10.
Ngày hôm sau, khi chạy ba ngàn mét Bồ Ninh đến tìm tôi nói chuyện cô ấy nói cô ấy lo lắng cho tôi, ba ngàn mét không thể so sánh với một ngàn hai trăm mét tám trăm mét hay gì cả, rất cần sức chịu đựng.
"Yên tâm đi Ninh Ninh, tôi không chết được."
Trong ba ngàn mét có mấy sinh viên thể thao, việc đạt được top 3 tôi cũng không nắm chắc quá lớn, huống chi tôi bây giờ cũng không rõ nếu toi chạy xong ba ngàn mét người còn có thể ở đây hay không.
Ba ngàn mét vào buổi chiều, buổi sáng là nhảy cao và bắn xa.
Thật ngoạn mục, cả lớp đến cổ vũ cho tôi và hai cô bạn nữa.
Một vòng trường khoảng 800 mét, vì vậy nói tôi ít nhất cũng phải chạy gần bốn vòng, trông thực sự đáng sợ.
Chạy đến gần hai ngàn năm trăm mét, tôi cảm thấy tôi có chút chóng mặt, hiện tại tôi đang ở vị trí thứ ba chênh lệch với vị trí thứ nhất rất lớn nhưng nếu tôi ra sức đuổi kịp thì việc bắt kịp vị trí thứ hai cũng không phải là không có khả năng.
Tôi bị thiếu máu đường huyết thấp, bữa ăn ở trường rất ngon cho người khác nhưng tôi không thích khoai tây luộc, không thích ăn nhiều đồ luộc nên cũng không ăn nhiều.
Ta chậm rãi bắt đầu phát lực, mặc dù cảm giác trước mắt đều có chút tối.
Ở vị trí thứ hai, hai ba giây đồng thời vượt qua dây, cả người tôi hình như cũng đều choáng váng.
Nhưng hình như tôi không ngã xuống đất, ai bắt được tôi.
11.
Tôi thức dậy trong phòng khám, bên cạnh có một người đàn ông ngồi.
...... Yến Chấp.
“Cậu làm sao ở chỗ này?"
Con ngươi ngăm đen của Yến chấp nhìn tôi "Nhìn thấy cậu ngất xỉu, liền đưa cậu đến phòng y tế."
"Cảm ơn."
Tôi chống tay nhớ tới liền mang giày chuẩn bị đứng lên, ai biết, mới đứng được một nửa, cảm giác nghe được một loại thanh âm ù tai, trước mắt lại tối sầm lại.
Yến Chấp giữ chặt tôi, tôi nửa dựa vào Yến Chấp, trên người Yến Chấp là một loại hương vị bạc hà tươi mát.
Không hổ là nam chính tiểu thuyết, ngay cả hương thơm cũng vậy.
Người thiếu máu, cũng may tôi cũng chỉ có vài giây, trước mắt khôi phục bình thường, lúc tỉnh táo tôi đã ở trong ngực Yến Chấp.
Tôi giống như bị điện giật đẩy Yến Chấp ra, "Đúng, xin lỗi, tôi có một chút thiếu máu."
"Không có việc gì."
Thật ra lúc đó tôi không nghiêm túc nhìn, tai Yến Chấp, đỏ lên.
Nhiều năm sau khi Yến Chấp nói đến thì tôi mới biết chuyện này, thì ra tai Yến Chấp dễ dàng đỏ như vậy đúng là tiểu nam sinh thuần khiết.
Nói như thế nào, ngày hôm sau nhảy dây tôi cũng là người đầu tiên, không ngờ một lần dây ly kỳ cũng không giẫm lên, tốc độ của tôi trước mắt bất kỳ trường học nào cũng chưa thấy nhanh hơn tôi.
cuối cùng là đá cầu, tôi nhớ tôi đá nhiều nhất cũng chỉ có một trăm bốn, thi đá cầu không phải theo thời gian, phù hợp với ý định của tôi.
Phát huy thất thường, cũng mới đứng thứ ba.
Tôi đã trở thành công thần của cả lớp, điểm số của lớp chúng tôi chỉ thấp hơn lớp có thành tích học tập tồi tệ nhất bởi vì lớp đó gần như là lớp của sinh viên thể thao chúng tôi không thể đấu với họ là rất bình thường.
Cuộc họp thể thao của trường thậm chí còn có giải thưởng và sau đó tôi đã lấy chín giấy chứng nhận?
Trường học sau đó bước vào giai đoạn khẩn trương, bắt đầu liều mạng chú ý học tập, sau khi thi một lần qua một tuần nữa chính là kỳ thi giữa kỳ, còn rất khẩn trương.
Về sau mới nghe nói kỳ thi giữa kỳ lại là kỳ thi liên khảo bảy thành phố.
Tôi nghe Bồ Ninh nói qua Yến Chấp bình thường chỉ có thể thi đến khoảng bảy trăm, đến liên khảo, giữa kỳ, cuối kỳ, dễ dàng làm trạng nguyên.
......
Không sai với tôi đoán, Yến Chấp quả nhiên vẫn luôn toản sáng, chẳng qua hắn là sáng nhất, ở giữa tất cả vầng sáng ai cũng phải chói mắt.
Một tháng sau rốt cục tôi cũng có thể về nhà, kết quả chết không chết, tuần cuối cùng của tháng này vẫn là tôi trực nhật.
Vẫn là trễ như vậy, tôi vẫn là trễ như vậy mới đi, đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét, tôi nhất định phải xin ủy viên y tế đổi cho ta một tổ khác.
12.
Lúc tôi đi trên đường, mặt trời vẫn còn cay nghiệt, lần này tôi không gặp được Yến Chấp.
Nhốm người đánh nhau với Yến Chấp lần trước đã chặn tôi lại.
Tôi chỉ có một mình, họ... 1234567 người.
Tôi có lợi hại đến đâu cũng không đánh lại được.
Tôi quay đầu bỏ chạy tôi chạy rất nhanh, nhưng lực lượng nam nữ có chênh lệch, bọn họ cũng không kém, liền đem tôi chặn lại.
"Tiểu muội muội chúng tôi chờ cậu thật lâu a."
Tôi tính toán, tỷ lệ tôi có thể trốn thoát khỏi nơi này... 5%。
"Ca ca có việc sao?" Tôi vội vã giả vờ nhút nhát.
"Có việc a, đương nhiên có việc đem bắt cậu lại Yến Chấp không phải sẽ tự mình đến sao."
Tôi nghe được vội vàng rũ mi mắt xuống, "Yến Chấp cũng chưa từng nói chuyện với tôi, lần trước tôi thổ lộ với hắn, hắn đều cự tuyệt tôi, hiện tại phỏng chừng đều chán ghét tôi đến chết."
Tôi nói xong khẽ rơi nước mắt, diễn xuất của tôi rất tốt bọn họ rất tin tưởng.
"Mẹ kiếp, bắt cậu có cái rắm."
Tên côn đồ mắng to, trong đó một tên côn đồ đánh giá tôi vài lần lại nhìn trước ngực tôi.
"Đại ca, muội muội này lớn lên rất tốt dáng người cũng không tệ."
Nam nhân hèn mọn kia có thể đừng gây họa cho người khác hay không.
Ta vội vàng nịnh nọt cười "Nơi này dễ dàng bị người ta nhìn thấy, chúng ta đi bên kia có được không a ca ca."
Tôi quan sát trong chốc lát xác định thủ lĩnh côn đồ kia là ai, bọn họ buông lỏng phòng bị đối với tôi, không chú ý đến tôi vừa xoay người liền bóp cổ tên côn đồ kia.
Trong thực tế lá gan của tôi không phải là rất nhỏ, chỉ là nhút nhát nói chuyện vẫn còn nhỏ.
"Con điếm tiện nhân này buông tao ra!"
Trên tay tôi thắt chặt, tuy rằng kỳ thật tôi biết rõ bọn họ nếu thật sự mặc kệ người này đến đánh tôi, tôi không chỉ đánh không thắng ngay cả bóp cũng bóp không chết hắn.
Nhưng tôi nên vui mừng rằng đám đông này là ngu ngốc.
"Hơn nữa cái mạng này của mày sẽ không còn."
Hắn không còn thanh âm mấy người khác sợ rằng tôi thật sự bóp chết hắn.
"Dễ nói cho dễ nói, cậu thả hắn trước."
"Được các cậu đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích tôi đi xa liền thả hắn."
Họ đồng ý nhìn chằm chằm vào tôi về phía này.
Tên côn đồ muốn phản kháng nhưng không có kết quả.
"Đừng nhúc nhích ngày đó cậu hẳn là thấy được, hiện tại một mình cậu có thể đánh không thắng tôi."
Tôi tính toán khoảng cách, hẳn là có thể liền thuận tay hung hăng đánh tên côn đồ, hắn đau không đuổi theo được, mấy người phía sau nhanh chóng tới đuổi theo tôi.
Bây giờ là bữa ăn tối không có nhiều người tôi cố gắng chạy đến một nơi đông đúc.
Tôi chưa bao giờ đến đồn cảnh sát và tôi không biết đồn cảnh sát Nam Anh ở đâu.
Tôi đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông “Yến Chấp”.
Tôi vội vàng chạy về phía hắn Yến Chấp nhìn thấy tôi thì ngẩn người
"Bạch Tụng Dục, có việc sao?"
Yến Chấp lại là một học sinh giỏi.
Có một vài người khác bên cạnh anh ta lần cuối cùng tôi nhìn thấy.
"Yo, muội muội ôm ấp a, Yến Chấp sao cậu lại đầu gỗ như vậy."
Bọn họ vốn còn đang nói giỡn, đám côn đồ hướng bên này vọt tới, bọn họ cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Yến Chấp bên này cộng thêm tôi cũng chỉ có bốn người, đánh bảy người hình như có chút vất vả.
"Bọn họ chặn cậu?"
"Ừm."." Lúc tôi vừa rồi nói chuyện lắp bắp, hiện tại tỉnh táo lại lại bị đánh trở về nguyên hình, không dám nói nhiều.
"Học sinh giỏi Nam Trung tôi thấy quan hệ giữa cậu và Yến Chấp rất tốt."
Bọn côn đồ không có gì cố kỵ, liền hướng về phía tôi đánh tới Yến chấp chắn phía trước tôi Yến Chấp cùng hai huynh đệ khác liền xông lên phía trước.
Việc này vốn là bị hắn bắtgặp không có người đến đánh tôi tôi cũng không đánh cùng.
Tôi vốn tưởng rằng bảy người yến chấp bọn họ hẳn là còn cần một lát nhưng hình như cũng không bao lâu.
Thật ra nếu tôi muốn đi bây giờ là có thể đi, nhưng để tránh cho sau này tôi lại bị chặn tôi còn phải cùng Yến chấp hỏi rõ ràng.