Có Chắc Đây Là Yêu


Nói là về nhà nhưng cô lại không kìm được lòng đến nơi mà lần đầu cô gặp anh mãi cho tới chiều tối mới về.

Trong đêm khuya ấy, khi mọi thứ đã chìm sâu vào trong giấc ngủ sau ngày dài nhưng vẫn còn sót lại một người con gái đang đợi chờ hồi đáp của dòng tin đã gửi từ lâu mà nước mắt khẽ rơi, thấm ướt cả tấm nệm giường.

Cô co rúm người, một mình cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo, "cái cảm giác trống vắng này là sao".

Cô bị từ chối chứ đâu phải là không được gặp nhau nữa đâu.

Nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác lo sợ ấy, là do suy nghĩ quá nhiều hay sao.Sáng hôm sau tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ và cố gắng lết cái thân xác điêu tàn đi học sau khi đã vệ sinh cá nhân.

Trên đường đến trường cô có đi qua nhà anh đưa mắt khẽ liếc thoáng qua nhưng không bắt gặp hình bóng anh.


Định tìm kiếm nhưng cũng ngại chuyện hôm bữa lại thôi nên cứ thế mà đi qua.

Trên người cô giờ đây toát ra luồng khí lạnh u ám, ai nhìn vào chắc cũng phải rầu rĩ theo.

Có cô lao công bên vệ đường mở lời chào hỏi cô:- Hôm nay cháu đi một mình à?- Đây là cô Liên lao công ở khu phố này.

Do nhà cô cũng gần trường nên thường ngày đi bộ đến trường có đi qua đây, đương nhiên mọi lần là có anh đi cùng nữa.

Mọi ngày gặp cô Liên cả hai thường chào hỏi nay lại không thấy gì vả lại trông cô chút lạ lại không thấy anh đâu chắc thế nên mới chào hỏi cô trước, tính tìm hiểu nguyên do ấy mà.

Nhưng cô nào nghe thấy tiếng gọi chào của cô Liên bởi trong tâm trí cô giờ đây chỉ còn lại mình anh, đâu còn chỗ tróng cho một thứ nào khác.

Vậy là cô cứ thế bước qua.


Cô Liên đứng ngây người khi thấy cô dửng dưng như vậy nhưng rồi cũng thở dài một cái cho qua chuyện:- Haizz, đứa trẻ này thật là.Hôm ấy cô ở trường chỉ để ý xem anh ở đâu nhưng kết quả lại chẳng thấy.

Cả ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa cũng vậy, thoáng chốc đã được gần tuần rồi.

Ngần ấy thời gian cứ thế trôi qua một cách vô nghĩa.

[Chẳng lẽ lại vỡ mộng thật sao? Chắc là không đâu.] cô tự an ủi lòng mình là vậy chứ thực chất đó suy cho cùng cũng chỉ là lời bao biện cho cái sự thực mà cô đã phần nào nhận ra.

Chẳng qua là hông muốn chấp nhận, là cố tình ngoảnh mặt đi, là giả ngơ, giả mù để tránh bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Nhưng cớ sao, đã cố đến vậy mà một khía cạnh khác trong cô lại cứ ép cô phải ngoảnh mật đối diện với thực tại rằng anh là đang trốn tránh cô.

Cứ như cô đang trốn tránh cái thực tại này vậy.

Thật nực cười!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận