Chương 7: Không được có lần sau
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
"Thương miêu thúy mạt tước tình phong,
Tử phủ lâu đài ỷ bán không.
Kỷ độ bích đào tiên kết thực,
Động thiên tam thập lục xuân phong."
-Đông cảnh-
(*) Dịch thơ: "Vẽ màu xanh tô màu thúy làm bừng sáng lên đỉnh núi. Lâu đài phủ tía tựa vào lưng chừng trời. Bích đào mấy năm đã kết quả trước. Ba mươi sáu động trời gió xuân thổi." Đây là bài thơ Cảnh ngày đông của Trần Anh Tông.
"Bệ hạ, phía trước chính là thành Đồ Bàn (*)." Một cấm quân chắp tay bẩm báo.
(*) Đồ Bàn: Kinh đô Chiêm Thành.
Trần Thuyên ngự trên mình ngựa, sống lưng thẳng như cán bút, mắt nâu sáng rực, phong thái phóng khoáng, tư thế hiên ngang. Ánh nắng mùa đông ấm áp nơi Chiêm Thành phủ lên bào sa của chàng những vệt sáng mờ mờ, khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy người này mang hào quang tựa như thiên tiên hạ phàm, thực sự là một nét đẹp xuất chúng.
Thuấn Thần bị khoảnh khắc này của Trần Thuyên làm cho ngu người, cứ ngơ ngẩn ngắm nhìn. Trần Thuyên còn đang phân phó việc cho binh lính, lúc nhìn qua liền phát giác ra ánh mắt ngây dại của nàng, nhíu mày gọi: "Đoàn ái khanh, khanh có nghe trẫm nói gì không đấy?"
Thuấn Thần gật rồi lại lắc, vẫn tiếp tục trạng thái mơ mơ hồ hồ: "Dạ? Bệ hạ có gì sai phó?"
Trần Thuyên dễ tính nhắc lại: "Khanh cùng Sĩ Cố vào Hoàng cung báo là trẫm đã tới."
"Hả?! Sao lại là thần đi nữa?" Vẫn trưng ra bản mặt ngơ ngơ ngác ngác.
"Không lẽ là trẫm đi?" Giọng nói của người nào đó bắt đầu có biểu hiện mất kiên nhẫn.
"... Thần tuân mệnh."
Đoàn người xuống ngựa vào thành. Chiêm Thành trước đây bắt tay với Đại Việt trong kháng chiến chống quân Mông - Nguyên, quan hệ giữa hai nước cũng tương đối tốt đẹp. Cuộc sống nơi đây không hề nghèo đói lam lũ mà ngược lại rất no đủ ấm êm, so với Đại Việt thật chẳng thua kém chút nào.
Thuấn Thần theo đoàn người Trần Thuyên vào trong thành, đi tít sau cùng, miệng không ngừng trầm trồ khen ngợi kiến trúc Chiêm Thành cổ đại tinh xảo uy nghiêm, lại mang chút gì đó thần bí. Đương nhiên những lời ngưỡng mộ này chỉ dám lầm bầm trong miệng, không phát ra tiếng.
Tại sao ư? Hỏi thừa! Đương kim thánh thượng của Đại Việt, cũng là quân chủ của ngươi đang đứng ngay trước mặt, ngươi lại đi ca tụng nước láng giềng đẹp đẽ thế này, mỹ lệ thế kia, không sợ hắn gán cho ngươi cái tội phản quốc, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa gì gì đó, rồi lôi ra chém đầu như chém củ cải à? Thuấn Thần còn tiếc nuối cuộc đời tươi đẹp này lắm, thế nên có ngưỡng mộ đến mấy cũng chỉ dám giữ kín trong lòng, giương mắt tò mò nhìn chỗ này chỗ nọ.
Đoàn người tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, riêng Thuấn Thần cùng Sĩ Cố thì phải nhận lấy kim bài, vào Hoàng cung đón Huyền Trân. Thuấn Thần vội vội vàng vàng, chỉ kịp cầm lấy một nắm cơm mang theo ăn đường.
Sĩ Cố bên cạnh thấy nàng thở ngắn than dài, cảm thấy vẫn nên có trách nhiệm giải thích một chút: "Ngươi vốn giỏi ăn nói, mang ngươi theo là để dùng cho những lúc như vậy. Quan gia chuyến này âm thầm mà đi, tất nhiên không thể khua chiêng gõ trống ầm ĩ lên được."
Thuấn Thần chia cho Sĩ Cố nửa phần cơm nắm, vẻ mặt buồn rầu tiếc nuối: "Sao Quan gia lại quên mang theo vài tên thái giám chứ? Ít nhất còn có thể sai việc lặt vặt. Không có thái giám người bị sai bảo nhất định sẽ là hạ quan."
"Người đông phức tạp, khó quản lý. Vả lại, chuyện này cũng không thể để nhiều người biết được" Sĩ Cố dùng giọng điệu thản nhiên mang theo vài phần châm chọc: "Thôi, ngươi cứ coi như lấy công chuộc tội đi. Ném củ đậu vào Hoàng đế là khi quân phạm thượng đó."
Thuấn Thần tim giật thót: "... Đại nhân vẫn còn nhớ chuyện đó hả?... Á, không phải là đại nhân đã mách với Quan gia rồi chứ?!"
"Không có."
"Vậy đại nhân sẽ không tố cáo hạ quan đâu nhỉ?"
"Còn tùy thuộc vào thái độ của ngươi và tâm trạng của bản quan."
"..."
Không chỉ người thân, bạn thân của Trần Thuyên cũng chẳng thể yêu thương nổi!
***
Lúc Thuấn Thần cùng Sĩ Cố theo chân viên quan nội giám đi tới một mái đình nhỏ ven hồ thì trông thấy Huyền Trân ngồi bên bàn đá, hoa tay múa chân hăng say kể chuyện. Bên cạnh nàng là Chế Mân đang mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng bình luận thêm đôi câu. Tiết trời quang đãng, mặt hồ tĩnh lặng, hương hoa cỏ thoang thoảng lướt qua cánh mũi. Cảnh vật đẹp tựa một bức tranh, khiến cho lòng người dịu êm mà vương vấn.
Huyền Trân chợt nhìn qua bên này, Thuấn Thần thấy, đáy mắt nàng khi ấy đong đầy ý cười. Nàng chạy tới, cầm lấy tay Thuấn Thần còn đang cúi người hành lễ kéo lên.
"Họ Đoàn, lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?" Huyền Trân vui vẻ hỏi.
Thuấn Thần nhìn nàng: "Nhờ phúc của Công chúa, hạ quan vẫn được khỏe mạnh bình an."
"Lần này là bản Công chúa không phải, để Thuấn Thần ngươi chịu thiệt thòi rồi."
Thuấn Thần phun nước bọt: Hứ, Công chúa còn nói được câu đó cơ à? Mấy ngày nay trèo đèo lội suối, băng rừng vượt thác, tôi thân phận kiến cỏ thì thôi bỏ đi, nhưng còn Hoàng đế Đại Việt Trần Thuyên và cấm quân kinh thành phải vất vả thế nào cô có biết không?! Vậy mà cô ngồi đây ăn chơi hưởng lạc, lại còn tiện thể câu được con cá đại Boss của Chiêm Thành là Chế Mân nữa chứ! Một đôi nam nữ yêu đương tình tứ, show tới mù mắt, thật không nhân đạo chút nào!
Thuấn Thần bị kéo đến hành lễ với Chế Mân, theo sau còn có Sĩ Cố cùng viên quan nội giám. Chế Mân thu lại nét ôn nhu khi nhìn Huyền Trân ban nãy, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm thường ngày.
Thuấn Thần lần đầu được diện kiến vị vua tài hoa đức độ của Chiêm Thành trong truyền thuyết, không khỏi lén nhìn thêm một chút. Người này mang phong thái đĩnh đạc đạo mạo của người từng trải cùng một cơ thể rắn rỏi nhiều năm chinh chiến nơi sa trường. Phía sau gương mặt đẹp đầy vẻ hờ hững ấy, ẩn giấu không biết bao nhiêu là âm mưu tính toán.
Chế Mân hơi đưa mắt về phía bàn tay Huyền Trân đang nắm chặt vạt áo của Thuấn Thần, lời nói ra cũng có chút lạnh lùng: "Người là trẫm mang đi, có gì thì khiển trách trẫm."
Thuấn Thần thuận theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, vô cùng biết điều mà len lén rút tay về, lặng lẽ lau mồ hôi: Không dám đâu! Ai khiển trách nổi ngài!
Sau này nàng vẫn là nên tránh xa Huyền Trân ra một chút thì hơn.
Chế Mân tiễn ba người tới tận cổng cung sau đại điện, lại phái một đoàn cấm quân đi theo để tháp tùng đến biên giới. Thuấn Thần nhanh nhẹn kéo Sĩ Cố ra ngoài xe ngựa đợi, chừa lại chút riêng tư cho hai người.
Chế Mân nhìn Huyền Trân, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng dặn dò: "Mùa đông ở Đại Việt lạnh hơn rất nhiều so với Chiêm Thành, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."
Huyền Trân gật gật đầu, cười khẽ: "Mân Mân cũng vậy nhé." Chợt nhớ ra điều gì, nàng lại ngẩng lên: "Chuyện lần này, anh trai của ta cũng không biết gì cả. Mân Mân đừng trách anh ấy."
Chế Mân ôm người trước mặt vào lòng, im lặng không đáp lại lời nàng.
***
Khỏi nói cũng biết vẻ mặt của Trần Thuyên khi trông thấy Huyền Trân.
Huyền Trân nhìn anh trai cười cầu hòa, lại nháy nháy mắt với Thuấn Thần. Thuấn Thần hiểu ý, chắp tay cúi đầu thưa: "Bệ hạ, chuyện lần này quả thực Công chúa có chỗ không phải. Nhưng xét cho cùng thì Công chúa vẫn chưa làm gì tổn hại đến thể diện của Đại Việt ta, lại được vua Chiêm Thành yêu mến và đón tiếp nồng hậu, góp phần gắn kết mối quan hệ ngoại giao láng giềng giữa hai nước. Có thể nói, chuyến đi này coi như không phí công vô ích."
Huyền Trân ở một bên ra sức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, không phí công vô ích, không phí công vô ích."
Trần Thuyên ngồi phía trước nghiêm sắc mặt mắng: "Còn già mồm cãi lý?"
Hai người bên này đồng loạt quỳ rạp xuống, không dám ho he thêm nửa chữ. Trần Thuyên nhìn bọn họ hồi lâu, lại thở dài:
"Đứng lên cả đi. Huyền Trân trở về cấm cung ba tháng, chép phạt Nữ giới (*) một trăm lần."
(*) Nữ giới: Sách nữ huấn cổ do quả phụ Ban Chiêu (41 -120 TCN) viết nên. Là quyển sách cơ bản dành cho phụ nữ thời phong kiến.
"Không phải chứ?!" Huyền Trân đau đớn kêu lên.
"Đừng mà!!!" Thuấn Thần bi thương rên rỉ.
Mọi người xung quanh ngẩn người suy ngẫm: Cái này là phạt Huyền Trân, sao Thuấn Thần lại phải giúp nàng ta van xin?
Thuấn Thần khốn khổ cào tường: Một trăm bản Nữ giới? Lạy chúa! Chắc chắn Huyền Trân sẽ ép mình mài mực xếp giấy, thuận tiện chép giùm năm mươi bản là cái chắc! Y như quay về thời bị mẹ phạt vì nghịch ngợm ấy! Không muốn chép lại lần nào nữa đâu á hu hu!!!
Huyền Trân: "Hoàng huynh, hình phạt giảm xuống chút được không?"
Tiếng lòng Thuấn Thần: Đúng đúng, giảm đi giảm đi!
Huyền Trân: "Cấm cung một tháng thôi được không?"
Tiếng lòng Thuấn Thần: Không không không! Phải là chép phạt ba mươi bản thôi chứ?
Trần Thuyên cũng chẳng quan tâm hai người đang diễn trò hề nữa, quay người rời đi: "Còn dám cãi lời trẫm sẽ tăng thêm hình phạt đấy. Chu Bộ, chuẩn bị ngựa, chúng ta hồi kinh."
Chuyến đi Chiêm Thành kết thúc, mọi người lại trở về với cuộc sống thường ngày. Trần Thuyên bận rộn việc triều chính, Thuấn Thần vẫn thiếu ngủ, Huyền Trân hay trốn ra ngoài chơi, Sĩ Cố quen thói châm chọc, Chu Bộ vẫn ưa nói đạo lý.
Nước chảy hoa rơi, vạn sự tuần hoàn.
***
"Trung tán đại nhân, đây là chút điểm tâm nô tì tự tay làm, mong đại nhân hãy nhận lấy." Một cung nữ gò má ửng hồng, đầu hơi cúi, ngại ngùng nhìn mặt đất. Khay điểm tâm nho nhỏ lặng lẽ nằm trên tay nàng hơi rung rung, tố cáo tâm trạng hồi hộp của chủ nhân.
Mà người được giai nhân coi trọng, lại có chút dở khóc dở cười. Cải trang nam nhân cái gì cũng tốt, chỉ có một phiền não, chính là ngoài ý muốn bị người cùng giới tính mến mộ. Thuấn Thần làm nữ giới không có gì xuất sắc, ở hiện đại lẫn cổ đại đều chẳng mọc được bông hoa đào nào, vậy mà khi trở thành nam lại có cả bầy ong bướm vây quanh.
Các cung nữ thường ca tụng Thuấn Thần là người dịu dàng ôn nhu, biết quan tâm săn sóc, nói chuyện nhẹ nhàng hài hước, giọng điệu cũng ấm áp dễ nghe, lại tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở. Hơn nữa, Thuấn Thần còn có gương mặt thư sinh thanh tú, dáng người cao gầy, thật là một công tử khí chất như ngọc, một đấng phu quân cô gái nào cũng ao ước.
Nhưng Thuấn Thần giới tính nữ! Là giới tính nữ đó!
Cho nên, đối với chuyện được cung nữ đưa tặng quà cáp kiểu này, Thuấn Thần thực sự có chút hữu tâm vô lực (*). Nàng bất đắc dĩ từ chối: "Giao Châu, lần sau đừng làm vậy nữa. Người khác nhìn vào, sẽ hiểu lầm."
(*) Hữu tâm vô lực: có lòng muốn làm nhưng không đủ năng lực để làm.
"Đại nhân..." Đôi mắt Giao Châu bắt đầu ngân ngấn nước.
"Cô đừng khóc." Thuấn Thần cảm thấy triệu chứng đau nửa đầu kinh niên lại sắp tái phát, vội vàng hành động: "Hay thế này nhé, bản quan ăn một miếng điểm tâm, coi như là nhận ý tốt của cô."
Nàng nhón tay lấy một cái bánh, đồng thời đập tan ảo tưởng của Giao Châu: "Cô bỏ công sức ra để làm điểm tâm cho bản quan, nếu bản quan nhất quyết không nhận, hẳn sẽ rất lãng phí, cũng khiến cô thương tâm. Nhưng bản quan cũng chỉ ăn một miếng, không thể nhiều hơn. Phần còn lại, cô hãy mang về chia cho các cung nữ khác cùng ăn. Từ nay về sau, cô nên dồn tâm tư chăm sóc Công chúa thì tốt hơn."
"Vâng." Giao Châu bị từ chối nghẹn ngào trả lời, sau đó thi lễ rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Giao Châu, Thuấn Thần thở dài. Cùng một giới tính, nàng hiểu Giao Châu vẫn chưa chịu từ bỏ. Yêu thầm vốn là một thứ chấp niệm, đâu thể nói không yêu nữa thì có thể không yêu. Thuấn Thần cũng biết bị từ chối đau lòng tới mức nào, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài, thà tàn nhẫn từ chối nàng ấy, còn hơn để nàng ấy hy vọng.
"Đoàn Trung tán, không ngờ trông ngươi như thế mà cũng đào hoa thật đấy." Chu Bộ đi lướt qua, vừa vặn nhìn thấy màn kịch này, xem đến là vui vẻ, cười cợt trêu chọc nàng.
Thuấn Thần trán nổi gân xanh, chỉ hận không thể xắn tay áo cốc lên đầu hắn vài cái. Ngươi có ý gì hả, tên quỷ lùn?
Bất chợt, mắt Thuấn Thần đột ngột sáng lên. Liếc qua người đang đứng bên cạnh Chu Bộ, biểu cảm trên mặt nàng nhìn thế nào cũng thấy gian trá, mỉm cười đáp lại:
"Ta dù đào hoa hơn đi chăng nữa, cũng không thể có nhiều người mến mộ như Nguyễn đại nhân được." Cho ngươi nhìn quen Sĩ Cố rồi chê ta này, hứ!
Nghe xong câu này, Chu Bộ mặt tối sầm lại, liếc người bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Sĩ Cố trừng mắt nhìn Thuấn Thần, lại nhanh chóng đi theo phía sau Chu Bộ, vẻ mặt có chút bất lực.
Thuấn Thần nhịn cười nhìn cảnh người chạy kẻ đuổi phía xa xa, trong lòng bỗng khoan khoái dễ chịu kỳ lạ.
Cùng lúc ấy, ở chùa Tư Phúc, Tuệ Trung Thượng sĩ đang ngồi thiền đột ngột mở mắt, quyển sách phát ra tia sáng vàng chói trên tay ông cũng biến mất. Có thể kịp nhìn loáng thoáng vài dòng trên sách: "Tháng tư năm Hưng Long thứ bảy (*), Đoàn Nhữ Hài thông dâm cùng cung nữ Giao Châu, bị khép vào tội xử trảm. Sau được tha chết, tác hợp thành phu thê."
(*) Năm Hưng Long thứ bảy: Năm 1301.
Tuệ Trung thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Thuấn Thần, nghiệp tình của con tới rồi."
***
Thuấn Thần tâm trạng tốt, nhưng có người lại không được vui vẻ như vậy.
Nhìn nét mặt âm trầm của vị Hoàng đế nào đó ngồi cạnh thư án, Thuấn Thần hơi rụt cổ rùng mình. Dù chàng chỉ im lặng phê duyệt tấu chương, nhưng thế này còn đáng sợ hơn cả khi chàng nổi giận.
Ngày thường không phải vui tính thích đùa lắm sao?
Hay hôm nay có ai nợ tiền chàng?
Quên đi, ai dám nợ tiền của Hoàng đế chứ!
"Đoàn Trung tán." Tiếng gọi bất chợt khiến Thuấn Thần giật mình.
"Có hạ thần."
"Theo trẫm tới Ngự Thư phòng." Trần Thuyên gạt tấu chương đứng dậy.
"Hạ thần tuân lệnh." Kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt, tới Ngự Thư phòng làm gì?
Ngẩn người nhìn Trần Thuyên nghiêm mặt ngồi đọc sách dưới ánh đèn, Thuấn Thần không cách nào xua đi được cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Từ xưa vẫn nói, đàn ông khi làm việc chính là lúc quyến rũ nhất. Trần Thuyên cũng không ngoại lệ. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu trên bàn hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng, khiến bóng mi đổ dài, nhìn vừa dịu dàng vừa nam tính. Lòng Thuấn Thần cứ như có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ngưa ngứa buồn buồn.
"Đoàn Trung tán, khanh đang nhìn trẫm đấy ư?" Trần Thuyên ngẩng đầu hỏi, giọng nói không lạnh không nóng vang lên.
Thuấn Thần giật mình, cuống quít rũ mắt: Bỏ mợ, dám nhìn thẳng vào Thiên tử hình như cũng là tội đáng chém thì phải...?
Nàng không nhìn thấy, đôi mắt hơi nheo lại kia phát ra tia sáng lấp lánh, tựa như vì sao đang nhấp nháy cười.
"Hạ thần không dám." Hức, đồ keo kiệt, nhìn một chút thì da mặt của ngài sẽ rụng xuống chắc? Được nhìn thì phải cảm thấy tự hào chứ!
Câu trả lời nhanh gọn dứt khoát khiến khóe môi còn đang cong lên của Trần Thuyên lập tức hạ xuống.
Chàng cố chấp truy vấn: "Nhưng vừa rồi trẫm thấy rõ ràng mà?"
"Đó, đó là..." Thuấn Thần quệt mồ hôi. Tên này hôm nay ăn nhầm cái gì thế?
Nàng nhắm mắt trả lời bừa: "Đó là do mắt thần bị lác."
"..." Trần Thuyên sắc mặt lạnh lẽo, nhìn nàng không nói.
Cho tới lúc trí tưởng tượng của Thuấn Thần đang bay đến đoạn quỳ xuống xin tha tội thì sẽ bị phạt bao nhiêu gậy, Trần Thuyên mới mở miệng: "Đi lấy sách cho trẫm."
Âm thầm thở phào một hơi, Thuấn Thần hỏi: "Không biết bệ hạ muốn lấy quyển nào?"
"Quyển trên kia."
Trần Thuyên thuận tay chỉ bừa, nhưng Thuấn Thần nhìn xong lại muốn khóc.
Sách gì mà to quá thể!
Nàng lười vác ghế leo lên, lại cảm thấy chiều cao của bản thân cũng đủ dùng nên kiễng chân lấy sách.
Với với một hồi, rốt cuộc kéo được nửa quyển sách ra ngoài, nghiêng xuống. Nàng vội vàng đỡ lấy quyển sách to uỵch kia, còn đang thầm đắc ý vì bản thân phản ứng nhanh nhẹn thì chợt thấy một bóng đen trùm lên đầu.
Mọi việc diễn ra rõ ràng như một thước phim quay chậm. Thuấn Thần mở to mắt, trông thấy một quyển sách khác nằm trên quyển nàng đang đỡ, to không hề kém cạnh, vì mất trọng tâm mà hướng thẳng xuống đầu nàng.
Suy nghĩ của Thuấn Thần là: Lần này không chết cũng thành tàn phế. Tiền để lại cho sư thầy đủ để người sống thoải mái trong bao lâu nhỉ?
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt Thuấn Thần còn trợn lên to hơn, vì một bàn tay đột ngột xuất hiện che phủ trên đầu nàng, sau đó bị sách rơi trúng, tạo ra âm thanh vang dội như tiếng búa đập vào da thịt.
Xong rồi, thà để nàng bị đập chết đi còn hơn.
Ai mà chẳng biết Quan gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đau cơ chứ? Khiến Quan gia bị đau, nàng còn tia hy vọng sống nào đây?
Thuấn Thần hai mắt dại đi: Tất cả vì tính tùy tiện mà ra, chuyện này có khi còn liên lụy tới sư thầy. Sư thầy cực khổ nuôi con bao nhiêu năm như vậy, con lại phụ người. Con xin lỗi, sư thầy ơi...
Sống mũi Thuấn Thần có chút cay cay.
"Bệ hạ..." Thuấn Thần đầu gối sắp sửa khuỵu xuống đất, lại bị Trần Thuyên đưa tay ngăn lại.
Nàng tuyệt vọng: Sao thế? Ngay cả cơ hội van xin 'Bệ hạ tha mạng' cũng không cho ư?
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
Thái giám Phúc Tử bên ngoài cửa nghe tiếng động, lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì."
Trần Thuyên đáp, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh, vẫn nhìn chằm chằm Thuấn Thần.
Nhưng mà Thuấn Thần thấy rõ, đôi môi đỏ hồng trơn bóng kia khẽ run lên.
Qua một lát, dường như dằn được cơn đau xuống rồi, chàng cau mày cảnh cáo nàng: "Nếu còn có lần sau, cẩn thận cái đầu của ngươi đấy."
Lần sau? Còn có lần sau? Chưa nói đến Thuấn Thần chắc chắn sẽ không dám tái phạm, không dám tùy tiện nữa, nhưng vừa rồi ý của Trần Thuyên là chàng tha chết cho nàng? Thuấn Thần gây tội lớn, làm tổn thương long thể quý giá của chàng mà vẫn sống sót?
Thuấn Thần như túm được cọng cỏ cứu mạng, suýt chút nữa hôn đất mẹ bày tỏ niềm vui sướng, xúc động quỳ xuống: "Tạ ơn bệ hạ khai ân."
Trần Thuyên nghiêm mặt dặn dò:
"Nhất định không được có lần sau." Không được tùy tiện khiến bản thân gặp nguy hiểm.
"Vâng, nhất định."
Thuấn Thần thề thốt.
"..." Trần Thuyên trầm mặc nhìn Thuấn Thần, nàng cũng thấp thỏm bất an giương mắt nhìn lại chàng, lát sau chàng mới nói một câu không đầu không đuôi: "Cả chuyện sáng nay nữa."
"..." Hở? Thuấn Thần mờ mịt bối rối. Chuyện sáng nay? Sáng nay bao nhiêu chuyện, nói cụ thể một chút được chứ?
"Đại quan Ngũ phẩm lại dây dưa cùng cung nữ trước thềm chính điện, người khác nhìn thấy, thể diện của Đại Việt còn để đi đâu?"
"..." Hả?
Thuấn Thần tiếp tục ngơ ngác. Hình như chủ đề có gì đó sai sai?
Chẳng lẽ chuyện sáng nay Giao Châu đưa tặng nàng điểm tâm đã bị chàng nhìn thấy? Đợi đã, nhìn thấy thì sao, nàng có làm gì sai đâu? Không cần phải lo, không cần phải lo.
Chờ Thuấn Thần ổn định tâm lý xong, Trần Thuyên bên này bắt đầu cau có: "Có nghe trẫm nói không?"
"A? A! Vâng vâng. Thần tuân lệnh." Thuấn Thần vội gật đầu đáp ứng.
Trần Thuyên mỉm cười hài lòng, gật đầu một cái rồi quay lưng đi, bỏ lại một câu 'Về phòng bôi thuốc cho trẫm' cùng Thuấn Thần đầu óc rối tung đang cố phỏng đoán tâm tư của chàng.
Tại sao vẻ mặt Trần Thuyên khi nàng trả lời chậm, nhìn thế nào cũng giống như đang hờn giận ấy?
***
Lần này, Thuấn Thần nhờ tên thái giám thường xuất cung mua hoa quả mang về giúp nàng ít vàng mã, bởi hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ nàng.
Trong cung vốn cấm làm những việc mê tín dị đoan, để phòng ngừa chuyện hãm hại nhau mà dùng tà thuật. Tuy nhiên cung nhân vẫn thường lén lút đốt vàng mã, nội quan Tổng quản có biết nhưng cũng thông cảm, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tất nhiên Thuấn Thần không ngu ngốc tới mức hóa vàng mã vào ban đêm, ánh lửa rất dễ bị phát hiện, khói bay lên cũng rất dễ nhìn thấy.
Các cung nhân thường chọn thời điểm tảng sáng để hành sự, nhưng Thuấn Thần thì khác, khi ấy nàng còn phải xách mông theo vị Hoàng đế đại ca kia lên triều nữa kìa.
Thế nên thời điểm tốt nhất chính là lúc hoàng hôn, trời còn chưa tắt nắng, Trần Thuyên cũng bận phê duyệt tấu chương. Thuấn Thần cực nhọc đào đất làm hố, đốt xong thì trời cũng tối.
Còn đang vội vàng hấp tấp trở về, Thuấn Thần lại bị đám cấm quân hùng hậu do Sĩ Cố và Chu Bộ chỉ huy dọa cho giật mình sợ hãi. Nhìn đội ngũ đằng đằng sát khí trước mặt này, giống như là chuẩn bị đi đánh trận vậy.
Thuấn Thần luống cuống muốn tránh sang một bên nhường đường, nhưng câu nói tiếp theo của Sĩ Cố lại khiến nàng ngây ra: "Người đâu, còn không mau bắt tên cẩu quan Đoàn Nhữ Hài này lại cho ta!"
Suy nghĩ đầu tiên của Thuấn Thần là: Lén đốt vàng mã bị phát hiện rồi!
Suy nghĩ thứ hai: Vô lý, sao bọn họ biết được, mình cứ chối xem làm gì được nhau!
Thuấn Thần gãi đầu vẻ ngờ nghệch, hỏi Chu Bộ: "Chu đại nhân, hạ quan không hiểu, rốt cuộc mình đã phạm phải tội gì?"
Không ngờ Chu Bộ lại trừng mắt hét lớn, khiến Thuấn Thần suýt nữa ngã ngửa ra đất: "Ngươi còn dám hỏi? Việc ngươi làm trời đất không thể dung tha!"
Chỉ là đốt tiền giấy thôi mà, có cần đến mức ấy không? Đốt cho cha mẹ dưới âm phủ, sao trời đất lại không dung tha cơ chứ?
Thuấn Thần mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, đột nhiên cảm thấy chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như vậy, bắt đầu lo lắng.
"Mau đọc thánh chỉ." Sĩ Cố nghiêng mình tránh qua một bên, để thái giám tiến lên phía trước.
Thuấn Thần bị ép quỳ xuống, giọng nói cao vút của thái giám như con dao bén nhọn, từng câu từng chữ đâm vào lỗ tai nàng đau nhói: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Ngự sử Trung tán Đoàn Nhữ Hài phạm tội thông dâm cùng cung nữ Giao Châu, còn ra tay giết người diệt khẩu. Thân là mệnh quan triều đình, lại không biết noi gương cho dân chúng, làm điều xằng bậy. Nay tước bỏ quan ấn, giam vào thiên lao, bảy ngày sau sẽ xử trảm. Khâm thử."
Thánh chỉ? Là do Trần Thuyên viết?
Xử trảm?!
Thuấn Thần như bị búa tạ giáng mạnh vào đầu, quay cuồng choáng váng. Thế giới thoáng chốc tĩnh lặng, chẳng còn âm thanh.
- Hết chương 7 -
MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) CHO BỌN MÌNH NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^
TianDiLingLing