Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Cố Cách mở cửa phòng ra, Bạch Đốc lập tức ngã lăn vào chân hắn. Cố Cách theo phản xạ tung một cước đá văng ra.

Nhìn người kia chật vật lăn hai vòng, mí mắt Cố Cách không tự nhiên mà giật giật.

“Hơn nửa đêm rồi cậu còn ngồi ở đây làm gì?”

“Chờ anh ngủ.” Bạch Đốc xoa xoa chỗ bụng bị đá đau, cũng không đứng lên, “Mới chờ một chút đã ngủ quên mất.”

Bạch Đốc ngửa đầu nhìn Cố Cách, giống như con chó nhỏ mong ngóng được vuốt ve vậy.

“Tự đi ngủ đi.”

“… Anh thì sao?”

“Soạn nhạc.”

Bạch Đốc há miệng thở dốc, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Cách chặn ngang.

“Sợ ồn sao?”

Bạch Đốc mạnh lắc đầu, muốn nói cái gì đều quên.

Cố Cách thức trắng đêm, Bạch Đốc ôm đầu gối ngồi bên cạnh. Thân hình một mét tám ngồi cuộn tròn ở góc sô pha. Người đàn ông khí phách ngày thường lúc này lại nhu thuận như con chó nhỏ.

Cậu nhìn bóng lưng Cố Cách, ánh mắt mờ mịt, trong lòng rối bời, không biết đang nghĩ điều gì.

Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt mình cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, không cần phải trôi giạt khắp nơi nữa rồi. Nhưng là cậu vẫn không yên tâm, bằng trực giác cậu cảm thấy Cố Cách vẫn muốn rời đi.

Khi đó mình nhất định sẽ lại lang thang phiêu bạt.

Cậu không muốn tiếp tục như vậy.

Cậu đã vố số lần tưởng tượng đến bộ dáng chính mình năm mươi năm sau.

Tóc bọn họ đều đã trắng xóa, nằm dưới tán cây ngô đồng bị ánh nắng xuyên qua, nhắm mắt, đánh một cái ngáp thật to không cần để ý hình tượng. Trên mặt nếp nhăn trải rộng, lại không ghét bỏ đối phương già xấu.

Mỗi một lần nghĩ đến nếu Cố Cách không còn ở bên cạnh nữa, cậu đều luyến tiếc sẽ già đi một mình.

—–

Thời điểm Bạch Đốc mở mắt ra thấy Cố Cách ngồi bên cạnh. Cậu cho rằng chính mình còn chưa tỉnh.

Cố Cách dùng ngón tay cái xoa xoa khóe mắt cậu, hỏi cậu mơ thấy cái gì.

Khóe mắt ươn ướt, cậu mới phát hiện mình đã khóc. Bạch Đốc đã rất lâu rồi không có cảm giác ngủ một giấc sâu như vậy. Sau khi Cố Cách rời đi, cậu không dám im lặng ở một mình.

Cậu trước kia luôn cảm thấy Cố Cách ít nói lại không biết được rằng thời điểm chỉ còn lại một mình, trong tai luôn loáng thoáng thanh âm của hắn.

Có khi chỉ là vài câu, lại có khi chồng chất hỗn độn không phân rõ được là nói cái gì.

Nhưng đến cuối cùng, tất cả âm thanh đều sẽ tụ lại thành Cố Cách ghé vào tai cậu nhẹ giọng nỉ non “Bạch Đốc…”

Bạch Đốc

Bạch Đốc

Bạch Đốc…

Cậu thậm chí còn cảm nhận được khí tức ấm áp phun ở bên tai. Vì thế cậu mở mắt ra, xem xem người kia có phải thật sự quay về bên cạnh mình rồi hay không?

Đã thất vọng vô số lần, dần dần không còn dũng khí mở mắt ra nữa.

Bạch Đốc vươn tay ôm lấy Cố Cách, siết thật chặt.

“Cố Cách”, thanh âm Bạch Đốc nhẹ tựa gió thoảng trên mặt hồ, “Là mộng đẹp, em mơ thấy lúc mình mở mắt ra…”

Em vừa khổ sở vừa vui sướng, rốt cuộc lần này anh không còn chỉ là một bóng dáng trong giấc mơ của em nữa, anh thật sự ở bên cạnh em.

Anh không biết hiện tại em vui vẻ như thế nào đâu.

—–

Đem Bão Bão đến đây vậy mà đại gia hỏa kia cư nhiên còn mang một bộ dáng ỉu xìu. Cố Cách ngồi xổm bên cạnh nó, nó cũng chỉ thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi.

Với thú cưng thì việc thích ứng với nơi ở mới là chuyện không vui vẻ gì lắm, đơn giản là lúc trước cũng đã đến đây vài lần nên hắn là nó sẽ nhanh chóng quen thôi.

Cố Cách theo thói quen xoa xoa đầu con chó lớn, chuẩn bị đứng dậy. Vừa quay đầu lại, biểu tình trên mặt Cố Cách lập tức liền khó coi.

Hắn có thể lấy đồ ăn một ngày của Bão Bão ra để thề, người đàn ông ngồi xổm phía sau mà hắn vừa nhìn thấy kia, vừa lúc hắn quay đầu liền thu lại biểu tình trên mặt, dựng thẳng người sau đó… nghiêm túc vẫy đuôi.

Cố Cách cảm giác trên đầu Bạch Đốc treo bốn chữ “Mau tới sờ em!”, nhất định là phương thức xoay người của hắn không đúng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui