"Nghe người nhà họ Quyền nói, trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn."
Nam Tinh nghi hoặc,
"Tại sao lại như vậy?"
Tống Cảnh Hiên cười cười.
"Cháu nghĩ xem, tại sao cơ thể của hắn lại biến thái như vậy? Nhìn thì có vẻ ốm yếu bất kham, như thể động cái là ngất.
Nhưng ngay cả chú cũng đánh không lại hắn.
Chuyện này hiển nhiên là kết quả của việc nghiên cứu cải tạo của tổ chức Ám Gen.
Đầu tiên là hủy hoại hệ miễn dịch trong cơ thể hắn, sau đó trùng tố, tiêm vào các chất khác.
Dị ứng cồn là một biểu hiện khuyết tật của hệ miễn dịch, không thể chữa được."
Hắn nói thực nhẹ nhàng.
Hắn biết rõ, hiểu rõ các chuyện có liên quan tới Quyền Tự, ngay cả video quay lại cảnh Quyền Tự ở trong căn cứ, dẫu cho nó hắc ám, khiến người ta hít thở không thông, hắn vẫn ngồi xem hết.
Vậy nên, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm ảnh hưởng tới hắn.
Ngược lại là Nam Tinh, nhíu mày.
"Về sau anh ấy vẫn sẽ luôn bị như vậy?"
"Chắc là thế."
Nghe vậy, Nam Tinh không hỏi gì nữa.
Tống Cảnh Hiên quan sát phản ứng của cô, cho rằng cô đang lo lắng không biết tương lai nên ở chung với Quyền Tự thế nào.
Mở miệng nói tiếp.
"Cô bạn nhỏ, tuy việc sinh hoạt của A Tự có chút rắc rối, nhưng mà Quyền gia có tiền a.
Cháu ở bên hắn ta, những việc này cháu không cần phải nhọc lòng đâu."
Nam Tinh phục hồi tinh thần, lắc đầu, nói.
"Không rắc rối."
Nói xong, quay đầu đi vào trong trường.
Tống Cảnh Hiên ngồi ở trong xe, nhướng nhướng mày.
Cô bạn nhỏ này, đúng là không tệ a.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn cười cười, đeo kính râm lên, đang định lái xe quay về trụ sở bộ đội.
Xe vừa mới nổ máy, bất chợt ánh mắt của hắn đảo qua một người, hơi nhíu mày, một chân dẫm lên chân phanh, phanh lại.
Lúc này, Jill đang mặc tây trang đi từ phía cổng trường đi ra, vừa đi vừa trao đổi với hiệu trưởng về chuyện quyên góp cho trường học.
Không nghĩ tới vừa ra ngoài đã nhìn thấy Nam Tinh, bước chân của hắn ta dừng lại, híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Cảnh Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp vào tay lái, nhìn chăm chú vào Jill như suy tư gì.
Kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ nhiều năm nói cho hắn biết, tên đàn ông này có chút nguy hiểm.
Dẫu cho giờ phút này hắn ta có mặc quần áo gọn gàng, tây trang phẳng phiu, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhưng không thể che giấu được sự đề phòng trong cách đi đứng.
Chứng tỏ, sức bật, độ nhạy bén của hắn ta đều rất tốt.
Đại học Đế Đô có một người như vậy ư?
Tống Cảnh Hiên suy nghĩ một lát.
Đúng lúc này, Jill như thể đã đưa ra quyết định cho việc gì đó, đột nhiên đi vòng lại, đi thẳng về hướng dãy phòng học.
Hắn ta sải bước đi, ngay lúc sắp đuổi kịp Nam Tinh, bỗng nhiên cả cơ thể hắn lảo đảo, ngã chúi về phía cô.
Nam Tinh dịch người sang một bên, nên Jill mới không ngã vào người cô, hắn ta loạng choạng thêm vài bước rồi mới đứng vững được.
Jill nhẹ nhàng thở ra.
"Rất xin lỗi, vừa rồi trên đường đi có cục đá, tôi đang nghe điện thoại nên không để ý tới."
Hắn vừa nói vừa nâng nâng cánh tay đang cầm điện thoại lên, bày ra vẻ mặt xin lỗi.
Ánh mắt của Nam Tinh nhanh chóng đảo qua khuôn mặt của Jill, sau đó mở miệng.
"Không sao."
Trên mặt Jill hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ô? Cô là Nam Tinh? Là người đại diện của Miêu Vũ đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, tôi là Jill, là nhà đầu tư cho kịch bản sắp tới của Miêu Vũ."
Nam Tinh lên tiếng đáp lại.
"Tôi còn nhớ."
Jill nhìn quanh khuôn viên trường đại học Đế Đô.
"Cô học ở trường này? Tuổi còn nhỏ đã trở thành người đại diện, đúng thật là lợi hại."
"Cảm ơn đã khích lệ."
Nói tới đây, Jill tán thưởng nhìn Nam Tinh.
"Không nghĩ tới tố chất thân thể của cô lại tốt như vậy, có thể dễ dàng tránh được, suýt chút nữa tôi đã nghĩ sẽ đụng trúng cô."
Nam Tinh lặng im một lúc, rất có thâm ý nhìn hắn ta một cái.
Người này đang thử cô, không chỉ riêng hành động vừa rồi mà còn có cả cuộc trò chuyện bây giờ nữa.
Nhưng hắn ta muốn thử cái gì? Sao lại muốn thăm dò cô?
Chỉ là rất nhanh, Nam Tinh dời tầm mắt,
"Tôi phải đi học rồi, đi trước."
Có vẻ như giờ này Jill mới nhận ra điều đó, vội vàng tránh đường.
"Chân thành xin lỗi cô."
"Không sao."
Nói xong, Nam Tinh đi lướt qua người hắn.
Một giây này, trên mặt của Jill còn đọng lại nụ cười, vài giây sau, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Hắn ta sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đi về phía xe, ngồi lên xe, rời khỏi đại học Đế Đô.
Tống Cảnh Hiên thu hết cảnh này vào trong mắt.
Hắn còn đang đeo kính râm, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy môi mím lại, rồi chợt cười cười.
Sau đó giẫm chân ga, chạy về phía doanh trại.
Nam Tinh vừa tan các tiết học buổi sáng thì Kim Đế gọi điện thoại tới.
"Chúc mừng chúc mừng a, tiểu Nam Tinh."
Nam Tinh nghi hoặc, hỏi.
"Chúc mừng cái gì?"
"Đương nhiên là chúc mừng cô được đề cử trong danh sách người đại diện kim bài năm nay.
Việc lớn trọng đại có ý nghĩa như vậy, người ta làm mấy năm còn chẳng được, vậy mà cô làm người đại diện chưa tới một năm đã được đề danh rồi."
Nam Tinh trầm mặc.
Ở đầu bên kia điện thoại, Kim Đế thoải mái cười đùa.
"Nam Tinh, vui không a? Có thưởng, đồng nghĩa với việc sẽ thu hút được nhiều nghệ sĩ tới đầu quân cho công ty của chúng ta.
Nghệ sĩ tới, đồng nghĩa với việc sẽ kiếm được rất nhiều tiền a."
Mới đầu, Nam Tinh nghe xong câu đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng nghe tới câu sau, rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Cô lật quyển sách giáo khoa trước mặt mình, hỏi.
"Chuyện khi nào vậy?"
"Hai giờ trước.
Chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa cô cần phải tham dự tiệc tối của lễ trao giải.
Cô còn được tổ tiết mục mời làm khách quý của lễ trao giải đấy."
"Ồ."
Kim Đế không nghe được chút cảm xúc phập phồng gì từ giọng nói qua điện thoại của Nam Tinh, hắn chậc chậc hai tiếng.
"Cô có biết có bao nhiêu người thèm muốn giải thưởng này không? Cô biết giải thưởng này có ý nghĩa gì không? Cô biết cạnh tranh kịch liệt tới mức nào không?"
Nam Tinh nghiêng đầu,
"Rất khó sao?"
Chẳng phải cô chỉ tốn có mấy tháng là đã được đề danh rồi hay sao?
Kim Đế suýt chút nữa thì mắng người, tức giận nói.
"Cô, cô, cô.
Năm đó tôi phải làm tới 3 năm thì mới được đề danh."
"Sau đó thì?"
"Sau đó? Sau đó lại nhận thưởng a, bảy tám giải thưởng người đại diện kim bài tiếp đó đều thuộc về tôi, ha ha ha ha ha."
Nói tới chuyện này là Kim Đế sướng, cười tít cả mắt.
Bàn tay của thượng đế, biến cát thành vàng, mấy câu đó được dùng để áp lên người hắn, cũng không phải chỉ để trát vàng lên mặt thôi đâu.
Nam Tinh bĩu môi.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Vốn Kim Đế còn muốn nói cho cô biết, cô còn được đề cử hai hạng mục khác.
Kết quả còn chưa kịp nói tiếp, tút tút, cuộc gọi đã bị gián đoạn.
Cô ngồi trong phòng học, dăm ba tốp sinh viên còn chưa kịp rời đi, họ túm tụm mở weibo lên xem, sau đó một vài ánh mắt ghen ghét hâm mộ chợt tụ tập lên người Nam Tinh.
"Là cô ấy à?"
"Trời ạ, quá lợi hại rồi? Đề danh trên bảng người đại diện kim bài?"
"Hâm mộ thật đấy a, các cậu nhìn cô ấy rồi nhìn lại chúng ta mà xem, cùng là sinh viên trường đại học Đế Đô, sao lại có sự chênh lệch lớn tới vậy?"
Ngồi cạnh đó có một cậu nam sinh, cậu đó khen ngợi.
"Đây là kết quả của phép cộng, nỗ lực cộng thiên phú cộng tiền tài, ba cái quang hoàn này bao phủ khắp người cô ấy."
Bạn tốt ở cạnh có vẻ không phục.
"Mẹ nó, nỗ lực? Cô ta đã làm gì? Tao nhìn chằm chằm cả ngày cũng có thấy cô ta nỗ lực chút nào đâu.
Chẳng qua cô ta biết chọn nhà để đầu thai, gia thế trong sạch, ba mẹ thì có tiền.
Bằng không, dù cho có cho cô ta thêm hai mươi năm, cô ta cũng không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay."
Nghe vậy, mọi người nhìn quanh, không ai đáp lời.
Có không ít người ở trong phòng học nhìn về phía cậu nam sinh vừa nói chuyện.
Lúc này, có một cô nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía sau, cắn lấy miếng táo giòn, vừa nhai vừa nói.
"Có thể thi đậu vào trường đại học số một mà lại phát ngôn ra những câu nói buồn cười như vậy.
Bạn học à, chỉ số IQ của cậu có vẻ không tương xứng với bằng cấp của cậu đâu a.".