Tôi ngồi vào ghế của mình và chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo.
Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của tôi.
Nhờ mối quan hệ tốt với một người bạn lúc còn đi học đã cho tôi cơ hội đến công ty này phỏng vấn.
Điểm mạnh là công ty này rất lớn, cho dù là chi nhánh thì thế lực của cha tôi cũng không thể nhúng tay vào nhưng ngược lại thì công ty này rất khó để trúng tuyển.
Tôi đã vượt qua thành công vòng phỏng vấn thứ nhất và thứ hai, có thể thấy người phỏng vấn có ấn tượng tốt với tôi.
Sau khi nghe họ gọi đến tên tôi, tôi đứng dậy sửa soạn lại trang phục một chút, khéo léo nở một nụ cười tươi.
Đẩy cửa bước vào.
Một giây kế tiếp, cả người tôi đều sững sờ.
Trong phòng phỏng vấn có năm giám khảo đang ngồi, ngoài một người đã phỏng vấn tôi trước đó, còn có hai giám khảo lớn tuổi hơn.
Trong một góc tối, có một chàng trai đang khoanh tay với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta nhướng mày khó chịu.
Là Hứa Nhất.
Trong phút chốt não bộ của tôi trở nên trống rỗng.
Sau đó, tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình và giữ cho nét mặt của tôi bình tĩnh nhất có thể.
Trong buổi phỏng vấn, phần lớn thời gian của hai giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu là đặt câu hỏi.
Thật kỳ lạ là bộ não của tôi vẫn có thể hệ thống lại các ngôn từ để trả lời câu hỏi trong khi vẫn nghĩ về người ngồi trong góc đang làm gì.
Nhưng cậu ấy chỉ ngồi ở trong góc mà không nói một lời nào cả.
Cho đến khi kết thúc buổi phỏng vấn, người phỏng vấn bắt tay tôi, Hứa Nhất mới đứng lên đi thẳng ra ngoài bằng cửa sau.
Trong thẻ ngân hàng có thêm hai triệu nữa.
Hôm đó Hứa Nhất phá tung căn nhà mà tôi thuê, thì số tiền đền bù cũng đã quá đủ.
Khi Hứa Nhất và anh trai mang đến cửa nhà tôi một món quà để cảm ơn tôi đã chăm sóc và giúp đỡ cậu ta, một chút sai lầm cũng khiến người ta cũng không bắt bẻ được.
Thật ra tôi có thể lờ mờ đoán được gia đình cậu ấy rất giàu có, nhưng không ngờ anh trai cậu ấy lại là ông chủ của tập đoàn Đường Xuyên.
Công ty tôi phỏng vấn lần trước cũng là công ty con của tập đoàn này.
Kiểu đẳng cấp chủ tịch này tôi đã từng thấy trên TVBây giờ anh ta đã đích thân đến cửa lời nói đầy ý tứ cảm ơn và kính trọng.
Kết quả là phỏng vấn của tôi đều diễn ra tốt đẹp.
Vào ngày thứ hai sau cuộc phỏng vấn, bên kia thông báo rằng tôi có thể đến làm việc, thậm chí tôi không cần phải phỏng vấn vòng tiếp theo.
Công ty này lớn hơn công ty cũ của tôi, lần đầu đến đây, sau giờ ăn xong không tìm được đường về.
Dù sao thì tôi đã vào một thang máy, nhưng lại có một người khác đi đến trước mặt tôi, tôi và người đó nhìn nhau.
.