Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Thời Niên nói ‘em tái sinh’, sau khi trải qua chuyện lần này, dường như thực sự không sợ bất cứ điều gì nữa, số lần cười nhiều hơn, cũng dám mở rèm cửa ra, mặc dù vẫn có thể cảm giác được sự khó chịu và mất tự nhiên, nhưng Thời Niên đang thay đổi từng chút một, đây là sự thật mà ai cũng không thể phủ nhận.

Thời Niên đang trở nên tốt hơn, và mọi chuyện cũng đang trở nên tốt đẹp.

Ngày hôm sau Dung Đại dẫn đầu công bố trên official weibo, nói không tìm được nữ học sinh họ Tôn tố cáo bằng tên thật này, mà theo điều tra học trò của giáo sư Kiều Bình Sinh, cũng không phát hiện ra giáo sư Kiều có bất kỳ hành vi không phù hợp nào trong thời gian giảng dạy, thậm chí mọi người đều khen ông bình tĩnh và kiên nhẫn, là một giáo viên giỏi danh xứng với thực, ngay trong ngày liền phục chức, tiếp tục dạy học.

Thông báo của bệnh viện thành phố chậm hơn của Dung Đại hai ngày, nhưng cuối cùng là Bạch Cẩm Thư vẫn trong sạch, thân phận của người tố cáo là giả, thông tin tố cáo không khớp, công an đã lập án điều tra, và sẽ bắt người bịa đặt tin về thụ án.

Kiều Ngộ An cũng quay lại bệnh viện và bắt đầu nhận khám bệnh.

Bất kể là đồng nghiệp hay bệnh nhân, ai cũng khen Kiều Ngộ An tìm được bạn đời tốt, Kiều Ngộ An mỗi lần nghe vậy đều mỉm cười sau đó nói: “Cảm ơn, đây là phúc khí của tôi.”

Khi trở về nhà, anh sẽ kể cho Thời Niên nghe những lời khích lệ anh nghe được hôm nay, Thời Niên im lặng lắng nghe, khẽ mỉm cười, cũng không phản bác, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, mình không phải là phúc khí của Kiều Ngộ An, mà Kiều Ngộ An mới là điều may mắn nhất đối với hắn.

Cuộc sống của gia đình nhà họ Kiều đã dần bình yên trở lại, Thời Niên cũng đang dần tốt lên, nhưng đây cũng không phải trọng điểm của sự việc, chuyện của học viện Dục Chương vẫn đang sôi sục.

Hot search bị xóa đi rồi lại thêm hot search liên quan mới nhảy lên, có người nói, đây như là một cuộc tranh đấu trực tiếp giữa tư bản, nhưng có người phản bác nói, không phải tư bản, là một cuộc tranh đấu giữa ánh sáng và cái ác.

Cũng có người nói, tôi không quan tâm bọn họ có tranh đấu hay không, tôi chỉ quan tâm còn bao nhiêu chuyện ghê tởm ở học viện Dục Chương vẫn chưa bị vạch trần.

Cư dân mạng 1: Đây là thực sự tồn tại ư? Tôi không thể tin nổi vẫn còn một nơi như vậy trong xã hội thời bây giờ này.

Cư dân mạng 2: Không dám tưởng tượng nổi rốt cục Thời Niên đã trải qua những gì, 129 lần quất roi, 37 lần điện giật.

Cư dân mạng 3: Nên chửi nhất không phải nên là tên hiệu trưởng khốn nạn của học viện uốn nắn à?

Cư dân mạng 4: Tôi có nghe nói về ngôi trường này, bạn tôi bị gia đình đưa vào, ở đó hai tháng, sau khi ra ngoài hoàn toàn thay đổi thành một người khác.


Cư dân mạng 5: Thế giới của Tu La, ác quỷ, địa ngục, súc sinh, không phải là ở bên ngoài thế giới hiện thực này.

Cư dân mạng 6: Trước đó tôi cũng từng nghĩ những chuyện như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, là nói quá thôi, nhưng sau khi làm giáo viên, bạn mới sẽ nhận ra rằng, thế mà thực sự có nhiều phụ huynh ngu dốt và thiếu hiểu biết như vậy.

Cư dân mạng 7: Hôm trước có thảo luận với bậc cha chú về chuyện này một chút, và kết quả nhận được khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Cư dân mạng 8: Trong mắt nhiều bậc cha mẹ, bệnh tâm lý của con trẻ là đang làm ra vẻ, là lý do cho trốn học và thành tích không tốt, là trò lừa tiền của bác sĩ. Phản nghịch thì đánh một trận là xong, không nghe thì đánh thêm mấy trận nữa, còn vẫn không được thì giao cho người khác đánh, tóm lại chính là thiếu đánh, cho dù mi có là con chó dại đi nữa, thì cũng có thể đánh mi thành bé ngoan.

Cư dân mạng 9: Rất nhiều bậc cha mẹ chưa chắc không biết, bọn họ chẳng qua là muốn thông qua những trường học như vậy để kiểm soát con mình thôi.

……

Các loại thảo luận muôn hình vạn trạng, tầng tầng lớp lớp về học viện Dục Chương bùng nổ trên mạng, các cư dân mạng bùng lên tấn công, độ hot vẫn cao ngất, một số phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin khắp nơi, yêu cầu vào trong học viện để phỏng vấn, nhưng đều bị chặn lại hết, nhưng ngay khi mọi người đều cảm thấy dưới áp lực lớn của dư luận sẽ luôn có thể đột phá vòng vây, thì có một nhóm phụ huynh của học sinh Học viện Dục Chương tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, bọn họ cùng tập trung trước cổng Học viện Dục Chương, giương cao biểu ngữ, bắt đầu tẩy oan cho Học viện Dục Chương.

Có ba biểu ngữ, lần lượt là:

【Hãy lên mạng văn minh, nói năng có lý tính, không vu khống chửi bới, ác ý công kích người khác, không lợi dụng internet làm tổn hại đến lợi ích của người khác —— Phụ huynh học viện Dục Chương】

【Xin chân thành cảm ơn các thầy cô Học viện Dục Chương đã vất vả trong khoảng thời gian này, dưới sự chỉ dẫn dạy bảo của các thầy cô, bọn nhỏ đang cố gắng trở thành một người có đạo đức và lương thiện, làm một người làm công tác văn hóa với tâm thái sáng sủa —— Phụ huynh học viện Dục Chương】

【Không bịa đặt, không lan truyền tin đồn, không tin vào tin đồn, nói chuyện bằng sự thật, làm người chân thành —— Phụ huynh học viện Dục Chương】

Bất kể đây có là cha mẹ chân chính hay là diễn viên do Học viện Dục Chương tìm tới, đều là đám khiến mọi người ghê tởm.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, cùng lúc đó, Thời Niên nhận được giấy triệu tập của tòa án nhân dân từ Trạm Tây, Bành Vĩ Dương đệ hai đơn tố cáo lên tòa án, nói Thời Niên chưa qua sự đồng ý của gã đã tự ý phát livestream và đăng tải những nhận xét không đúng mực, xin tòa án giải quyết và bồi thường cho mình; một đơn tố cáo khác là về tình tiết hình sự của việc mười năm trước Thời Niên dùng dao gọt hoa quả đâm Bành Vĩ Dương bị thương, xin tòa án phân xử.

Triển Đồ nhận được giấy triệu tập là y lập tức nổi khùng:


“Tôi chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy luôn đấy! Làm sao bọn họ có thể trơ trẽn được như vậy?”

“Đáng lẽ lúc trước ở bệnh viện mình nên đánh chết gã, mình đi tù cũng không sao, đỡ phải để hiện tại gã ở đây ghê tởm mình!”

“Tôi sắp tức điên rồi!”

Không chỉ Triển Đồ, tất cả những người biết tin đều tức giận, duy chỉ mỗi Thời Niên là rất bình tĩnh, sau khi gặp qua Bành Vĩ Dương, hắn đã bình thường trở lại rất nhiều, đương nhiên hắn hy vọng đám ác ôn này có thể bị đưa ra trước công lý, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ, muốn kéo một khối u đã phát triển hơn mười mấy năm ra là một chuyện khó khăn đến nhường nào.

Kỳ thật hắn cũng gửi không hi vọng có thể hoàn toàn diệt trừ, bởi vì hắn đã từng báo cảnh sát, đối với dư luận hiện tại hắn cũng không quen thuộc.

Nhưng hắn muốn thông qua chính mình để báo với nhiều người hơn, dù chỉ có một người có thể nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của hắn, hiểu con mình hơn một chút thì cũng đáng rồi, tất cả những điều hắn đã làm này không phải là vô ích.

Nhưng trưa hôm đó sự tình đã xuất hiện biến chuyển, phóng viên CCTV đã đến Trạm Tây và bắt đầu tham gia vào cuộc điều tra, mặc dù vẫn bị chặn bên ngoài Học viện Dục Chương, nhưng sau khi phóng viên CCTV đến học viện Dục Chương ở Trạm Tây và đăng thông báo trên official weibo rằng sẽ liên tục đưa tin, thì lại xuất hiện bước ngoặt mới.

Một cư dân mạng tên là Đào Vĩ đã dùng tên thật tố cáo, tố cáo học viện Dục Chương đã ngược đãi khiến bản thân anh trở nên tàn tật.

Hóa ra không chỉ những cư dân mạng tình cảm trào dân liên tục chú ý đến tin tức trên mạng, mà còn có nhiều người đã từng bị ngược đãi và trải qua bóng tối.

Đào Vĩ tựa như một cây pháo, một khi đã châm lửa vào thì không thể dừng lại được nữa, ba tiếng đồng hồ sau, một vị cư dân mạng tên Trình Hồng Hồng dùng tên thật tố cáo rằng trong lúc ở học viện Dục Chương đã hai lần bị hiệu trưởng Bành quấy rối tình dục và cưỡng hiếp.

Sau đó, Phong Tử Kỳ dùng tên thật tố cáo, Trần Vũ dùng tên thật tố cáo, Xa Dũng dùng tên thật tố cáo... Những người từng bị học viện Dục Chương cải huấn mọc lên như nấm sau mưa, họ không còn im lặng nữa, họ bắt đầu công bố hắc ám rồi.

Họ thậm chí còn thành lập nhóm Wechat về học viện Dục Chương, có bằng chứng đăng bằng chứng, không có bằng chứng thì kể lại những gì đã trải qua trong trường học, dùng hình ảnh, dùng câu chữ, dùng một chút năng lực cho dù là nhỏ bé của bản thân để công khai đoạn quá khứ u tối với thiên hạ.

Học viện tốt được một số phụ huynh nào đó gọi là cải tạo con cái tốt, lại là nơi ác mộng của vô số đứa trẻ, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt nhân dân cả nước với một bộ mặt khác.


Có mấy người thậm chí đã tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên CCTV, nói họ đã rời học viện Dục Chương nhiều năm nhưng cơn ác mộng vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Nói họ bị đánh vào lòng bàn tay gan bàn chân, bị cởi quần và đánh mông trước mặt mọi người, bây giờ nhìn thấy bản trúc vẫn sẽ phát run.

Nói họ từng bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, không bao giờ thoát khỏi được nỗi xấu hổ đó, thậm chí bây giờ cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt mọi người.

Nói họ từng nhìn thấy người quanh mình tự tử, dùng cốc plastic giấy dùng một lần xoa nát nghiền ép cổ tay cố cắt cổ tay, nuốt kem đánh răng, uống nước giặt quần áo.

Ngày càng nhiều hắc ám bị vạch trần, những việc làm xấu xa của học viện Dục Chương từng chút một bị phơi bày dưới ánh mặt trời, Nhân dân Nhật báo, Đoàn Thanh niên Cộng sản, Ngọn đuốc Tư tưởng và các phương tiện truyền thông của đảng khác đã lần lượt đưa tin, sự phẫn nộ của cư dân mạng hiển nhiên là một loại áp lực lớn lao đè nặng lên Trạm Tây.

Ba ngày sau, truyền thông CCTV cuối cùng cũng vào được trong học viện Dục Chương, mặc dù tất cả bày biện bên trong đều đã được sửa sang lại, nhưng vẫn không khó để nhìn thấy bằng chứng phạm tội, vô số bản trúc dây mây, roi da trâu và phòng giật điện nhiều không đếm xuể đều công khai trước mặt đại chúng.

Hai ngày sau, cơ quan tư pháp chính thức lập án điều tra, một tuần sau học viện Dục Chương bị cưỡng ép đóng cửa, tiếp một tuần sau, phó hiệu trưởng Chương Thụ Kiệt, Cẩu Thắng Lợi, trưởng phòng giáo vụ Uông Lực Tồn bị giam giữ hình sự vì bị nghi ngờ có liên quan đến tội danh giam giữ bất hợp pháp và ngược đãi.

Đáng tiếc là, Bành Vĩ Dương đã biết được tin từ hai ngày trước và đã biến mất không tung tích, nghe nói đã trốn ra nước ngoài, cục công an Trạm Tây đã ra thông báo truy nã.

Còn về hai bản hầu tòa mà Thời Niên nhận được chẳng giải quyết được gì.

Một hồi sự kiện ở học viện Dục Chương mà toàn dân đều chú ý đang hướng đến kết thúc dưới sự giám sát của mọi người.

Mặc dù kết cục không quá thỏa mãn, nhưng kết quả đã đủ rực rỡ.

Nạn nhân từng mang vết thương chồng chất đã xé toạc vết sẹo chưa bao giờ lành lại, biến nó thành vũ khí, rốt cục thành công chém được con Ác Long vực sâu kia.

Đây là chuyện đáng ăn mừng, không chỉ Thời Niên và một nhà Kiều gia, mà còn vô số, hàng ngàn hàng vạn người đã từng gặp ác mộng ở học viện Dục Chương, đều sẽ ăn mừng.

Họ chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhổ được một khối u ác tính, nhưng bọn họ đã làm được, họ đã tự tay phá hủy địa ngục để những người đến sau không phải chịu cảnh khổ này, tất nhiên vui vẻ rồi, nhưng họ càng muốn làm là cho các bậc phụ huynh trên cả nước một lời cảnh báo.

Cả nước cũng không phải chỉ có mỗi học viện Dục Chương, học viện Dục Chương chỉ là vừa hay bị cho ra hấp thụ ánh sáng, còn rất nhiều trường khác chưa bị tuôn ra, còn có bao nhiêu người bị mắc kẹt trong một ngôi trường như vậy, họ không biết, nhưng bọn họ hy vọng những trường học đó lấy học viện Dục Chương làm cảnh cáo, cũng hy vọng các bậc cha mẹ tỉnh táo lại.

Đem con mình nuôi cho người khác quản giáo, bản thân nó đã là một chuyện rất hoang đường.

Đừng lấy danh nghĩa yêu thương ra để tổn thương, và cũng đừng đánh đồng người thầy làm dạy học và giáo dục với ác ma.


Khương Chanh mấy ngày nay đi theo tổ quan hệ công chúng bận rộn như thế, hiện tại mới xem như thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định phải mở tiệc ăn mừng, muốn vui cửa vui nhà, liền gọi điện thoại hỏi ý kiến ​​Kiều Ngộ An, đương nhiên là Kiều Ngộ An đồng ý:

“Được ạ, không thành vấn đề.”

“Thời Niên thì sao? Có tới được không?”

Kiều Ngộ An cười không nói.

Thời Niên đúng là đang từ từ tốt lên, nhưng tốt lên cần một quá trình, tuy rằng bây giờ biệt thự không cần kéo rèm đen cả ngày lẫn đêm, đèn cũng đã thay bằng ánh sáng bình thường, nhưng điều này không có nghĩa là Thời Niên có thể ra ngoài trong thời gian ngắn như vậy, đối mặt với một đám người Kiều gia như vậy.

Đương nhiên, nếu bắt buộc hắn phải tham gia, hắn nhất định cũng sẽ tham gia, dù sao đến cái nơi có nhiều người như bệnh viện hắn cũng đi cả rồi, thậm chí cũng đã quay video đăng Weibo, biệt thự số 1 của Khương Chánh sẽ không khủng bố như những địa điểm đó, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không muốn lắm.

Lúc trước là do không có cách nào, hiện tại cũng không cần phải gấp như vậy, hắn có thể từ từ đi từng bước, miễn thấy thoải mái là được.

Lúc đặt điện thoại xuống Thời Niên đang nhìn anh, Kiều Ngộ An thò lại gần hôn một cái:

“Nhìn gì đó?”

“Muốn cùng ăn cơm à?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An gật đầu: “Hẹn là ngày mai, sao đây? Em muốn đi cùng à?”

Thời Niên không nói gì, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiều tà đỏ rực cả bầu trời, đẹp đến chói mắt, gần đây hắn thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy, tựa như muốn bù đắp lại tất cả buổi hoàng hôn đã bỏ lỡ mười năm, nếu Kiều Ngộ An có thời gian sẽ ngồi ngắm cùng hắn, có đôi khi không nói lời nào cũng có thể ngồi thật lâu thật lâu.

Lúc này cũng vậy, Kiều Ngộ An nắm tay Thời Niên, cùng hắn ngồi trước khung cửa sổ sát đất ở phòng khách lầu hai:

“Em không cần đi, anh cũng sẽ trở về nhanh thôi, dù sao sau này còn rất nhiều thời gian, không vội làm gì, em cứ thong thả, anh đều đi bên em.”

Thời Niên đáp lại, không nói chuyện.

Hết thảy đều trần ai lạc định, mà sự bình yên Thời Niên hằng mong đợi, tuy rằng muộn mười năm, nhưng rốt cuộc vẫn đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận