Cách xưng hô của Hàm Tiếu khiến Văn Chính giật mình. Nhưng chỉ là trong chốc lát, chàng liền nhếch miệng cười khẽ, không nhanh không chậm nói:
“Hàm tiểu thư lại quên việc học rồi sao? Đã qua một tuần trà rồi. Tiểu thư vẫn thản nhiên ngồi ở đây là cớ gì?”
Lúc này trong đầu Hàm Tiếu liền lóe lên mấy câu cảm thán: Thái độ Văn yếu đuối hôm nay rất nhã nhặn! Học trò bỏ học, phu tử không la mắng, còn trực tiếp đi tìm người về. Rất được! Ngoài lí do muốn giữ hình tượng đẹp đẽ trong lòng mấy vị cô nương ái mộ hắn thì còn lí do nào khác nữa.
Quả nhiên hiệu ứng lấy lòng người liền thu về một tràng tiếng than nhẹ của mấy vị cô nương xuân xanh bàn bên. Đôi mắt họ ánh lên vẻ thèm khát không che dấu, cư nhiên muốn ăn tươi nuốt sống họ Văn kia.
“Văn công tử...”
“Hức, ta muốn được chàng dạy học.”
“Khuôn mặt ấy, khí khái ấy, chỉ muốn thu người về hằng ngày ngắm nghía. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới... A”
“...”
“Sanh Nhi, cô không được có ý đồ xấu xa với Văn công tử.”
Tình hình mấy vị bàn bên ấy rất xôn xao, lời ra tiếng vào vui tai. Không biết lời của cô nương tên Sanh Nhi kia, Văn Chính có nghe không nữa. Một đám đông đảo đã kịp thời bịt miệng cô ta lại, trước khi cô nói hết lời trong lòng. Cũng khó trách lời vừa ra liền bị phản đối. Cô nương Sanh Nhi này quá manh dộng rồi!
Nhưng mà Hàm Tiếu không biết đấy thôi. Văn Chính thật sự nghe thấy, toàn thân hắn cứng đờ, vội nghiêm chỉnh không cười nữa.
Nếu là ở nhà, Văn Chính sẽ đưa cha nàng ra uy hiếp nàng. Vì mấy hôm nay không có mẹ nàng ở nhà nên cha nàng hở một chút là lại giáo huấn nàng. Cho nên Văn Chính có chỗ dựa vững chắc là thế.
Văn Chính rất xấu xa!
Hàm Tiếu biết tỏng nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật cũng không có ý định vạch trần bộ dạng văn nhã công tử, hình tượng tốt đẹp của hắn. Nàng chỉ lễ độ đáp lời:
“Phiền Văn Chính công tử đến tận nơi tìm ta rồi. Ngại quá, tối lại học. Bây giờ ta bận.”
Văn Chính lắc đầu, không chấp thuận:
“Tiểu thư, không thể xem việc học là trò đùa được.”
Hàm Tiếu chau mày nhìn Văn Chính, chỉ thấy chàng một thân chính trực, vẻ cao ngạo thu liễm mấy phần. Văn Chính khom lưng nói nhỏ vào tai Hàm Tiếu. Một hành động nhỏ dứt khoát nhưng lại khiến Hàm Tiếu giận run.
“Vả lại, lão gia..”, dứt lời thẳng lưng đứng dậy, chăm chăm nhìn nàng một hồi, bật cười “Tiểu thư, lúc này học, tối cũng phải học.”
Nói rồi kéo tay Hàm Tiếu lôi đi.
Thôi xong, thôi xong. Bản thân giúp hắn một tay giữ hình tượng cho hắn. Vậy mà hắn còn dùng cha nàng uy hiếp nàng, lại còn lôi nàng đi xềnh xệch như thế này.. Như vậy lúc đầu đã trực tiếp giơ chân đạp hắn bay về nhà cho xong chuyện.
Mấy vị cô nương lại bắt đầu bàn tán:
“Ôi ôi, hành động mạnh mẽ.”
“Dứt khoát.”
“...” ôm ngực không nói nên lời
Phù Nam im lặng nãy giờ, khắc này mới bừng tỉnh, vội đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng người đã mất tăm.
Bọn A Uy đều đần tại chỗ. Không phải nói chuyện rất ôn hòa sao? Trở mặt liền hung bạo kéo người đi luôn.
Phỉ phát biểu: “Ta còn chưa chen được câu nào.”
A Uy ôm mặt: “Đệ còn nói... rốt cuộc chúng ta có được người ta chú ý đâu chứ.”
Còn Tiểu Khôi nhỏ tuổi nhất cũng làm ra vẻ sầu não, quá quắt hơn là cậu ta còn ôm ngực, mếu:
“Ai thương xót ta đây...”
Chỉ có Phù Nam lặng lẽ đứng đó, bàn tay nắm chặt đến nỗi in hằn dấu tay.
Con đường phồn hoa nhất là An Châu. Nơi đây phố chợ nhộn nhịp, người qua kẻ lại. Thương nhân các vùng thường hay đến đây trao đổi buôn bán, rất mực đông vui.
Nhưng mà khuôn mặt của Hàm Tiếu lúc này đã chuyển đen, bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó bị người ta kéo đi. Nàng nhìn tấm lưng thẳng tắp của Văn Chính phía trước, bỗng đứng khựng lại. Văn Chính vì thế cũng dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn nàng.
Hàm Tiếu lợi dụng lúc đó đảo ngược tình thế, lật người xoay một vòng, tay liền nắm chặt lấy cổ tay Văn Chính giữ thế thượng phong.
Giọng nàng lúc này không khỏi có chút trầm:
“Văn yếu đuối, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không chịu dùng. Muốn bị đánh à?”
Hàm Tiếu dùng thêm lực bóp mạnh. Cổ tay truyền đến cơn đau tê dại, Văn Chính lại không nhăn mày nói:
“Vậy Văn Chính phải cảm tạ tiểu thư nhân từ rồi.”
Lời chế giễu rõ ràng, Văn Chính lúc này còn mỉm cười nhìn nàng. Hàm Tiếu bừng bừng lửa giận vung tay muốn đánh người.
“Đánh người.. Đánh người rồi. Đúng là Đại Đại..Nương không coi ai ra gì.”
Không biết là tiếng ai run rẩy truyền đến. Nàng còn chưa đánh người có được không hả? Ai lại bịa đặt như vậy.. Hàm Tiếu quay ngoắt đầu nhìn đến chỗ phát ra tiếng nói vừa rồi, không khỏi chấn động. Xung quanh mọi người bao vây chật nít. Hàm Tiếu khắc này mặt lại càng đen hơn, không để ý đến khuôn mặt làm ra vẻ uất ức của Văn Chính, trực tiếp phá vòng vây kéo Văn Chính đi.
Việc điều tra không có tiến triển gì. Mấy ngày nay tên trộm yếm lúc trước cũng không có hành động gì nữa. Cứ như mất dạng, không hề tồn tại. Dù sao đây cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng mà Hàm Tiếu lại một mực hướng điều tra về phía Trần Liên cô nương. Rõ ràng Trần Liên có liên quan gì đến kẻ trộm yếm đâu chứ. Chỉ xui xẻo mất đi một món đồ thôi mà.
A Uy chỉ đành nghe theo nàng thử một lần. Ai ngờ, lúc bọn họ đang bàn bạc việc điều tra tại Dã Quán lại nhìn ra chút sự tình, may mắn tìm ra chút manh mối.
Hai người một thấp gầy, một cao to, cường tráng ngồi ở bàn đối diện, ăn mặc chỉnh tề, nhưng trang phục lại có vẻ cũ kỹ, xem ra cuộc sống cũng không tốt lắm.
Bọn họ một thân uể oải, lại không ngừng rót rượu uống. Người thấp gầy thỉnh thoảng lại nhìn sang anh chàng cao to, lát sau mới thấp giọng nói:
“Lão Hắc, Trần Liên cô nương không muốn gặp ngươi nữa sao?”
Anh chàng cao to đã ngà ngà say, nét mặt đầy vẻ đau đớn, miệng lẩm bẩm chỉ một câu:
“Chuyện đã thế, chuyện đã thế...”
Trần Liên là một cô nương hiền lành, yếu đuối, sao lại quen một đại hán sát khí đầy người này. Không phải lúc trước âm thầm điều tra mọi sự về nàng ta, không có nhắc đến chuyện này sao?
Vì vậy theo lời bàn bạc, bọn A Uy liền chia ra xem xét lại. Quả nhiên có nghi vấn.
Đại hán cao to được gọi là lão Hắc kia tên gọi Hắc Dương. Cùng người cao gầy là Đại Tân. Hai người thuộc thôn Hoành Giang, cuộc sống không giàu có gì, quanh năm chỉ tiếp xúc với ruộng đồng. Được biết Hắc Dương cùng Đại Tân là khách quen của Dã Quán, thường xuyên ghé đến uống rượu. Dã Quán cách Hoành Giang, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần. Là nằm trên con đường An Châu, nối Thương Châu, cùng Hoành Giang. Quán này nổi tiếng là rượu ngon, người Thương Châu như bọn Hàm Tiếu biết thì người Hoành Giang như Hắc Dương cũng biết là phải.
Nhưng mà khi đến xưởng vải Lưu Gia hỏi thăm Trần Liên về người này thì cô lại có chút hoảng. Sau lại khẽ mỉm cười lắc đầu, không biết.
“Theo miêu tả của Sở bổ khoái về hai người này, Liên Nhi thật sự không biết.”
Lúc này tổng kết lại, rõ ràng người này chột dạ, Sự việc càng chắc chắn hai người có quan hệ. Lại phái thêm mấy người âm thầm theo dõi Hắc Dương, Đại Tân.
Sự việc lại theo hướng mới.