Khi Nam Tinh trở lại trường học, vừa mới bước vào lớp lập tức nghe được tiếng hét chói tai của mấy cô gái đứng ở cửa.
"A a a a a!!! Khoai Sọ thật là đẹp trai!!!"
"Khoai Sọ cố lên! Mama vĩnh viễn yêu con!"
"Khoai Sọ, gϊếŧ chết bọn chúng đi! Phía trên kìa! Gϊếŧ bốn, gϊếŧ bốn!"
Các cô gái chăm chú nhìn màn hình điện thoại, một lúc lại vui vẻ một lúc lại tức giận mắng.
"Tên đối diện đó đánh kiểu gì vậy, sao lại cứ nhằm vào Khoai Sọ nhà chúng ta như thế chứ, thật là đáng ghét!"
"A a a a!!! Khoai Sọ đánh chết tên khốn kiếp kia đi! Con khỉ thối! Đáng đời!"
"Dáng vẻ Khoai Sọ nghiêm túc chơi game thật là đẹp trai mà, a a a a, mẹ yêu con!"
Nam Tinh nhìn một vòng quanh lớp.
Phát hiện ra mấy cậu con trai trước kia coi thường theo đuổi minh tinh cũng đang ôm điện thoại xem chăm chú, cho đến khi có nam sinh kích động mở miệng nói:
" Ôi vãi! Tên tiểu minh tinh này cũng có năng lực đó! Gϊếŧ bốn lận! Người này tên là gì thế?"
"Tới! Lại một đợt nữa!"
"Tiến lên, trực tiếp tấn công!"
Các nam sinh ngồi thành một nhóm, dáng vẻ kích động nhìn vào điện thoại di động.
Nam Tinh vừa bước vào trong lớp lập tức liền bị bạn học nữ nhanh mắt trông thấy, vội vàng chạy tới, kích động tiến lên ôm lấy cô một cái thật chặt.
Cô gái nhỏ đang hết sức phấn khởi.
"Nam Tinh~~"
Nam Tinh ấn đầu cô bé xuống, ngăn lại hành động của cô, đi theo dò hỏi.
"Sao thế?"
Cô gái ngồi bên cạnh tiếp lời
"Cậu còn không biết hả? Nam Vũ tham gia giải đấu điện tử, đây là trận đầu.
Oa! Chồng mình thật là đẹp trai mà."
Nữ sinh cảm thán xong, lại tiếp tục cắm đầu vào màn hình điện thoại hét chói tai.
Bên cạnh có một cô gái giơ điện thoại di động ra cho Nam Tinh nhìn.
Trên màn ảnh, Nam Vũ mặc áo dài đen, trên cổ đeo thẻ dự thi, đầu đội mũ lưỡi trai, lộ ra chiếc cằm tinh xảo mang theo sự thanh lãnh, xa cách của người thiếu niên đẹp trai, trong tay đang cầm điện thoại di động chăm chú chơi trò chơi.
Ống kính quay qua lại, thỉnh thoảng sẽ quay tới trên người Nam Vũ.
Mà mỗi lần ống kính chiếu tới Nam Vũ, phía dưới khán đài lại đột ngột bùng lên tiếng thét chói tai.
Hận không thể lật ngược sân khấu luôn.
Cuối cùng, nhân vật anh hùng mà Nam Vũ chơi rất nhanh đã dẫn quân tiến về phía địch.
Một tiếng nổ lớn phát ra, trò chơi kết thúc.
Hai chữ "chiến thắng" hiển thị trên điện thoại di động của Nam Vũ.
Nam Vũ đặt điện thoại di động lên bàn, nâng mũ lên, đôi mắt hạnh nhân nhanh chóng quét qua ống kính, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vẫn đẹp trai như cũ.
Bên này màn ảnh, các nữ sinh trong lớp một lần nữa trở nên điên cuồng.
"A a a a a a a!!! Khoai Sọ! Mẹ yêu con!!!"
"MVP nhất định là Khoai Sọ nhà chúng ta!"
"Nam Vũ thật là trâu bò mà!"
"Quá 666666" (ý của câu này là: Quá trâu bò :v )
"Tôi còn tưởng Nam Vũ ca ca nói muốn đổi nghề đi làm tuyển thủ thi đấu điện tử là nói chơi thôi, xem ra là thật sự muốn đổi nghề rồi."
"Tôi không ngại đâu! Khoai Sọ hát thì tôi nghe, Khoai Sọ chơi game thì tôi xem Khoai Sọ livestream!"
Giới giải trí nhiều idol như vậy, cái gọi là làm dâu trăm họ, có rất ít thần tượng có thể thu phục được toàn bộ nữ sinh.
Nhưng Nam Vũ làm được.
Trò chơi kết thúc được 10 phút, hot search liên quan nhanh chóng nhảy lên.
【 Nam Vũ thi đấu điện tử 】
【 Nam Vũ đối chiến Viên Tử Hải】
Hot search 【 Khoai Sọ toàn thắng 】leo lên đỉnh hot search.
Người hâm mộ, người qua đường đều có thiện cảm.
"Tôi không hiểu trò chơi này lắm, nhưng nụ cười cuối cùng kia của Nam Vũ thật là đòi mạng mà.
Thật con mẹ nó quá đẹp trai!"
"Nam Vũ bị trật tay, nhưng trận này chơi thật tốt mà."
"Thao tác tàn sát cuối cùng đó thật là tuyệt.
Thật là 666!"
Nam Tinh nhìn lướt qua, xách cặp sách của mình đi đến chỗ ngồi.
Cô vừa mới ngồi xuống, giọng nói của bạn cùng bạn đã vang lên.
"Nam Tinh, không phải cậu nói những chữ ký hôm trước đều là thật sao? Tôi có thể hỏi qua chị gái của Nam Vũ, những ngày vừa rồi Nam Vũ đều ở bên ngoài bận rộn với tuần diễn, căn bản là không trở về, cậu lấy đâu ra những tấm hình kia?"
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn bạn cùng bàn.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, trong mắt đầy đắc ý như đang xem kịch vui.
Bạn cùng bàn tên là ······ Tần Tinh Tinh.
Tần Tinh Tinh thấy Nam Tinh không nói lời nào, càng có tinh thần.
Nhất là vào lúc này, nữ sinh cả lớp đều đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Mấy ngày nay đều bị Nam Tinh đè ép, Tần Tinh Tinh cảm thấy thời cơ lật mình đến rồi.
Tần Tinh Tinh đứng dậy.
"Cậu còn không biết sao? Chị họ Nam Vũ là Giả Tĩnh Vũ học cùng trường chúng ta, cùng cấp với chúng ta.
Hơn nữa, còn nằm trong top 10 hoa khôi của khối."
Nam Tinh nghe được một chuỗi dài danh phận, nghiêng đầu: "Cho nên?"
Tần Tinh Tinh nhìn Nam Tinh vẫn chưa chịu nhận sai, hừ lạnh một tiếng.
"Hai ngày trước tôi đã hỏi Giả Tĩnh Vũ, tuần diễn của Nam Vũ ở thành phố khác cũng phải hơn nửa tháng, căn bản là không hề trở lại.
Cậu lấy được chữ ký từ chỗ nào chứ?"
"Hơn nữa, Nam Vũ rất ít ký tên cho người khác.
Cậu ấy còn chưa bao giờ cho Giả Tĩnh Vũ nhiều chữ ký như vậy, dựa vào cái gì mà cậu lại có?"
Ngón tay nhỏ nhắn của Nam Tinh gõ trên mặt bàn.
"Tôi cũng không biết tại sao em ấy lại nhét nhiều chữ ký như thế cho tôi."
Vừa dứt lời, Tần Tinh Tinh liền cười nhạo.
"Cậu chẳng lẽ định nói với tôi, những tấm hình này đều là do Nam Vũ lén lút đưa cho cậu? Nam Tinh, cậu là cái cọng hành gì, cậu cho rằng cậu là ai?"
Thời điểm đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Một cô gái dáng dấp xinh đẹp xuất hiện ở cửa lớp học.
Mái tóc đen dài, vóc người cao gầy, đồng phục Tề Thành Nhất Trung mặc trên người cô ôm trọn những đường cong lồi lõm.
Đôi mắt cô ấy giống như biết nói chuyện vậy, khẽ chớp chớp, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
"Nam Tinh học ở lớp này sao?"
Nam Tinh nghe thấy giọng nói đó, nhìn sang.
Mắt Tần Tinh Tinh sáng lên, cướp lời trước.
"Chị Tĩnh Vũ."
Người này chính là chị họ trong tin đồn của Nam Vũ, Giả Tĩnh Vũ.
Tần Tinh Tinh ở dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học nữ, đi tới bên cạnh Giả Tĩnh Vũ.
"Chị Tĩnh Vũ, chị mau nói cho mọi người biết, có phải Nam Vũ vẫn chưa trở về hay không?"
Giả Tĩnh Vũ hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu cười.
"Đúng, cậu ấy quả thực vẫn chưa trở về.
Tiểu Vũ bộn bề nhiều việc, tôi cũng rất ít khi trông thấy."
"Vậy khẳng định là cậu ấy cũng sẽ không cho người khác một xấp ảnh có chữ ký đúng không ạ?"
Giả Tĩnh Vũ không lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh.
Đi tới đó, cô lắc đầu cười một cái "Cái này thì tôi cũng không biết, em trai cũng có sự riêng tư của mình, làm sao tôi có thể chuyện gì cũng biết được?"
Lời vừa dứt, Tần Tinh Tinh không nhận được câu trả lời mong muốn, có chút thất vọng, lại không cam lòng, còn muốn tiếp tục hỏi.
Giả Tĩnh Vũ nhìn về phía Nam Tinh.
"Nam Tinh, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Nam Tinh nắm trong tay một tờ chữ ký, "Sắp vào lớp rồi."
Giả Tĩnh Vũ cười nói: "Chỉ tốn của em một chút thời gian thôi."
Rốt cuộc Nam Tinh vẫn đứng dậy, đi tới bên cạnh Giả Tĩnh Vũ.
Giả Tĩnh Vũ nhìn Nam Tinh, không ngừng quan sát cô.
Thật ra cô từng trông thấy Nam Tinh rồi, vào hôm Nam Tinh được nhận về.
Cậu mợ mời ăn cơm, quen biết trên bàn cơm.
Chẳng qua là cô nhớ rõ, khi đó Nam Tinh hướng nội, nhút nhát sợ sệt, một mực chỉ cúi đầu không nói chuyện, toàn thân mang theo một loại quê mùa khó giải thích.