Mạc Vũ Hải chỉ là ý thức mơ màng cũng không phải bất tỉnh nhân sự, thế mà Tịnh Nguyệt cô lại ngang nhiên dùng khăn bông ấm lau người anh.
Còn lau rất kĩ.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, lau kĩ tay, chân, sau đó còn luồn vào trong áo lau bụng lau ngực anh?
Thế mà thoáng nhìn qua lại không có đỏ mặt, thế là lau quen rồi?
Ngoài anh ra thì có thể lau cho ai?
Mạc Vũ Hải cho dù có ốm bệnh thì nghĩ đến đây cũng tức xì khói.
Tạm thời tha cho cô, chờ mấy bữa nữa cô thi xong Mạc Vũ Hải sẽ đeo theo cô lủng lẳng cả ngày.
Nói làm trang sức cho cô cũng được, anh bắt buộc phải xem thằng cha kia là dạng gì mà quyến rũ ánh trăng háo sắc nhà anh.
Dù ham sắc nhưng tiêu chuẩn cô rất cao, quanh đây có ai có giá trị nhan sắc tốt hơn Mạc Vũ Hải chứ?!
Nghĩ thì tủi thân, nhưng nhìn người trong lòng ân cần chăm sóc mình như thế, cơn giận trong lòng cứ thế mà bay hơi, vô tung vô ảnh mà biến mất.
Thấy Mạc Vũ Hải còn buồn ngủ chưa muốn tỉnh, nhìn anh ngủ ngon như thế Tịnh Nguyệt cũng không nỡ gọi tỉnh.
Ngồi trông anh một hồi thì thấy buồn chán, chỉ còn nước bỏ sách ra học, câu nào không biết thì tra mạng.
Giờ cô mới thấy mấy trang web tra đáp án trên mạng vô dụng nhường nào, giải thích rất qua loa.
Trái lại, Mạc Vũ Hải mỗi lần giải bài tập cho cô đều rất chi tiết, ghi chú nguyên nhân giải thích đầy đủ, cô học tới đâu hiểu tới đó.
Giờ cô mới thấy tầm quan trọng của Mạc đại ca nhà mình.
Vừa nghĩ thì để ý Mạc Vũ Hải lật người một cái, ưm a mấy tiếng rồi chống tay muốn ngồi dậy.
Cô thấy vậy cũng quay qua đỡ anh, còn nâng niu như thể anh là thủy tinh dễ vỡ.
Thấy tay Mạc Vũ Hải run nhẹ, vô lực như thế, nhìn qua ai cũng muốn thương xót.
Nhưng dĩ nhiên, đều là Mạc Vũ Hải giả vờ, anh ốm cũng không yếu tới mức đó, chủ yếu là lừa lấy sự chiều chuộng thôi.
Quả nhiên, nhóc con hôm nay đối xử với anh vô cùng dịu dàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Tịnh Nguyệt đỡ Mạc Vũ Hải ngồi tựa vào thành giường, như sợ anh khó chịu còn cẩn thận kê thêm một cái gối mềm sau lưng.
Sau đó thấy anh có vẻ tỉnh hơn chút thì lên tiếng hỏi.
“Anh có xuống giường được không, em đỡ anh đi vệ sinh cá nhân?”
Mạc Vũ Hải biết Tịnh Nguyệt không kìm lòng được trước những thứ đáng yêu, anh vứt hết mặt mũi tỏ ra yếu ớt đáng thương, ngước nhìn cô vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Còn có giọng nói trầm ấm mơ màng lúc mới ngủ dậy, đúng thật là đòn chí mạng đối với Tịnh Nguyệt
“Anh đi được, không sao, vậy phải phiền em…”
Vừa nói còn năm góc áo Tịnh Nguyệt kéo kéo mấy cái, trông như mèo nhỏ bị bệnh làm nũng, đúng thật đáng yêu chết người.
Giờ Tịnh Nguyệt mới để ý, anh ốm bệnh trông cũng thật quyến rũ…
Áo ngủ tháo hơn nửa số nút phía trên, trông vô cùng lỏng lẻo.
Lộ cả ngực và xương quai xanh, còn có…hai hạt đậu đỏ hồng?
‘Ôi nam nhân hại dân hại nước!’
Nghĩ nhưng cô cũng không dám nói ra miệng, chỉ chầm chậm đỡ Mạc Vũ Hải đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Tất nhiên là cô đứng ở ngoài.
Vừa đỡ anh trở lại giường, cô liền hỏi không ngừng nghỉ.
“Mạc lão đầu anh mới một hôm sao lại ốm thế, có đỡ hơn chưa, chưa uống thuốc chưa ăn đúng không?”
Kì thật Mạc Vũ Hải cũng không biết sao lại ốm, cũng chỉ trả lời mang tính trấn an Tịnh Nguyệt.
“Ca đỡ rồi, đúng thật là chưa ăn cũng chưa uống thuốc.
”
“…”
“Ca đói~”
Tịnh Nguyệt đối mặt với dáng vẻ đáng yêu này hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cô cũng chỉ cúi đầu thấp giọng nói.
“Em nấu cháo gà, anh ngủ lâu quá, nguội rồi…”
“Em đi làm ấm lại cho anh.
”
Bóng lưng Tịnh Nguyệt vừa rời đi, trên mặt Mạc Vũ Hải lộ rõ biểu tình bất ngờ.
“Ánh trăng nhỏ không ngờ tự vào bếp nấu cho mình? Độc chết mình cũng phải ăn cho bằng sạch!”
Bây giờ, anh thực sự thấy mấy ngày ốm một lần cũng chẳng sao.
Chừng mười phút sau, Tịnh Nguyệt mang vào một bát cháo gà nóng còn tỏa ra hơi ấm.
Còn không quên hỏi Mạc cô nương liễu yếu đào tơ đang tựa đầu vào thành giường nhìn cô.
“Anh có tự ăn được không?”
Cô hỏi thế chính là gãi trúng chỗ ngứa rồi, hắn vẫn còn đang bận tâm làm thế nào nài nỉ cô bón cho ăn, giờ thì không cần nữa rồi.
Chợp thời cơ có một không hai, mi tâm Mạc Vũ Hải lập tức cong lên, nhìn Tịnh Nguyệt vô cùng ủy khuất.
“Ca không muốn phiền em, nhưng tay không có cảm giác…anh…”
Không để Mạc Vũ Hải nói hết, Tịnh Nguyệt vội chặn họng anh, khỏi cho anh lại dùng mỹ nam kế.
“Được rồi, em đút anh ăn, dù sao em cũng tới chăm bệnh, hôm nay sẽ xin ba mẹ cho nghỉ lại nhà anh một ngày…”
Ban nãy cô đỡ anh, xác thực là tay anh còn đang run rẩy không có lực, chân đi cũng không vững, cũng không yên tâm để người khác chăm nên vừa rồi đã gọi cho mẹ cô, xin ở nhà Mạc Vũ Hải một ngày.
Dù sao bình thường cô ốm cũng đều là anh chăm sóc cô.
Tịnh Nguyệt vẫn nghĩ cho anh ăn cũng chẳng có gì, nhưng người này còn nhiễu sự hơn cả trẻ con.
Vừa ăn một miếng liền hỏi một câu.
Lại còn hỏi toàn mấy câu rất…
“Tiểu Nguyệt em nấu thật à, ngon hơn ca nấu luôn.
”
“Uoa, anh tình nguyện ốm thường xuyên, em qua chăm anh được không?~”
“Ánh trăng nhỏ em có biết….
.
”
Cuối cùng, Mạc Vũ Hải phọt ra một câu khiến Tịnh Nguyệt suýt chút úp cả tô cháo lên đầu anh.
Giọng điệu còn cực kì ủy khuất, mắt còn phiếm hồng, này là sắp khóc luôn rồi?
“Trăng nhỏ em có bạn trai khác rồi? Lại còn chăm người ta rồi? Anh thấy em hôm nay rất thành thục :.