Có Biển

Đã ở trên tàu, không mấy người có thể ngủ ngon. Mua vé giường nằm không phải là để ngủ, mà để có một chỗ riêng không phải chen chúc với ai.

Diệp Tiểu Thuyền nằm trên chiếc giường anh hắn để lại cho, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào ván giường của giường trên, hai tay đặt trên ngực, rung động theo từng nhịp tim.

Đèn đã tắt, nhưng trong toa cũng không yên tĩnh lại, người bật loa ngoài điện thoại xem drama, người lo dỗ trẻ nhỏ đang khóc, người không làm gì cũng đi đi lại lại trên hành lang.

Nhưng Diệp Tiểu Thuyền chỉ nghe được mỗi tiếng tim mình đập thùm thụp.

Lúc Thiện Kiều bảo hắn ngủ đây, phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên là từ chối. Thiện Kiều lại cầm lấy vé đứng, tai trái nhẹ vỗ trên vai hắn, "Đừng cãi."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Thanh âm của Thiện Kiều rất trầm, Diệp Tiểu Thuyền sửng sốt ngây người mất mấy giây mới vọt ra hành lang theo.

Nhưng Thiện Kiều đã không còn ở toa này.

Đúng lúc này, toa giường nằm tắt đèn, xung quanh bỗng tối mù.

Diệp Tiểu Thuyền hơi hoảng hốt trở về giường, trở qua trở lại, rốt cục nằm thành tư thế hiện tại.

Thiện Kiều đứng ở khu nối giữa hai toa ghế cứng.

Hôm nay là đêm đầu tiên kể từ khi khởi hành, khách vẫn còn rất đông, tạm thời chưa đổi được vé, Thiện Kiều đành tập trung ở một bên sườn tàu cùng các hành khách không mua được vé khác.

Toa ghế cứng không tắt đèn, tối đến liền trở thành điểm sáng duy nhất trong màn đêm.

Người có vé ngồi trên nghiêng trái ngả phải, người không có thì chui xuống gầm ghế gầm gầm bàn, dán mặt vào cửa kính, ôm khư khư túi hành lí của mình, hoặc dứng dựa vào đồng bạn... Có lẽ những người ở tầng đáy vẫn luôn rất giỏi co giãn như vậy, một khi đã buồn ngủ díu mắt, thì đừng nói là gầm ghế, có mà nhà vệ sinh thối um hay ngay dưới đũng quần của người xa lạ cũng không thành vấn đề.

Thiện Kiều không ngủ, thậm chí còn không hề ngồi xuống. Giữa một đám khách lúc nhúc dặt dẹo như nhựa dẻo, anh dĩ nhiên nổi bật ra, liếc mắt là tìm thấy.

Đến nửa đêm, Diệp Tiểu Thuyền không biết đã trở mình biết bao nhiêu lần, rốt cục mò ra khỏi toa giường nằm, lò dò đi sang toa ghế cứng.

"Anh." Đã khuya, mọi người đều kiệt sức chợp mắt, Diệp Tiểu Thuyền chỉ dám thì thầm gọi.

Thiện Kiều đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng liền mở ra, đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Diệp Tiểu Thuyền vừa áy náy vừa đau lòng, "Anh, em ngủ đủ rồi, anh về ngủ đi."

Nói đoạn, còn vươn tay định kéo Thiện Kiều đi.

Thiện Kiều tránh đi rất tự nhiên, lại nhìn đồng hồ rồi nói, "Về ngủ đi."

Diệp Tiểu Thuyền đã ra tận đây, sao còn có thể về lại, "Anh, em ngủ thế là đủ rồi mà."

"Ban ngày anh ngủ sau." Thiện Kiều một lần nữa nhắm mắt lại, "Sáng mai rồi đổi."

Diệp Tiểu Thuyền còn tính tiếp tục, Thiện Kiều đã chậm rãi nói tiếp: "Trước khi lên tàu, em đã hứa sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."

Diệp Tiểu Thuyền hoảng hốt, lập tức hiểu ra, Thiện Kiều bắt đầu bực rồi.

Hắn đành nhấp môi, "Vậy thôi em về. Trời sáng em sẽ đổi chỗ cho anh."

"Khoan đã." Thiện Kiều bỗng nói: "Có mang theo thẻ căn cước ở đây không?"

"Có."

"Đưa anh."

Diệp Tiểu Thuyền phiêu bạt một mình lâu năm, đã dính không ít vố mất tiền, đoạn thời gian trước mười sáu tuổi, tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt còn bị cướp bị trộm chỉ vì quá yếu, giành không lại, đuổi theo còn ăn đánh thêm.

Cho nên giống với đại đa số người nghèo khác, cứ nhắc đến tiền, thẻ ngân hàng, thẻ căn cước là Diệp Tiểu Thuyền đặc biệt cẩn trọng, lúc nào cũng phải mang theo người, tuyệt đối không giao cho ai.

Nhưng vừa rồi Thiện Kiều hỏi thẻ căn cước của hắn, Diệp Tiểu Thuyền không nghĩ ngợi gì đã đưa ra luôn.

Trên đường về lại toa giường nằm, Diệp Tiểu Thuyền mới hiểu ra, Thiện Kiều là định dùng thẻ căn cước để mua vé bổ sung cho hắn.

Bất kể có phải mua thêm vé hay không, hắn đều tin tưởng Thiện Kiều.

Cảm giác có thể tin tưởng vào người khác này thật lạ lẫm, đã lâu rồi mới gặp lại, cũng lâu lắm rồi mới tốt đẹp như vậy. Diệp Tiểu Thuyền trở lại giường, cảm thấy tư vị này còn ngọt hơn tất cả trà sữa mà hắn đã uống từ trước đến giờ.

Cũng không biết có phải do tác động của vị ngọt này hay không, mà hắn co người lại trên giường, quả thật dần đi vào giấc ngủ.

Đêm dài gian nan rốt cục qua đi, đến rạng sáng, tàu đỗ lại ở một trạm, một đợt khách không nhỏ đi xuống.

Thiện Kiều tìm đến quầy vé của nhà ga, hỏi xem có chỗ ngồi nào trống hay chưa.

Nhân viên phục vụ kiểm tra rồi cười nói: "May cho cậu, vừa trống một giường cứng, với ba ghế cứng nữa. Lấy nằm hay ngồi đây?"

Hành trình mới được một phần ba, Thiện Kiều rút ví tiền ra, "Vé giường cứng đi."

Lúc Diệp Tiểu Thuyền tỉnh lại, loa trên tàu đã bắt đầu bật nhạc. Hắn lập tức nhảy dựng lên, thầm trách mình ngủ quá kĩ, vội xỏ giày đi kiếm Thiện Kiều, qua chỗ lavabo mới nhớ ra mình còn chưa rửa mặt súc miệng.

Hắn không muốn Thiện Kiều thấy mình không sạch sẽ, cho nên cấp tốc đi lấy bàn chải kem đánh răng xà phòng thơm làm vệ sinh cá nhân, rồi mới sang toa ghế cứng, có điều đến nơi lại chẳng hề thấy Thiện Kiều đâu.

"Anh?" Trong nháy mắt, toàn thân Diệp Tiểu Thuyền như rét run, trái tim và máu chảy đều như bị đông cứng lại.

Thiện Kiều đi rồi, người anh hắn mất năm năm đi tìm lại bỏ hắn rồi.

Lần gặp lại này là giả, việc uống chung một li trà sữa cũng là giả nốt.

Hắn vội vã chạy về giường nằm, chỉ sợ sẽ không tìm thấy hành lí của Thiện Kiều dưới gầm giường.

"Ui, cậu làm sao vậy? Sao mặt mũi tái mét ra thế kia, bị bệnh à?" Thấy Diệp Tiểu Thuyền xông tới quỳ bên giường, chị gái ở đối diện giật nảy mình.

Diệp Tiểu Thuyền lôi túi hành lí dưới giường ra, gấp gáp ôm vào trong ngực.

Nước mắt rơi đánh "độp" xuống mu bàn tay, nhưng nỗi sợ lại dần vơi đi sau thanh âm này.

Mình đúng là thằng đần!

Hắn thầm chửi mình trong lòng.

Chắc chắn là anh đi mua vé bổ sung, xong về nghỉ ngơi trong toa nào đó rồi.

Nỗi sợ mãnh liệt cũng giống như cơn lốc mùa hạ, đi rồi vẫn còn để lại một đống hỗn độn.

Diệp Tiểu Thuyền ngồi trên giường, mất không ít thời gian mới hoàn toàn bình tâm lại.

Khi xe đẩy rao bữa sáng đi qua, Diệp Tiểu Thuyền cũng mua một phần.

Sau vô số lần đi, đây là lần đầu tiên hắn bỏ tiền ra mua đồ ăn trên tàu.

Chị gái cười cười: "Đói rồi hả?"

Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Mua cho anh tôi."

Diệp Tiểu Thuyền hoàn toàn không biết Thiện Kiều đang ở đâu. Nhưng xe lửa cũng chỉ có ngần ấy toa, hắn chẳng sợ tìm không nổi.

Biển người mênh mông hắn còn không ngại, một con tàu thì có là gì.

Đi hết giường nằm đến ghế cứng, hết ghế cứng đến giường nằm, bát cháo trong tay đã nguội, bánh bao cũng chẳng còn nóng, cuối cùng Diệp Tiểu Thuyền mới tìm thấy anh hắn ở toa tàu thứ mười hai.

Thiện Kiều đổi vé thành vé nằm, lúc này vẫn đang say giấc.

Diệp Tiểu Thuyền không nhịn được mà giương khoé môi cười, hắn muốn ngồi xuống cạnh giường, nhưng lại sợ đánh thức Thiện Kiều, cuối cùng đành ngồi ra ghế gấp sát tường dọc hành lang nhỏ hẹp, nhìn Thiện Kiều không chớp mắt.

Một đứa nhỏ trong toa bỗng khóc toáng lên, Thiện Kiều cũng vì thế mà tỉnh giấc.

"Anh!" Diệp Tiểu Thuyền nhảy bổ tới, "Em mua quà sáng cho anh này."

Lúc này đã gần mười một giờ, chỉ một lát nữa là đến giờ ăn trưa.

Không rõ là Thiện Kiều có ngủ ngon hay không, ánh mắt trầm trầm đặt lên Diệp Tiểu Thuyền.

Từ hồi mười mấy tuổi mắt Thiện Kiều đã rất sâu, phần lớn thời gian không để lộ ra bất kì cảm xúc gì, lúc nào cũng bình tĩnh điềm đạm, nhưng cũng vì ánh mắt quá thâm thuý, cứ nhìn ai đó một lúc lâu là trông như cực kì nghiêm túc, cực kì chuyên chú.

Diệp Tiểu Thuyền bị nhìn đến phát run, "Anh?"

"Sao em tìm được chỗ này?" Thiện Kiều rốt cục cũng thay đổi ánh mắt, ngồi dậy trên giường, có vẻ đang định đi rửa mặt.

Diệp Tiểu Thuyền còn định khoe khoang về khả năng tìm người của mình một phen.

Nhưng lời lên đến miệng, lại bị nuốt trở vào.

Rửa mặt về, Thiện Kiều trả lại thẻ căn cước cho Diệp Tiểu Thuyền, "Vé đưa cho nhân viên soát rồi, em buồn ngủ thì cứ đi ngủ thêm một lát đi."

Diệp Tiểu Thuyền chợt nhận ra mình nên trả tiền cho Thiện Kiều.

Chuyến từ Đại Thạch đến Viễn Thành, vé giường cứng tầng dưới là hơn 400, giữa đường mua vé bổ sung ít nhất cũng phải 300 nữa. Diệp Tiểu Thuyền không muốn để Thiện Kiều phải chi khoản này, vì vậy nhận lại thẻ căn cước xong liền sờ đến ví tiền.

Thiện Kiều nói: "Không cần."

Diệp Tiểu Thuyền vội la lên: "Sao lại không cần được?"

Thiện Kiều đáp: "Sau này rồi tính."

Chỉ một câu này, đã thành công chặn lại Diệp Tiểu Thuyền.

Sau này rồi tính.

Tính hay không không phải mấu chốt, mấu chốt là "sau này".

Diệp Tiểu Thuyền cứ thế tự nhận định, anh đang hứa hẹn với hắn về "sau này".

Ngày đi đường thứ ba, đúng ra thì chỉ sáu giờ chiều là tới Viễn Thành, nhưng dọc đường liên tục phải nhường phương tiện khác, loa thông báo lại rằng phải mười một giờ tối nay mới đến nơi.

Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng vội gì.

Tàu đã tiến vào đất Tây Bắc hùng vĩ, đỗ lại nhà ga thành phố Đan Trang trong nửa tiếng. Rất nhiều hành khách ra ngoài để hoạt động tay chân giãn gân giãn cốt, Thiện Kiều cũng hiếm hoi chủ động mở lời Diệp Tiểu Thuyền, "Xuống dưới một lát đi."

Không khí trên Tây Bắc rất khô, Diệp Tiểu Thuyền luôn cảm thấy ngay cả gió ở đây cũng ngai ngái mùi vị của cát.

Trên sân ga toàn người là người, nhân viên đẩy xe quà vặt đi qua, mùi ngô và xúc xích nướng thơm phức át đi cả mùi của cát.

Diệp Tiểu Thuyền cũng hít hà theo, không phải do thèm, chẳng qua là vì thấy mùi vị ấy dễ chịu hơn.

Hắn hoàn toàn không biết, bộ dạng của mình lúc này chẳng khác nào một con cún đói ăn đi lang thang.

Thiện Kiều mua về cả ngô lẫn xúc xích.

Diệp Tiểu Thuyền ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại vui đến tấp tểnh.

Thiện Kiều nói: "Trước kia em thích ăn xúc xích nướng lắm mà."

"Trước kia" mà Thiện Kiều nói đến, chính là chuyện từ ngày bé.

Hồi học cấp một, Diệp Tiểu Thuyền không có tiền trong túi, ngày nào đi qua hàng xúc xích trước cổng trường cũng chảy nước miếng, nhưng lại chưa từng nói việc này với ai.

Bạn học của Thiện Kiều tình cờ bắt gặp cảnh này, bèn cười toe toét nói lại với Thiện Kiều, đứa nhỏ ngày nào cũng lẽo đẽo theo cậu cứ nhìn xúc xích nướng rồi chảy nước miếng thôi.

Sau đó có một lần hiếm hoi hai người về chung, Thiện Kiều đã mua cho Diệp Tiểu Thuyền một xiên xúc xích nướng.

Diệp Tiểu Thuyền không ngờ Thiện Kiều lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Càng không ngờ là Thiện Kiều vẫn nhớ rõ chuyện này.

Nhất thời, mọi cảm xúc trong lồng ngực đều như vỡ oà, lời nói hắn nuốt lại khi đứng cạnh bồn rửa mặt hôm trước, rốt cục không thể bị kìm lại được nữa.

"Anh, lúc xuất ngũ anh có đi trung chuyển qua nhà ga này không?"

"Có."

"Em không biết anh lại xuất ngũ vào mùa hè." Ánh mắt Diệp Tiểu Thuyền sáng lên như tuyết, "Nếu không em đã ở sẵn đây chờ anh rồi."

Thiện Kiều hơi nhíu mày, "Em đã từng đến đây chờ anh?"

"Ừm. Từ khi rời khỏi Đại Thạch, năm nào đến kì xuất ngũ em cũng đợi ở đây." Diệp Tiểu Thuyền hít sâu một hơi, bắt đầu không biết mình đang nói cái gì, "Em giỏi tìm kiếm, cũng rất giỏi chờ đợi."

Thiện Kiều lúc này đang đứng nơi ngược sáng, biểu tình nét mặt đều không thể nhìn rõ.

Diệp Tiểu Thuyền nói xong tay chân cũng trở nên luống cuống, chỉ biết cầm bắp ngô cặm cụi gặm.

Cuối cùng Thiện Kiều không nói gì, đứng đó một lúc rồi về lại toa tàu.

Hai giường nằm ở hai toa khác nhau, bình thường nếu chưa ngủ, Diệp Tiểu Thuyền đều ở lại toa của Thiện Kiều, nhưng nay vì chột dạ khi vừa nói ra lời không nên, hắn bèn trở về toa của mình.

Mười một giờ tối, tàu rốt cục cũng đến Viễn Thành, Diệp Tiểu Thuyền thu dọn đồ đạc với tốc độ nhanh nhất có thể, tính sao cho cửa vừa mở là lao ra luôn.

Thiện Kiều chưa chắc đã đợi hắn, nhưng hắn nhất định sẽ đợi Thiện Kiều.

Chỉ tiếc cửa tàu bảo mở cuối cùng lại không mở, hành khách buộc phải sang toa khác đi nhờ cửa ra. Diệp Tiểu Thuyền vốn đang đứng gần cửa nhất, rốt cục lại thành người đi cuối cùng.

Đằng trước có người già, có phụ nữ mang thai, có cả trẻ nhỏ, cho nên hắn không thể nào dùng sức mà chen lên, đợi đến khi xuống được khỏi tàu, hành khách hầu như đã rời đi hết cả.

Hắn sốt ruột nhìn xung quanh, trong biển người đang ùa đến cổng ra, không hề có Thiện Kiều.

"Ở đây."

Âm giọng quen thuộc vang lên từ đằng sau, khiến hắn bỗng hoảng hốt đến rụng rời.

Hắn xoay người, bắt gặp Thiện Kiều cầm túi hành lí đứng cách đó không xa, là Thiện Kiều đang đợi hắn.

-

vtrans by xiandzg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui