Cổ Cầm Dị Truyện

Đàn cầm lại quay trở về lầu Minh Nguyệt, lai lịch lần này cũng giống như lần trước. Trác Dật Phi bỏ tiền mua cầm, Chu chưởng quỹ lại ra mặt làm tang sự cho khách trọ của mình. Chẳng qua, lần trước là Chu chưởng quỹ đến xin hắn giúp đỡ, lần này là chính bản thân hắn tự tìm tới cửa.

Chu chưởng quỹ lo lắng: “Trác công tử, cây đàn này rất là cổ quái. Lúc thì khảy ra tiếng, lúc thì không khảy ra tiếng. Hơn nữa hai đời chủ nhân của nó đều chết hết cả. Ngài...... còn muốn làm chủ nhân mới của nó sao?”

Trác Dật Phi cũng không đáp lại, chỉ đặt mười lượng bạc ở trước mặt Chu chưởng quỹ. Sau đó liền ôm cầm rời đi.

Nghe nói Trác Dật Phi lại mua cây cầm này về, Ân Nhược Dương lập tức tìm tới tận cửa nói ngay: “Dật Phi, sao huynh lại dám mang cây cầm này về? Huynh không thấy nó rất quỷ dị hay sao?”

Trác Dật Phi đặt cây đàn cầm lên mặt bàn, điều chỉnh dây đàn, quan sát tinh tế cây cầm. Hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi ngược lại: “Quỷdị thế nào?”

Ân Nhược Dương xông lên trước khảy dây đàn một cái, “Huynh nhìn đi, nó không hề vang bất kỳ âm thanh nào. Cây đàn cầm này lúc vang, lúc lại không vang. Ông lão lẫn đứa con khi tiếp xúc với nó đều chết hết. Thế không phải quỷ dị à?”

“Nhược Dương, ta cũng đã từng tiếp xúc với cây cầm. Hơn nữa còn treo cây cầm đó ở lầu Minh Nguyệt hơn nửa tháng, nhưng ta vẫn bình yên vô sự đấy!”

Trác Dật Phi nói vậy khiến Ân Nhược Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng hắn vẫn kiên trì: “Nhưng đối với hai người kia lại chết. Phụ thân thì còn có thể bảo là do bệnh chết, nhưng cái chết của người con mới thật là kỳ quái. Sau khi cây cầm câm này đột nhiên vang tiếng, hắn liền chết ngay trên sông. Hoặc là...... cây cầm là chính là cây ma cầm. Nếu không lên tiếng thì thôi, một khi đã cất nhạc chính là một khúc âm đoạt mệnh.”

Ân Nhược Dương đột nhiên suy đoán như thế, Trác Dật Phi nghe vậy cũng ngẩn ra, nhưng chợt lắc đầu nói: “Nói thế cũng không phải. Trong đêm đó có rất nhiều người nghe được tiếng đàn, có cả huynh và ta. Sau khi chúng ta nghe xong cũng đâu có ý định muốn nhảy hồ tự sát đâu!”

Quả thật nói thế cũng không đúng, Ân Nhược Dương nghĩ mãi cũng không ra lời giải thích nào hợp lý hơn. Nhưng hắn vẫn cố chấp nhận định: “Dù sao bản thân ta vẫn cảm thấy cây đàn cầm này rất quỷ dị. Dật Phi, huynh đừng nên lưu trữ nó mới tốt.”

Trác Dật Phi cũng cố chấp như hắn, cười lạnh nhạt, đáp lại: “Không sao, ta muốn giữ lại cây cầm để dễ dàng xem xét, làm sao có thể khảy ra thành tiếng. Âm hưởng cây cầm này réo rắt mượt mà, có thể nói âm sắc thuộc loại kỳ trân. Không biết người trung niên kia làm sao có thể tấu vang một khúc như thế vào đêm hôm qua.”

Nói câu cuối cùng xong, Trác Dật Phi lại trở nên mê mang. Hiển nhiên dù hắn đã khổ sở xem xét cây cầm này bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể tìm ra được chỗ ảo diệu bên trong đó. Cúi đầu xuống, hắn không nản chí mà tiếp tục tra xét cây cầm.

Ân Nhược Dương rất hiểu tính tình của người bạn thân này. Tuy bình thường hắn luôn ôn hòa nhã nhặn, nhưng một khi hắn đã nhận định việc gì, có dù dùng chín trâu mười bò cũng không thể kéo ngược lại. Trông thấy hắn đang một lòng một dạ đắm chìm trong việc ngâm cứu cây cầm, Ân Nhược Dương chỉ đành biết thở dài.

***

Liên tục mấy ngày Trác Dật Phi đều không ra khỏi lầu Minh Nguyệt, hắn đặt toàn bộ tinh lực của mình vào việc nghiên cứu cây đàn. Nhưng dù lao tâm lao lực như thế nào, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

Chịu không nổi hao mòn sức lực quá nhiều, hắn đẩy cầm ra trước, đầu tựa vào bàn nằm nghỉ ngơi một lát. Cơ mà cơ thể đã chịu mệt mỏi quá sức nên trong vô thức mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, hắn nghe được một tiếng cười lanh lảnh như châu rơi ngọc rớt. Mí mắt của hắn trĩu nặng không thể mở lên được, trong đầu nghĩ bâng quơ: chắc là Xuân Nùng đang đi vào.

Lại có một giọng nói du dương nhẹ nhàng như tiếng đàn đang thỏ thẻ bên tai hắn: “Trác công tử, Muốn nghe cầm tấu, phải đến giữa hồ trong đêm trăng.”

Trác Dật Phi đột nhiên tỉnh lại, căn phòng vẫn yên tĩnh, trong phòng ngoại trừ hắn cũng không có ai bước vào. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, tia sáng mặt trời dần héo hon. Hương thơm của Hải Đường trước lầu vẫn ngọt quyện thấm vào ruột gan. Tất cả đều là cảnh vật quen thuộc của hắn, không hề có gì lạ thường. Thế nhưng giọng nói ngọt ngào bên tai thật là kỳ ảo, khiến Trác Dật Phi cảm thấy hoang mang......

Đêm khuya yên tĩnh, mõ gõ báo hiệu đã qua canh hai. Du khách trên Sấu Tây Hồ sớm tản hết, bóng trăng liềm in vành vạch dưới mặt hồ.

Trác Dật Phi chèo một con thuyền nhỏ đến ngay giữa hồ.

Gió mát lượn quanh, trăng thanh mờ mịt, ngay giữa hồ đầy trăng gió tựa như một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời. Thế nhưng hôm nay hắn lại không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào cây đàn trên đầu gối.

Muốn nghe cầm tấu, phải đến giữa hồ trong đêm trăng.

Dường như sợ mình nghe nhầm trong mộng, nhưng vào đêm hôm sau Trác Dật Phi làm cách nào cũng cảm thấy không yên. Hắn đành ôm cầm đi thẳng đến Sấu Tây Hồ, ngồi trên con thuyền lái đến giữa hồ. Đi tới vùng nước mà tiếng đàn từng ở đó tấu vang ngày trước.

Nhưng mà mọi thứ vẫn như cũ, bất kể hắn khảy dây đàn như thế nào, cây cầm vẫn lặng im như lúc ban đầu.

“Xem ra, quả nhiên là nghe nhầm. Có lẽ mấy ngày này mình quá lao lực, cho nên đầu óc cũng hơi hồ đồ.”

Trác Dật Phi âm thầm tự giễu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Trăng non huyền ảo, tựa như nét đuôi mày của giai nhân.

Đang lúc mơ màng ngắm trăng, hắn chợt nghe thấy dây đàn vang một tiếng đinh đinh. Hắn ngạc nhiên cúi xuống nhìn lại, bỗng thấy dây đàn tự động phát âm, dường như có bàn tay nào đó đang tự tay đàn nó.

Trác Dật Phi chấn động, hắn bỗng nhiên đứng lên, cây cầm trên đầu gối rơi xuống sàn thuyền, thế nhưng tiếng đàn vẫn liến thoắng không ngừng, nhịp nhàng mà yếu ớt.

Tình huống kỳ lạ đột nhiên phát sinh, hơn nữa không phải thuộc loại chuyện bình thường. Trác Dật Phi giật mình, chân theo bản năng lùi ra xa, muốn tránh khỏi cây đàn tự động phát nhạc kỳ lạ này. Nhưng hắn quên mất bản thân đang ở trên thuyền, gót chân vướng vào mép thuyền, nhất thời mất đà mà ngã xuống hồ.

Nước hồ ôn nhu là cạm bẫy ghê nhất, rong rêu quấn chặt lấy người, chốc lát mặt hồ đã gần vùi lấp hắn. Cho dù muốn mở miệng để kêu cứu cũng không kịp, khoang miệng đã uống một ngụm nước. Uống được một ngụm sẽ dễ dàng uống thêm ngụm thứ hai, thoáng chốc nước vào khoang miệng ngày càng nhiều. Tốn sức giãy giụa ở trong hồ cũng vô vọng, thần trí của hắn càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên bên tai hình như có tiếng nói nhỏ nhẹ: “Đừng sợ, ta tới cứu chàng.”

Là giọng nói du dương nhẹ nhàng như tiếng đàn kia ư? Hay là hắn nghe nhầm?

Trác Dật Phi cố gắng mở to mắt, nhưng nước hồ đen thẫm làm mờ hai mắt. Hắn chỉ thấy dưới làn nước gợn là một bộ y phục màu trắng bồng bềnh, giống như hoa sen trắng nở rộ. Sóng gợn tung tóe những giọt nước phản chiếu ánh bạc của mặt trăng. Đóa hoa sen trắng lấp lánh lung linh bơi lướt gần hắn, nhẹ nhàng mềm mại, duyên dáng vô song.

Là Lăng Ba tiên tử sao?

Đấy là ý thức cuối cùng trong đầu Trác Dật Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui