ấy, làm cho cuộc sống của anh ấy có ý nghĩa.” Triển Đồ nói: “Anh đừng tự trách, anh em sẽ không muốn nhìn thấy anh như thế này đâu.”

Triển Đồ còn có chuyện khác phải xử lý, y là người đại diện toàn quyền của Vu Nhạc, bây giờ chuyện của Vu Nhạc náo lớn như vậy, y cũng không nhàn rỗi được, vội vàng tới, lại bị một cú điện thoại vội vàng gọi đi.

Căn phòng yên tĩnh, Kiều Ngộ An canh giữ bên Thời Niên.

Đến gần giữa trưa, Thời Niên bắt đầu lên cơn sốt, thế tới rào rạt, sốt đến gần 40 độ, Kiều Ngộ An không có thời gian tự trách nữa, tận tâm tận lực chăm sóc, nhưng cơn sốt vẫn cứ lặp đi lặp lại không chịu hạ xuống, sau đó không còn cách nào, Kiều Ngộ An gọi điện cho Khương Chanh, nhờ cô mang thuốc tới, nhưng nửa tiếng sau còn có Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh tới.

Động tác của họ đều rất nhẹ, như sợ làm phiền người đang say ngủ, Kiều Ngộ An tiêm thuốc vào cho Thời Niên, anh biết Thời Niên sợ chích, nhưng anh không còn cách nào khác, anh không thể cứ để Thời Niên sốt mãi như thế được.

Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh không ở lại lâu, quả bom nặng ký Thời Niên quẳng cho khiến mọi người bận lu bù, bao gồm cả Bành Vĩ Dương, Bạch Cẩm Thư nói Bành Vĩ Dương đã làm thủ tục xuất viện ngay khi biết được tin, hiện giờ chẳng biết đi đâu, có lẽ là quay về Trạm Tây, dù sao ở đó còn nhiều chuyện đang chờ gã giải quyết.

Kiều Ngộ An đáp một tiếng rồi rồi không nói gì nữa.

“Còn Lương Uyển Thu.” Kiều Bình Sinh nói: “Từ sau khi xem livestream thì trạng thái không được tốt, ngất xỉu, đang ở bệnh viện.”

Kiều Ngộ An cũng đáp lại một tiếng, cũng không nói gì khác.

Bây giờ anh không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, ngoại trừ Thời Niên.

Sau đó bọn họ đều đi hết, căn nhà lại yên ắng lại, mà Thời Niên vẫn đang ngủ say.

Cả đời này dường như Thời Niên chưa bao giờ ngủ say như thế, không mộng mị, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, hắn cảm thấy mình luôn nằm trên đám mây trắng, an toàn, thoải mái và thỏa mãn.

Cho nên hắn để mặc mình đắm chìm trong đó, để mặc mình tận hưởng giây phút này, để mặc mình chìm vào giấc ngủ.

Kiều Ngộ An chưa từng rời một bước, thậm chí đôi mắt cũng không nhắm lại, trông nom từ buổi sáng đến buổi tối, từ tối đến sáng sớm, trong khoảng thời gian đó Khương Chanh lại đến thăm, Triển Đồ cũng lại đến thăm một lần, nhưng lại đều đi rồi, chỉ còn mỗi Kiều Ngộ An luôn ở đây, nhưng dường như Thời Niên không có ý định tỉnh lại.

Cơn sốt cao đã hạ, nhưng vẫn ngủ mãi.

Dường như hắn muốn cứ ngủ như thế không định tỉnh dậy.

Khi Thời Niên tỉnh lại đã là chập tối ngày hôm sau, Kiều Ngộ An rốt cuộc không kiên trì được mà ghé vào bên mép giường ngủ thiếp đi, lúc Thời Niên tỉnh lại nhìn thấy Kiều Ngộ An, thoáng chốc không phản ứng kịp, ngẩn ngơ một lát mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Căn phòng vẫn là bộ dáng lờ mờ tối, nhưng Thời Niên cảm thấy hắn không nên tiếp tục sống như thế này nữa.


Nên sống trong bóng tối, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh sáng, không phải là hắn.

Thời Niên xốc chăn xuống giường, đi đến bên cạnh Kiều Ngộ An, khom người muốn bế anh lên trên giường, nhưng ngay lúc này Kiều Ngộ An tỉnh, đúng lúc Thời Niên chạm đến anh, anh mở mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn trên chiếc giường trống không, mới biết Thời Niên đã tỉnh thật rồi.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An:

“Sao lại ngồi dưới đất?”

Kiều Ngộ An đứng dậy đưa tay sờ trán Thời Niên, nhiệt độ bình thường, nhưng lại lo tay mình nóng nên áp trán lên, nhiệt độ vẫn bình thường như cũ.

“Em bị sốt à?” Thời Niên hỏi.

“Ừm.” Kiều Ngộ An nhìn hắn: “Cảm thấy thế nào? Còn khó chịu chỗ nào không?”

“Không có, ổn lắm.” Thời Niên cười: “Nhưng còn anh đấy, sao sắc mặt kém như vậy.”

“Anh tiêm cho em, đau không?” Kiều Ngộ An hỏi.

Thời Niên nhìn mu bàn tay của mình, quả thật có một lỗ kim nhỏ đến không nhìn kỹ là không thấy được, hắn lắc đầu: “Không đau.”

Kiều Ngộ An không nói chuyện, chỉ luôn nhìn Thời Niên như thế, Thời Niên biết anh muốn nói gì nên lên tiếng trước:

“Thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi, vốn nên nói trước với anh, nhưng anh sẽ không đồng ý.”

“Biết anh sẽ không đồng ý mà vẫn muốn làm như vậy?”

“Đây là cách trực tiếp nhất, bọn họ tới cũng là vì em, nếu em không xuất hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua.” Thời Niên giơ tay sờ cổ Kiều Ngộ An: “Chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, muốn một mình gánh vác hết, nhưng Kiều Ngộ An, anh có biết cảm giác của em khi biết anh vì em mà đấu tranh với tất cả những điều này là như thế nào không?”

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, không nói chuyện.

“Ngay từ đầu em đã thích anh, thích anh ở bên cạnh em, thích anh nấu cơm cho em, thích anh nói chuyện với em, nhưng tại sao đến khi anh tỏ tình em cũng không muốn ở bên anh? Em sợ trở thành gánh nặng của anh, mà cũng thật sự là vậy.” Thời Niên nói: “Em không chỉ trở thành của anh, còn trở thành người nhà của anh, nếu em còn muốn ở bên cạnh anh, nhất định em phải bước một bước này, em không thể cứ hễ xảy ra chuyện gì đều phải là mọi người chắn ở trước mặt em, em sẽ cảm thấy không xứng với anh, em sẽ cảm thấy mình là gánh nặng.”

“Em không phải, thời điểm anh thích em thì đã định cùng em qua cả đời ở trong căn nhà này rồi.”

“Em biết.” Thời Niên cười nhìn anh: “Anh có thể cùng em đi trong bóng tối cả đời, nhưng em cũng muốn cùng anh đi dưới ánh mặt trời, Kiều Ngộ An, thích một người là sẽ ngày một tốt hơn, anh khiến em càng ngày càng tốt.”

“Em tái sinh.” Thời Niên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận