Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Thời điểm Cố Cách về đến nhà, trời đã tối từ lâu lắm.

Bạch Đốc đang ngồi xổm trước cửa nhà, bên cạnh mang theo một vali hành lý, nhìn thấy Cố Cách về cậu liền vội vàng dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Cố Cách nhìn mặt đất rải đầy tàn thuốc, hỏi: “Cậu đã ngồi chờ ở đây bao lâu rồi?”

Bạch Đốc húng hắng ho một tiếng trả lời hắn: “Cũng không lâu lắm.” Cậu xấu hổ lắc lắc gói thuốc đang cầm trong tay, “Em làm cơm tối cho anh, không biết là anh không ở nhà.”

Cố Cách cũng không vội mở cửa, đứng dựa vào cánh cửa, hất cằm ý muốn hỏi vali hành lý kia, chờ cậu trả lời.

Bạch Đốc đã nghĩ đến rất nhiều phương thức biểu đạt, lúc này lại không nhớ được gì. Cậu cúi đầu, thanh âm buồn bã, khẽ gọi một tiếng: “Cố Cách.”

Bạch Đốc ấp úng thật lâu mới nói tiếp: “Em muốn đến ở cùng anh.” Rồi cúi đầu đứng im, giống như học sinh đang chịu phạt.

Cố Cách nhìn cậu thật lâu, lạnh nhạt nói: “Tôi không thiếu tiền, không cần cậu.”

Bạch Đốc kinh hoảng, thất thố ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình thờ ơ của Cố Cách, cảm xúc cậu đã chuẩn bị tốt lập tức vỡ òa.

Hoàn toàn không còn là một người luôn trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này ở trước mặt Cố Cách, Bạch Đốc mất kiềm chế nói năng lộn xộn: “Không phải, anh không phải… Em không có…”

Đôi môi Bạch Đốc không ngừng khép mở, cậu nghĩ rằng chính mình đã chuẩn bị tốt tâm lý để giải thích, cậu cho rằng thời điểm người kia chất vấn cậu, cậu cũng sẽ giữ được bình tĩnh.

Nhưng cậu, vậy mà lại thất bại, thanh âm nghẹn ngào càng lúc càng chật vật.

“Em không phải cố ý, em… em vẫn luôn muốn… giải thích với anh. Nhưng là… anh không nói một tiếng đã rời đi. Em nghĩ anh chỉ là…” Bạch Đốc cố gắng kìm nén, muốn giữ cho thanh âm của mình thật bình thường, nhưng mà không được.

“Em đi khắp nơi cũng không tìm được anh. Cố Cách… xin lỗi, lúc anh vẫn ở bên cạnh em, em đã không hiểu được chính mình, đã không nhận ra anh rất quan trọng với em.” Bạch Đốc nhẹ giọng cầu xin: “Anh trở về được không? Hoặc là cho em đi cùng anh cũng được, anh không biết đâu… khi không có anh… em đã rất sợ hãi.”

Cố Cách trầm mặc, không nói lời nào.

Bạch Đốc nhớ rõ, trước kia Cố Cách luôn khen cậu rất đẹp trai, lông mày cứng cỏi, ánh mắt thâm thúy, chỉ cần nở nụ cười đều là một bộ dáng thâm tình chân thành. Nhưng mà cậu biết, nếu là diện mạo thì cậu so ra vẫn luôn thua kém Cố Cách.

Bộ dáng hiện tại càng không cần phải nói, nước mắt nước mũi giàn giụa, râu ria xồm xoàm, cậu chưa bao giờ chật vật như lúc này, nhất định là rất khó coi.

Nhưng Bạch Đốc bất chấp tất cả, cậu đang đợi Cố Cách trả lời, cậu chưa suy nghĩ kỹ càng, cũng biết cầu xin như vậy rất không thích hợp, chỉ là lúc ở nhà mở tủ lạnh ra nhìn thấy chỉ có duy nhất mì tôm, cậu liền nhớ tới Cố Cách từng nấu mì chờ cậu về ăn bữa tối, mà cậu lại không về.

Trong lòng Bạch Đốc đột nhiên thấy khó chịu hơn bao giờ hết, cậu xúc động thu dọn hành lý chạy tới đây, cậu nghĩ phải nói với Cố Cách cậu sẽ về, về sau cũng sẽ không bỏ lỡ bất cứ bữa cơm nào cùng hắn. Nhưng Cố Cách đã không còn chờ cậu nữa.

Bạch Đốc biết hy vọng của mình rất xa vời, cậu cũng muốn Cố Cách đánh cậu một trận, giống như lần trước vậy.

Nhưng mà Cố Cách lại không nói gì.

Trong hành lang vang lên tiếng đèn tắt.

Bạch Đốc ngẩng đầu, trước mắt một màu tối đen, giống như mỗi lần tỉnh dậy từ trong giấc mơ có Cố Cách.

Cậu tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Cố Cách.

Thở phào nhẹ nhõm mà nghe ra lại như thở dài vậy.

Cố Cách không quen một Bạch Đốc thế này, thật ra từ lần đầu tiên gặp lại, hắn đã cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu giống như muốn nói rất nhiều, nhưng lời ra khỏi miệng lại rất ít. Nếu là trước đây cậu sẽ không để lời nói nghẹn trong lòng, thường thường mỗi câu nói ra đều sẽ khiến người khác tổn thương.

Cố Cách không hiểu tình yêu lại càng không hiểu được Bạch Đốc. Nhưng hắn so với Bạch Đốc lại sớm để ý đối phương hơn.

“Bão Bão đâu?”

Đèn sáng lên, bàn tay Bạch Đốc đang nắm lấy tay Cố Cách run lên.

“Em nhờ bạn em chăm sóc rồi.”

Cố Cách gỡ tay cậu ra, trái tim Bạch Đốc như chết lặng.

“Hôm nay tôi gặp người đại diện của Du Khô.”

Bạch Đốc không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nói tới vấn đề này, biểu cảm trên mặt cứng lại, muốn che đi chút chột dạ trong ánh mắt.

“Anh đừng tin hắn, em không nói gì với hắn cả, em…” Bạch Đốc thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Cố Cách liếc mắt nhìn cậu, mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa để Bạch Đốc ở ngoài.

Bạch Đốc đứng đơ ở đó một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống, cũng không để ý tàn thuốc đầy đất.

Cậu gục đầu trên vali hành lý, hơi thở mong manh run rẩy. Đây cũng là kết quả đã đoán trước, về sau sẽ tốt thôi. Cậu một lần lại một lần tự an ủi chính mình.

Nhưng là trái tim vẫn rất đau. Bạch Đốc đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ nơi ngực trái, phảng phất còn có thể chạm đến khuôn mặt Cố Cách đang mỉm cười ôn nhu.

Chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy Cố Cách. Bên kia cánh cửa chính là người mình yêu, là người đã từng mỉm cười dịu dàng với mình.

Nhưng hiện tại cậu ngay cả một chiếc chìa khóa để mở cửa cũng không có tư cách có được.

Bạch Đốc không khống chế được cảm xúc, vì thế lại đem đầu vùi vào lòng bàn tay.

Bạch Đốc rất ít khi rơi lệ, cậu lại càng không muốn khóc trước mặt Cố Cách. Nhớ tới thanh âm nghẹn ngào nực cười của mình vừa rồi trước mặt Cố Cách, thật dọa người.

Nhưng cậu không muốn rời đi.

Cửa lại mở ra, thanh âm của Cố Cách từ phía trên truyền đến: “Mùi khói thuốc bay hết chưa?”

Bạch Đốc kinh ngạc ngẩng đầu.

“Bay hết rồi thì vào đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui