Đây là một quán lẩu bài trí phong cách cổ trang, hầu hết nội thất đều bọc gỗ và có vách ngăn.
Nhan sắc của Mạc Vũ Hải có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nếu cô không chọn quán có vách ngăn như này thì nói không chừng cứ 5 giây lại có người tới xin anh phương thức liên lạc, vô cùng phiền phức.
Mấy lần đi chơi trước kia có không ít.
Còn có mấy cô gái nhầm tưởng cô là em gái anh, xin luôn cả wechat của cô.
Vừa ngồi xuống, Tịnh Nguyệt rất trơn tru gợi ý mấy món cô được đám bạn giới thiệu cho Mạc Vũ Hải, cũng không để ý ánh mắt anh vẫn đang dán chặt trên người cô.
Cô nói một hồi, mệt tới không nói nổi nữa, cuối cùng gọi phục vụ để Mạc Vũ Hải chọn món thì anh lại nói một câu vô cùng quen thuộc khiến cô tức thổ huyết: “Đều nghe em.”
Nhưng cô thực sự rất mệt, đến tinh lực cãi lộn với anh cũng không còn, chỉ có thể tựa đầu vào ghế dài rồi thành thật thả lại cho anh một câu.
“Mạc lão ca, Mạc mỹ nhân, anh chọn đi, em rất mệt…”
Thấy cô uể oải như vậy, Mạc Vũ Hải nhìn lại menu một lúc, cuối cùng chọn lẩu bò, nhớ ra Tịnh Nguyệt không biết ăn cay, còn cẩn thận dặn phục vụ không cho ớt hay gia vị cay vào.
Còn gọi thêm cho cô một đĩa thạch đào tráng miệng.
Tịnh Nguyệt dĩ nhiên thấy vui vì anh nhớ cô không ăn được cay, còn gọi thạch đào cho cô, nhưng cái cô để tâm chính là lời nói của Mạc Vũ Hải.
“À, phải rồi, cô dặn giúp tôi thịt bò không tẩm gia vị cay, nước lẩu dùng cũng không cay nhé, bạn gái tôi không biết ăn cay.”
Ở đây chỉ có Tịnh Nguyệt và anh, cô bạn gái trong miệng anh đương nhiên là cô.
Hai chữ ‘bạn gái’ này khiến tim cô như lỡ mất một nhịp, khiến cô mặt đỏ tai hồng, vội đứng lên vào nhà vệ sinh trấn an bản thân, cô sợ sẽ để Mạc Vũ Hải thấy bộ dạng mặt cô đỏ lựng, sau đó trêu chọc cô.
Sau khi rửa mặt, cô cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, quay trở lại bàn ăn thì đồ cũng đã được đưa lên gần hết, chỉ có tráng miệng của cô là chưa làm xong.
Vừa ăn, hai người vừa tám chuyện về mấy việc linh tinh.
Nào là môn này khó học ra sao, môn kia khó nhớ thế nào, để kéo dài cuộc trò chuyện này, Mạc Vũ Hải nói với cô cả chuyện thu chi tăng giảm của y quán.
Anh kể cô nghe khách hàng khó chiều ra sao, còn nói với cô những chuyện hồi nhỏ, vừa trêu cô.
Tất thảy những chuyện này đối với Mạc Vũ Hải chỉ để có thể nói thêm với Tịnh Nguyệt đôi ba câu.
Đối với Mạc Vũ Hải mà nói, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô cũng đủ khiến anh an tâm.
Có lẽ là do việc ở bên Tịnh Nguyệt từ lâu đã trở thành một thói quen, cũng có lẽ do một tình cảm khác đang nảy mầm.
Nhưng cùng lúc đó, cuộc đối thoại của hai cô gái bàn bên đều lọt vào tai Tịnh Nguyệt.
“Cậu mau nhìn soái ca bàn 04, hướng 11h, đẹp trai như vậy nhưng đáng tiếc hình như có người yêu rồi.”
“Phải không, biết đâu chỉ là em gái thôi, dù sao trông cô bé đó vẫn nhỏ quá, nhưng thật sự là đáng yêu nha.”
Từ “nhỏ” mà Tịnh Nguyệt nghe được như đang nhắc nhở cô về khoảng cách tuổi tác giữa hai người, nhắc nhở cô rằng Mạc Vũ Hải có quan hệ rất rộng, quen biết không ít người, nữ giới bên cạnh mà cô không biết có tình cảm với anh cũng không ít.
Một suy nghĩ như đè nặng trái tim Tịnh Nguyệt khiến cô thấy ngột ngạt: ‘Biết đâu ban nãy Mạc Vũ Hải nói cô là bạn gái anh cũng chỉ để tránh phiền phức, để mọi người nghe thấy, để những cô gái kia không tới quấy rầy anh nữa?’
Thích một người đối với Tịnh Nguyệt đúng là khó khăn, trái tim như vừa được rót vào mật ngọt, lại như bị kim châm, vừa vui vẻ lại lo nghĩ đủ chuyện, còn mệt hơn ngồi giải toán.
Cô thế mà lại cứ vô thức thích người này, treo anh trên đầu quả tim, vui buồn của cô tám chín phần đều dính dáng tới Mạc Vũ Hải.
Bầu không khí xung quanh Tịnh Nguyệt cũng theo tâm trạng cô mà trầm xuống hẳn.
Mạc Vũ Hải để ý thấy sắc mặt cô không vui, liền lo lắng.
“Ánh trăng nhỏ, em mệt quá sao, có sao không, nếu mệt vậy anh đưa em về nhà, ngày khác lại đi chơi được không?”
Tịnh Nguyệt cũng không biết nói thế nào với anh, dù ngày cô thua vụ cược kia, Mạc Vũ Hải đã nói rõ sẽ chờ cô, hàm ý cũng chính là anh thích cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực.
Tịnh Nguyệt tự cảm thấy mình trong mắt anh rất trẻ con.
Lỡ như hôm đó nói vậy chỉ để dỗ cô nín khóc, vậy chính là cô tự mình đa tình.
Mà Mạc Vũ Hải thì gần như vô khuyết, cô cũng chưa từng hỏi mẫu hình bạn gái mà anh thích, nếu là mấy chị nhiều tiền chân dài, vậy cây nấm 1m5 như cô phải làm sao?
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho nhà bếp mang bánh sinh nhật vị trà xanh anh thích cô đã đặt trước mang lên.
Sau đó như có như không lí nhí nói với anh một câu, vô thưởng vô phạt.
“Không mệt, chỉ là sau này sẽ không đi chơi nhiều với anh được, tranh thủ bây giờ phải làm chút gì đó cho ca ca…”
Mạc Vũ Hải nghe được câu này của cô thì tròn mắt ngạc nhiên, có chút không hiểu, cũng chỉ biết phì cười.
“Sao lại không đi chơi với anh, ánh trăng nhỏ nhà ta có bạn trai khác rồi? Hay là cảm thấy ca ca già rồi nên rất nhàm chán?”
Tịnh Nguyệt vẫn đang đấu tranh tư tưởng, cô cảm thấy khả năng tự hỏi của bản thân hiện giờ hoàn toàn vô dụng.
Tịnh Nguyệt biết mình rung động với người con trai trước mắt này là vì những nuông chiều bảo vệ thường ngày anh dành cho cô, điều gì cũng thuận theo cô, đến mức khiến cô nghĩ anh thích mình.
Nhưng rồi trong thoáng chốc Tịnh Nguyệt cũng nhận ra, anh đối với ai cũng ấm áp như thế.
Mạc Vũ Hải trong suy nghĩ cô bây giờ nói ví von thì là mặt trời, sưởi ấm cho cô nhưng cũng sưởi ấm cho tất cả mọi người.
Nói khó nghe thì chính là cái lò sưởi công cộng.
Nói sao cũng đều khiến cô tức muốn nổ não..