Người đàn ông trên sân khấu dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, trong đôi tròng mắt lãnh đạm xa cách không nhìn ra cảm xúc gì, còn chưa lên tiếng thì đã làm cho các crazy fans dưới sân khấu hét chói tai cả một vùng trời nhưng dấu tay trên khuôn mặt anh lại càng khiến người ta chú ý hơn.
[Đàn anh Lục đẹp trai quá đi! Cuối cùng cũng chờ được anh lên sân khấu rồi! Nghe mấy đứa cùng trường nói đàn anh Lục vẫn còn độc thân, hay là chút nữa tụi mình đến hỏi phương thức liên lạc? Chúng ta mà chủ động, nói không chừng còn có hi vọng đấy.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tụi mày coi lẹ đi kìa, cái dấu trên mặt của đàn anh Lục có phải là dấu bàn tay không? Anh ấy bị người ta đánh à???]
[Vãi! Thật sự giống dấu bàn tay ghê luôn, ai đánh vậy trời? Với thân thể này của đàn anh Lục, đoán chừng người đánh anh là đàn ông nhỉ?]
[Lạ ghê, hèn chi anh ấy lên sân khấu trễ hai phút, lẽ nào đánh nhau với người ta ở hậu đài à???]
Người xem ở dưới sân khấu bàn tán rôm rả, người đàn ông ở trên sân khấu bắt đầu phát biểu diễn thuyết, mày đen mắt sáng, bình tĩnh kiềm chế, giọng nói tràn ra từ trong cổ trầm ổn mạnh mẽ, từng chữ rõ ràng.
Giữa những cử chỉ giơ tay nhấc chân, khí chất mạnh mẽ, hormone bùng nổ, cho đến khi Lục Nghiên Thanh bước xuống sân khấu, mọi người đều vẫn đang suy đoán rốt cuộc dấu tay trên mặt anh là do anh đánh.
Lục Nghiên Thanh trở lại khán đài, Nhiễm An Kỳ nhìn thấy anh, cười dịu dàng, thân thiết đưa cho anh một chai nước: "Cái này cho cậu."
Trên mặt của người đàn ông ở trước mặt không có biểu cảm gì, hốc mắt thâm trầm, nhất là khi không nói chuyện, quanh người như bảo phủ lên một tầng băng mỏng khiến người ta khó đến gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc còn trẻ gặp anh thì vẫn luôn là như thế.
Sắc mặt của Lục Nghiên Thanh không tốt lắm, anh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nói một câu: "Không cần, cảm ơn."
Dù sao trước kia hai người đã làm bạn ngồi cùng bàn, Nhiễm An Kỳ hiểu rõ cá tính của anh, cùng không giận, ánh mắt của cô ta rơi vào dấu tay trên mặt của anh, dấu của năm ngón tay có thể nhìn thấy rõ ràng, còn hơi đỏ.
Vừa nãy trên sân khấu Nhiễm An Kỳ đã nhìn thấy rồi, bây giờ khoảng cách gần càng thấy rõ hơn.
Nhiễm An Kỳ quan tâm hỏi: "Vết thương trên mặt cậu có cần đến phòng y tế khám không?"
"Tốt nhất là chườm đá một chút."
Nói xong, lông mày của Lục Nghiên Thanh gom lại, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn, trong con ngươi đen kịt hiện lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo, không nói gì.
Nhiễm An Kỳ tự tìm mất mặt, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Cô ta nhìn thấy vị trí ngồi của Mạnh Uyển Yên trống không, trong lòng đã thầm đoán được gì đó.
Một cái tát vừa nãy, Uyển Yên đã dùng hết mười phần lực, đầu lưỡi của Lục Nghiên Thanh tì vào má, chỉ lo lắng tay của cô có đau hay không.
Khi đến phiên Mạnh Uyển Yên lên đọc diễn văn, hiệu trưởng Trương dẫn đầu đi lên sân khấu, nét mặt bà ấy ấm áp dịu dàng, chậm rãi mở miệng: "Chào các thầy cô bạn học đang ngồi đây, hôm nay là ngày kỉ niệm 50 năm thành lập Nhất Trung, tại đây, tôi còn có một chuyện quan trọng hơn muốn nói cho mọi người biết."
Ngay sau đó, toàn bộ hội trường đều yên lặng trong chốc lát.
Hiệu trưởng Trương dừng lại một chút, nụ cười trên mặt nhân hậu hiền lành: "Với tư cách là một phần của Nhất Trung, tôi nghĩ mọi người đều biết có một bạn cựu học sinh của trường nhiều năm qua vẫn luôn quyên góp giúp đỡ cho trường cũ của chúng ta, dưới sự trợ giúp không vụ lợi của em ấy mới có nhiều học sinh xuất sắc có thể thuận lợi hoàn thành việc học của chính mình như vậy, trở thành nhân tài trụ cột của đất nước."
"Trước đây bởi vì nguyên nhân công việc của em ấy nên vẫn luôn không thể tham gia hoạt động kỉ niệm thành lập trường, nhưng hôm nay, chúng ta may mắn mời được em ấy đến hiện trường."
Hầu như tất cả học sinh của Nhất Trung đều biết cựu học sinh thần bí này, quyên góp cho trường 3 triệu tệ (*) mỗi năm, làm người rất khiêm tốn, các hoạt động lớn nhỏ của trường dường như đều có sự tài trợ hữu nghị của cô, còn có học bổng thành lập riêng, mấy năm nay những học sinh mà cô giúp đỡ nhiều vô số kể nhưng mọi người vẫn không biết là ai.
(*) Hơn 10 tỉ rưỡi VND
Hiệu trưởng Trương bỗng nhiên nhắc đến cựu học sinh thần bí này, rất nhiều người đều đang chờ mong, có người cảm kích, có người hiếu kì.
Trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có một suy đoán mơ hồ, có lẽ là một ông bác trung niên giàu sụ, có sự nghiệp thành công, hoặc là một trong những cựu học sinh xuất sắc có mặt tại đây.
Lúc hiệu trưởng Trương nói ra tên của Mạnh Uyển Yên, hiện trường hội trường lặng ngắt như tờ trong chốc lát, tất cả mọi người bị tin tức này làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Người thần bí lại là Mạnh Uyển Yên???
Sao có thể?!
Mọi người đều biết Mạnh Uyển Yên là người nổi tiếng của trường nhưng thanh danh trong giới giải trí lại không tốt lắm, tư liệu đen bay đầy trời, tin đồn rất tệ, đặc biệt là một khoảng thời gian gần đây cứ lên hot search tới tấp, các tin tức tiêu cực nhiều vô số kể như là đánh người ở trường quay, bị bao nuôi, có con ngoài giá thú, v...v...
Mặc dù mọi người đều ghen tị với vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ của cô, sống một cuộc sống được muôn người trố mắt nhìn nhưng sau lưng lại giống như đám cư dân mạng kia, xem thường mắng chửi, châm chọc khiêu khích, trong những người ngồi ở đây nói không chừng chính là một thành viên trong rất nhiều anh hùng bàn phím đó.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, khán phòng lại bắt đầu bàn tán.
[Hiệu trưởng Trương nói thật hay giả vậy? Cựu học sinh thần bí đó thế mà lại là Mạnh Uyển Yên à? Mỗi năm cô ấy quyên góp nhiều tiền như thế, thật sự là có lòng tốt vậy sao? Mấy năm rồi đó, gì mà khiêm tốn quá đi à...]
[Là cô ấy thì cũng có gì lạ đâu? Hơn nữa vốn dĩ làm diễn viên kiếm tiền dễ hơn chúng ta nhiều, quay một bộ phim thôi là kiếm được mấy triệu tệ rồi, chắc chúng ta phấn đấu cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu nhỉ?]
[Nói thì nói như vậy nhưng cô ấy thật sự tốt bụng ghê, giúp quá trời học sinh luôn, cũng không quá quắt như trên mạng nói, ít nhất là nhân phẩm tốt, tam quan thẳng, chuyện quyên góp này chả có gì để mắng chửi cả.]
[Mày đừng có nghĩ đơn giản quá, nói không chừng Mạnh Uyển Yên còn có mục đích khác đó, ví dụ như mượn chủ đề này để lên hot search lần nữa, cô ta biết lăng xê lắm mà sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, đoán chừng đến lúc đó còn tạo hình tượng "người đẹp tốt bụng" nữa ấy.]
[Tao chả thèm quan tâm cô ấy tạo hình tượng gì, cô ấy quyên góp là sự thật, giúp đỡ được rất nhiều học sinh cũng là sự thật, thật sự không nhất thiết phải nghĩ người ta ác độc như vậy đâu, nếu tụi mày có bản lĩnh như cô ấy thì tụi mày có quyên góp không??]
Dưới sân khấu bỗng nhiên ầm ĩ, nói gì cũng có, hiệu trưởng Trường nói một tiếng ''yên lặng'', tiếng bàn tán ở hiện trường mới dừng lại, sau đó Mạnh Uyển Yên giẫm lên giày cao gót bước lên sân khấu, cô gái mặc một bộ đồ vest màu trắng thắt eo trông rất thành đạt, thân hình mảnh mai cao ráo.
Cô đứng trên sân khấu, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.
Vẻ mặt của cô gái vẫn bình tĩnh ung dung, nụ cười xinh đẹp nhàn nhạt, tuần tự từng bước đọc bài phát biểu mà cô đã học thuộc trước đó.
Từ lúc Uyển Yên bắt đầu nói chuyện, sự xao động trong khán phòng dần dần yên lặng lại, cô gái trên sân khấu trang điểm nhẹ, mặt mày thanh tú, giơ tay nhấc chân đều đẹp đến rung động lòng người.
"... Có người đã từng nói, bầu trời tối đến một mức độ nhất định thì các vì sao sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhưng xin hãy giữ phần tình yêu nồng cháy đó trong tim, lao đến núi cao biển cả tiếp theo, tôi tin rằng mọi người cuối cùng chắc chắn sẽ phá kén thành bướm."
Tốc độ nói của Mạnh Uyển Yên không nhanh không chậm, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, rất khác với hình tượng trên màn ảnh, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng hơi cong cong, trong mắt ánh sao lấp lánh.
Trong khán phòng, Lục Nghiên Thanh nhìn cô chăm chú, đáy mắt trầm tĩnh như vực thẳm, dáng vẻ thuần khiết dịu dàng, cứ thế khắc sâu trong lòng anh.
Sau khi lễ kỉ niệm thành lập trường kết thúc, hiệu trưởng Trương đặc biệt tập hợp mấy người trẻ tuổi lại với nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm, vì để cảm ơn bọn họ có thể dành chút thời gian trong mớ lịch trình bận rộn để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.
Người trong sảnh lớn từ từ đi hết, cũng có người có lòng ở lại cuối cùng vì muốn tìm Mạnh Uyển Yên kí tên.
Đa số đều là học sinh, Mạnh Uyển Yên ai đến cũng không từ chối, mỉm cười kí tên cho mọi người.
Có một nữ sinh nhỏ mặc đồng phục nhìn Uyển Yên không chớp mắt, chờ đến lúc Uyển Yên ngước mắt nhìn cô, cô gái hơi thẹn thùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đàn chị Uyển Yên, chị dịu dàng quá, không dữ như trên Weibo đã nói một chút nào."
Mạnh Uyển Yên mím môi cười, sự buồn bực đọng trong lòng đã từ từ tiêu tan, ấm giọng lên tiếng: "Vậy thì em phải học hành đàng hoàng, ít lướt Weibo lại."
Cô gái nhỏ nháy mắt, giọng cũng rất nhỏ: "Thật ra con người của chị siêu tốt."
Không lâu sau, hiệu trưởng Trương lại đưa đến một cô gái gầy gò nhỏ nhắn, đeo một cặp kính gọng đen, lúc nhìn Mạnh Uyển Yên, ánh mắt của cô bé có hơi tránh né, thậm chí không biết đặt tay chân như thế nào, căng thẳng thiếu tự nhiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hiệu trưởng Trương cười nói: "Uyển Yên, đây chính là đàn em vẫn luôn muốn gặp em đấy, Thang Tâm Vũ."
Lúc này Mạnh Uyển Yên mới nhớ đến sáng nay hiệu trưởng Trương đã nhắc đến một cô gái hiện đã là sinh viên năm hai.
Chỉ là người này trông còn trẻ quá, lần đầu Mạnh Uyển Yên nhìn thấy em ấy cứ tưởng lầm là học sinh cấp 3.
Hiệu trưởng Trương dành thời gian cho bọn họ ở riêng với nhau, Thang Tâm Vũ nhìn thoáng qua Uyển Yên, vội vã cúi đầu xuống, vẻ mặt có hơi quẫn bách, Uyển Yên tưởng em ấy căng thẳng, vì thế mở miệng trước: "Nghe hiệu trưởng Trương nói em học ở đại học A, đã quen chưa?"
Thang Tâm Vũ ngước mắt, nhìn cô, gật gật đầu, trong tay em ấy còn nắm chặt một bức thư và một hộp quà nhưng thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Uyển Yên cũng không giỏi tán gẫu, hai người trong phút chốc không nói gì, cô đang định nói thì cô gái trước mặt bỗng nhiên đỏ vành mắt, gập người 90 độ, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."
Uyển Yên có hơi sững sờ, còn chưa biết rõ tại sao người này lại nói như thế thì nữ sinh đã ngoảnh đầu bỏ chạy.
Uyển Yên nhìn bức thư và hộp quà mà cô gái đang cầm trong tay, trong lòng suy đoán hai món đồ có rất có thể là định tặng cho cô.
Trên đường đến nhà hàng, hiệu trưởng Trương đưa Mạnh Uyển Yên và Nhiễm An Kỳ ba người cũng ngồi xe của Lục Nghiên Thanh.
Khi mọi người đang trò chuyện, hiệu trưởng Trương không khỏi hỏi han chuyện của bọn họ.
Bây giờ Nhiễm An Kỳ đang làm việc trong một ngân hàng, mức lương ổn định, thực lực cũng mạnh, năm nay cô ta mới vừa thăng chức làm quản lí cấp cao, hiệu trưởng Trương không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.
Nhiễm An Kỳ biết rõ mối quan hệ của Lục Nghiên Thanh và Mạnh Uyển Yên, lúc trước khi hai người vẫn còn là bạn cùng bàn, Nhiễm An Kỳ đã thường thấy Lục Nghiên Thanh ở cùng một chỗ với Mạnh Uyển Yên.
Bây giờ ngồi chung một chiếc xe mà hai người lại không nói câu nào.
Nhiễm An Kỳ nhìn về phía Mạnh Uyển Yên, tầm mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô gái, như lơ đãng mở miệng: "Uyển Yên, có phải bình thường nghệ sĩ mấy em làm việc rất vất vả không?"
Mạnh Uyển Yên ngoái đầu lại cười: "Vẫn ổn."
Nhiễm An Kỳ: "Chị nghe nói bạn trai trước đây của em cũng là học sinh của Nhất Trung, hôm nay cậu ấy không đến sao?"
Mạnh Uyển Yên cong môi cười cười, ngước mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của cô gái: "Đã chia tay từ lâu rồi, có lẽ hai người bọn em không thích hợp."
Dứt lời, hiệu trưởng Trương có hơi kinh ngạc, Nhiễm An Kỳ thì như có điều suy nghĩ.
Lục Nghiên Thanh mím môi, ánh mắt lại nhìn cô, không nói lời nào.
Đến nhà hàng, một hàng người đi về phía phòng bao, đều là cựu học sinh do hiệu trưởng Trương mời đến, còn có mấy người lớn hơn Uyển Yên mấy khóa, đa số cô đều không quen cho nên nói chuyện rất ít.
Có một nam sinh đeo mắt kính tên là Ngô Kim Minh, nhìn nhã nhặn và thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, anh ấy đi đến bên cạnh Uyển Yên, hơi ngại ngùng nói: "Đàn em Uyển Yên, chút nữa có thể kí tên cho anh không? Vợ của anh thích em cực luôn đấy."
Nói xong, Ngô Kim Minh có hơi căng thẳng đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, bây giờ anh ấy đã là giáo viên của một trường cao đẳng, bình thường chỉ ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu khoa học, hôm nay là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy minh tinh thật, vợ anh ấy có dặn dò, anh ấy chỉ đành căng da đầu chủ động bắt chuyện.
Anh ấy mở miệng một cách khó khăn chọc cho mọi người xung quanh cười vang trêu đùa, nói anh ấy bị vợ quản nghiêm có tiếng.
Uyển Yên cũng không nhịn được cười, nhẹ giọng đồng ý.
Có người thấy Uyển Yên không có bệnh ngôi sao một chút nào, vì thế dồn dập xúm lại xin kí tên.
Lục Nghiên Thanh đi phía sau đám người, tầm mắt lạnh lùng nặng nề nhìn qua, ánh mắt tựa băng tuyết rơi xuống nhân gian, lạnh thấm vào xương cốt.
Có một người đàn ông tên là Phương Thiên, tuổi hơi lớn một chút, hói đầu kiểu Địa Trung Hải (*), còn có bụng bia tròn vo.
(*) Đây là kiểu hói đầu Địa Trung Hải
Bởi vì trong nhà làm kinh doanh cho nên trước tiên Phương Thiên đã quyên góp cho trường học một khối lượng lớn sách vở, cho nên hiệu trưởng cũng mời anh ta đến.
Phương Thiên không nhịn được nhìn Mạnh Uyển Yên nhiều hơn một chút, quả nhiên minh tinh không giống với người bình thường, anh ta cười nói: "Đàn em Uyển Yên bây giờ là minh tinh hot hòn họt rồi nhe, chắc hiện tại không có đối tượng đâu nhỉ?"
Lục Nghiên Thanh khẽ nhíu mày, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương trên mu bàn tay lộ ra rõ ràng.
Uyển Yên bắt gặp ánh mắt mê gái của anh ta, đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, kéo khóe môi, không nhanh không chậm nói: "Tôi đã có chồng chưa cưới rồi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, thế mà lại được hóng drama trên tuyến đầu.
Nhiễm An Kỳ nghe thế cũng kinh ngạc, vô thức nhìn sang Lục Nghiên Thanh, quả nhiên người đàn ông lạnh mặt, khuôn mặt như băng sương.
Mọi người đi đến cửa thang máy thì dừng lại, không lâu sau, một nhóm người khác đi ra từ trong thang máy, người đàn ông dẫn đầu có đường vai thẳng, đẹp trai phong nhã, vẻ ngoài thiên về dịu dàng, đuôi mắt hẹp dài.
Đi theo phía sau là một nhóm người thành công mặc vest mang giày da.
Nhìn thấy một nhóm người ưu tú như vậy, ánh mắt của mọi người đều không khỏi dừng lại nhìn thêm một chút.
Vẻ mặt Uyển Yên lười biếng ngẩn ngơ nhìn con số màu đỏ trên thang máy, sau khi người đàn ông bên cạnh sượt qua vai cô thì lại lùi trở lại.
Khoảnh khắc Tống Cận Ngôn nhìn thấy Uyển Yên, đáy mắt đen láy hiện lên sự vui mừng kinh ngạc, "Uyển Yên, sao em lại ở đây?"
Mạnh Uyển Yên ngước mắt lên, thấy là Tống Cận Ngôn nên cũng có chút kì lạ, cô khẽ cười: "Trùng hợp thật."