Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài


Chu Tiểu Mân không còn cách nào đành phải chấp nhận đi ăn cùng với gia đình mình và Lâm Dương.
“Con gái cưng của cha, nghỉ ngơi rồi chuẩn bị xuống ăn cơm nhé!”
“Dạ con biết rồi.”
“Cha xuống dưới phụ mẹ con chuẩn bị bữa trưa.”
Chu Hoàng Thiên thấy Chu Tiểu Mân đồng ý nên đã vui vẻ đi ra ngoài.
“Ông nói chuyện với con bé sao rồi?”
Trần Xuân Liễu đang chuẩn bị đồ ăn dưới bếp nhìn thấy Chu Hoàng Thiên vui vẻ từ trên tầng đi xuống.
“Con bé đã đồng ý đi ăn rồi.”
“Vậy được rồi.

Lát tôi sẽ nói với Lâm Dương.”
“Bà chuẩn bị bữa trưa tới đâu rồi?”
“Tôi chuẩn bị gần xong rồi.”
“Bà có cần tôi phụ giúp việc gì không?”
“Không cần đâu.

Ông lên phòng khách uống trà đi.

Một chút nữa là xong rồi.”
“Được rồi.

Vậy tôi lên xem tin tức một lát.”
“Ừm!”
Chu Hoàng Thiên lên trên phòng khách mở tivi xem tin tức.
“Tổng giám đốc Hàn Thiên An tuyên bố đã chấm dứt với cô người yêu hai năm của mình.”
Quái lạ tin tức này đã được đưa lên từ lâu.

Nhưng tại sao hôm nay lại xuất hiện lại một lần nữa.
Chu Hoàng Thiên xem tin tức thì biết Hàn Thiên An đã có bạn gái là diễn viên hơn hai năm.
“Mẹ Tiểu Mân ơi, bà lên xem cái này đi.”
Trần Xuân Liễu đang chuẩn bị đồ ăn lỡ dở dưới bếp.
“Có chuyện gì mà ông la hốt hoảng lên thế?”
“Bà mau lên đây mà xem.”

Trần Xuân Liễu nhanh chóng lên phòng khách để xem.
“Đây không phải là Hàn Thiên An sao?”
“Là cậu ta.”
“Cậu ta đã có người yêu.

Sao lại còn hay qua thăm Chu Tiểu Mân nhà mình chứ?”
“Chẳng phải bà rất muốn Hàn Thiên An làm con rễ của bà sao?”
“Ông… Ông thật là…”
Trần Xuân Liễu không nói thêm lời nào, bà xuống bếp tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.
“Ba Tiểu Mân xuống ăn cơm.”
“Được rồi tôi xuống ngay.”
“Ông gọi con bé Tiểu Mân xuống ăn cơm trưa.”
“Được.

Để tôi lên gọi con bé.”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Tiểu Mân, xuống ăn cơm trưa thôi.”
“Dạ con xuống ngay!”
“Ba xuống trước nhé!”
“Dạ!”
Chu Hoàng Thiên xuống dưới bếp dùng bữa trước.
“Con bé đâu rồi?”
“Nó xuống liền đấy!”
“Ông nhớ không được nói với con bé chuyện lúc nãy đó.”
“Tôi nhớ rồi!”
“Kìa! Con bé xuống kìa.”
“Tiểu Mân, mau xuống ăn cơm thôi con.”
“Dạ!”
Chu Tiểu Mân lê từng bước chân nặng nề từ trên phòng xuống dưới bếp để dùng bữa.

Việc di chuyển của cô mấy ngày rất khó khăn.
Trước đó vài phút, Trần Xuân Liễu đã gọi điện thoại cho Lâm Dương.
“Lâm Dương…”
“Dạ! Dì gọi con có việc gì thế?”
“Bây giờ con rảnh không? Sang ăn cơm cùng gia đình dì nhé!”
“Dạ! Con rảnh.”
Lâm Dương chớp lấy thời cơ để có thể mời gia đình Chu Tiểu Mân đi ăn lần nữa.
“Vậy con qua dùng bữa chung với gia đình dì nhé!”
“Dạ! Con sang ngay!”
Thì ra trước đó vài phút, Trần Xuân Liễu đã gọi điện thoại cho Lâm Dương sang dùng bữa trưa cùng với gia đình bà.
Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà Chu Tiểu Mân vang lên.
“Chắc là Lâm Dương đến!”
“Mẹ.

Tại sao lại có Lâm Dương nữa?”
“Là mẹ gọi thằng bé đó.”
“Mẹ…”
“Mẹ… Con gì chứ? Để mẹ ra mở cửa cho thằng bé.”
Trần Xuân Liễu đứng dậy khỏi bàn ăn đi ra ngoài mở cửa.
“Dạ con chào dì!”
“Lâm Dương, con vào đi! Cả nhà đang đợi con.”
“Dạ! Con cảm ơn dì.”
“Con giúp Tiểu Mân nhà dì nhiều như vậy.

Khách sáo gì chứ? Mau vào đi.”
Trần Xuân Liễu cùng với Lâm Dương đi vào trong.
“Dạ! Con chào chú.”
“Lâm Dương, con ngồi đi.”

“Dạ con cảm ơn!”
“Cả nhà dùng bữa đi.

Đồ ăn đã nguội hết rồi!”
Lâm Dương rất lịch sự gắp đồ ăn bỏ vào chén lần lượt từ Chu Hoàng Thiên đến Trần Xuân Liễu.
“Con mời chú.

Con mời dì!”
Sau đó, Lâm Dương gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, em ăn đi.

Cái này rất tốt cho sức khoẻ của em hiện tại.”
“Em cảm ơn!”
Không khí trong phòng bếp rất im lặng, không một tiếng nói.

Đột nhiên một giọng nói đã phá tan không khí im ắng đó.
“Lâm Dương, tối nay gia đình ta mời con đi ăn tối nhé!”
Lâm Dương đang dùng bữa nghe Trần Xuân Liễu nói như vậy thì khựng lại mất vài giây.
“Nhưng còn Tiểu Mân…”
“Con yên tâm.

Tiểu Mân nhà ta đã đồng ý đi cùng rồi.”
“Dì nói thật sao?”
Lâm Dương vui mừng ra mặt, quay sang phía Chu Tiểu Mân hỏi.
“Tiểu Mân… Em đồng ý đi thật sao?”
Tiểu Mân không nói lời nào chỉ im lặng một lúc rồi ậm ừ cho qua.
“Ừm!”
“Dạ! Vậy tối nay con xin phép được đón mọi người đi đến nhà hàng ạ!”
“Lâm Dương, có làm phiền con quá không?”
“Không.

Được đi ăn cùng gia đình mình là điều vinh hạnh lớn lao của con.

Sao lại phiền được chứ?”
Chu Tiểu Mân dùng bữa xong không muốn ngồi lại thêm một giây phút nào nên đã quay trở lại phòng của cô.
“Con xin phép cha mẹ.

Con về phòng trước!”
Trần Xuân Liễu nhìn thấy Chu Tiểu Mân đứng dậy lê từng bước chân nặng nề đi về phòng.

Bà vừa thương vừa bực tức.
“Tiểu Mân…”

“Tiểu Mân… con quay lại cho mẹ…”
Lâm Dương thấy vậy liền quay sang lấy lòng Trần Xuân Liễu.
“Dì bớt giận.

Tiểu Mân chắc không được khoẻ trong người nên cần nghỉ ngơi.”
Chu Hoàng Thiên nghe thấy Lâm Dương nói vậy, ông cũng hùa theo.
“Lâm Dương nói phải.

Bà cứ để cho con bé nghỉ ngơi cho lại sức.

Chẳng phải tối nay gia đình mình còn có hẹn đi ăn tối với Lâm Dương sao?”
“Ông nói cũng phải.”
“Lâm Dương, con tiếp tục dùng bữa đi.”
Lâm Dương ăn xong chén cơm còn lỡ dở rồi rời khỏi nơi này.
“Con có việc phải đi trước.

Con cảm ơn dì đã cho con ăn ké bữa cơm này.”
“Lâm Dương, chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà.

Con khách sáo làm gì chứ?”
Lâm Dương nghe cậu trước sau cũng là người một nhà, trong lòng anh ta vui như mùa xuân về.
Vui lắm ai ơi lòng Lâm Dương rộn ràng như mùa xuân quê hương tươi vui trẩy hội.
Nhưng anh cố kiềm chế cảm xúc lại.
“Dạ vậy tối nay mấy giờ con có thể đón gia đình mình được ạ?”
“Con cứ chuẩn bị xong rồi qua đón gia đình ta.”
“Bà nói vậy thì sao thằng bé biết mấy giờ mà qua đoán chứ?”
“Dạ chú Chu nói đúng.

Dì cứ bảo con giờ cụ thể, con sẽ sẵn sàng qua đón gia đình mình.”
“Vậy bảy giờ tối con nhé!”
“Dạ! Xin phép gia đình mình con về trước.”
“Được con có việc thì cứ đi trước.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận