Đang lúc Uông Dã muốn hôn thì cánh tay của người con gái trước mặt bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ anh ta, đùi phải cong lên, đầu gối mạnh mẽ húc vào vị trí ở giữa hai chân.
Phương hướng chuẩn xác, gọn gàng dứt khoát.
Uông Dã không ngờ Uyển Yên bỗng nhiên lại cho anh ta chiêu này, anh ta không tránh kịp, đau đớn kêu rên một tiếng, lông mày nhăn thành một cục, anh ta vô thức gập người che hạ bộ, Uyển Yên thấy thời cơ đến rồi, vơ chai rượu đỏ trên quần bar lên, nhắm ngay ót của người đàn ông, dùng sức đập xuống không thèm quan tâm bất kì thứ gì.
'Xoảng' một tiếng, chai rượu vỡ tan tành, Uông Dã đau đến nỗi chửi rủa, trong nháy mắt đầu óc choáng váng, truyền đến từng cơn đau co rút.
Anh ta ngẩng bộ mặt đầy dữ tợn lên, vươn tay bụm ót đang đau đớn lại, lòng bàn tay chạm vào một mảnh chất lỏng ấm nóng, nhìn thấy máu tươi chói mắt ở lòng bàn tay, Uông Dã thấp giọng chửi rủa, đôi mắt trợn tròn giận dữ, ánh mắt hung ác nhìn đăm đăm vào Uyển Yên ở trước mặt, đáy mắt toàn là sự tàn ác.
"Con mẹ nó cô dám đánh tôi?"
Người đàn ông nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm vang lên rôm rốp, gân xanh trên mu bàn tay kéo căng, tựa hồ một giây sau có thể tung quyền cước về phía cô.
Trong tay của Uyển Yên vẫn còn cầm chai rượu bị vỡ hết một nửa, lồng ngực phập phồng, trái tim treo lơ lửng ở cổ họng, hai tay đều đang run rẩy, cô tận lực kiềm chế sự sợ hãi của chính mình, đáy mắt phủ một tầng băng mỏng, không nương tay một chút nào.
Khóe môi cô kéo nhẹ, ý cười nơi đánh mắt lạnh lẽo, đơn độc chiến đấu: "Đánh anh đấy."
Uông Dã hổn hển chửi ầm lên, giây phút anh ta hất cằm lên, Mạnh Uyển Yên trực tiếp đè chai rượu vỡ bén nhọn về phía lồng ngực của anh không hề sợ hãi, giọng nói lạnh như băng: "Trong phòng tôi có camera giám sát, nếu anh dám làm gì tôi thì camera sẽ quay lại rõ ràng."
Cô chẳng lo lắng gì, giọng nói vẫn tỉnh táo như cũ: "Danh tiếng của tôi quả thật là chẳng ra làm sao, đoán chừng một đám fans đó của anh cũng muốn nhìn thử đức hạnh chân thật nhất này của anh."
Nghe vậy, cả người Uông Dã cứng đờ, anh ta nhíu mày, bàn tay đang duỗi ra chậm rãi nắm chặt thành quyền, hung hăng nhìn chằm chằm vào Uyển Yên, thật lâu sau mới thu lại một cách không cam lòng, giọng điệu như được ngâm vào băng lạnh lẽo.
"Sợ gì chứ, tôi chỉ dọa dẫm cô chút thôi, ông đây chưa từng đánh phụ nữ nhé."
Uông Dã cúi đầu, máu tươi từ miệng vết thương sau ót chảy ròng ròng, chất lỏng ấm nóng màu đỏ tanh chậm rãi chảy xuống dọc theo cổ của anh ta, nhuộm dần cổ áo sơ mi trắng, trông thấy mà giật mình.
Bàn tay cầm chai rượu của Uyển Yên trắng bệch, nếu như Uông Dã thật sự làm gì cô thì cô sẽ không chút do dự mà nhắm ngay mặt anh ta xẹt qua.
Cá chết lưới rách, cực kì đơn giản.
Nhìn vào ánh mắt ác tuyệt của cô gái, Uông Dã không quan tâm đến miệng vết thương mà là ngước mắt, nhìn một vòng quanh phòng, quả nhiên ở góc trong cùng nhìn thấy một đầu dò camera đang nhấp nhánh đèn đỏ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Uyển Yên không lừa anh ta.
Không ngờ con nhỏ này đã sớm phòng bị anh ta rồi.
Uông Dã cong môi cười lạnh, vô thức vươn tay muốn vỗ khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần trước mặt này, bây giờ không có được không có nghĩa là sau này cô vẫn có thể bình yên vô sự giống như hôm nay, nhưng thứ đang chĩa trước người của Uông Dã là chai rượu bị vỡ bén nhọn.
Anh ta chỉ cần đến gần một bước, Mạnh Uyển Yên sẽ dùng nó đâm vào lồng ngực anh.
Tính cách của người phụ nữ này vô cùng nóng nảy, nếu như cứng chọi với cứng thì quả thật không có quả ngon để ăn.
Uông Dã vuốt ve bụng ngón tay, mặt vô cảm thu tay lại, đáy mắt âm hiểm, thấp giọng nói: "Mạnh Uyển Yên cô nhớ lấy cho tôi, chuyện này hai chúng ta vẫn chưa xong đâu."
Anh ta lăn lộn trong giới giải trí bao lâu nay rồi nhưng chưa từng thất thủ, chẳng phải Mạnh Uyển Yên ỷ mình có vài phần nhan sắc mới động thủ với anh ta sao?
Uyển Yên đứng cứng đờ tại chỗ rất lâu, cho đến khi cánh cửa trước mặt đóng lại vang lên một tiếng 'rầm', Uông Dã rời đi, sau lưng cô đã túa mồ hôi lạnh, trong một vùng yên lặng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại chói tai.
Uyển Yên chậm chạp ném chai rượu đỏ trong tay đi, đầu ngón tay đã tê rần, thoáng chốc nghe được tiếng tim đập bất an như sấm của mình, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt kia, xác định nó sẽ không bị người ta đột nhiên đẩy ra nữa cô mới giống như hoàn hồn lại, thở hổn hển từng hơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, chẳng ngại phiền mà vang lên lần nữa, Uyển Yên chớp chớp hốc mắt khô khốc, sau khi điều chỉnh lại hô hấp mới đờ đẫn nhận điện thoại.
Giọng nói của Bạch Cảnh Ninh truyền đến rất nhanh, "Vừa nãy gọi mà sao em không nghe máy, em làm gì thế?"
Đầu dây bên kia hồi lâu vẫn không có âm thanh nào, Bạch Cảnh Ninh mới cảm thấy việc này có hơi kỳ lạ.
"Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Uyển Yên liếm cánh môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch, giọng điệu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: "Vừa nãy Uông Dã xông vào phòng em."
Nghe vậy, Bạch Cảnh Ninh dừng lại, không chắc lắm mở miệng: "Em có đánh cậu ta hay không?"
Uyển Yên kéo khóe môi, ý cười lạnh nhạt, "Anh ta muốn cưỡng bức em, em đã ném cho anh ta một chai rượu."
Bạch Cảnh Ninh kinh ngạc trong nháy mắt, đoán được tình hình của Uyển Yên không tốt lắm, lập tức chửi Uông Dã ầm lên: "Vãi, thằng này là súc sinh à, lần này em cứ đánh hết sức, xảy ra chuyện gì chị sẽ thay em chịu trách nhiệm."
"Em không sao chứ? Bây giờ cậu ta đâu?"
Ánh mắt Uyển Yên trống rỗng nhìn sàn nhà: "Em không sao, anh ta đã đi rồi."
Bạch Cảnh Ninh thở phào, an ủi: "Tối nay em cứ ở yên trong phòng đừng đi đâu hết, chút nữa chị sẽ bảo Tiểu Huyên qua ở với em."
"À đúng rồi, về chuyện vệ sĩ chị khuyên em tốt nhất là nên suy nghĩ một chút, ngày mai chị sẽ đưa những người đó qua một chuyến, nếu như em không quen thì đến lúc đó chọn một người cũng được."
Uyển Yên có chút vô lực dựa vào tường, yên lặng nghe Bạch Cảnh Ninh nói.
Chuyện của Uông Dã khiến cô không thể không đề phòng, có lần này chắc chắn sẽ có lần sau, có vệ sĩ ở đây thì sẽ tốt hơn cục diện vừa nãy.
Ngày hôm sau, sáng sớm Uyển Yên đã đến phim trường, cảnh đầu tiên sáng nay chính là cảnh cô diễn cặp với Uông Dã, Uông Dã diễn vai thái tử Đông Cung, là một đôi huynh muội tình thâm nghĩa nặng với công chúa Hinh Nguyệt do Uyển Yên diễn, lúc hai người còn bé thì cãi nhau ầm ĩ, sau khi nước mất nhà tan cùng chung hoạn nạn, là người thân duy nhất đối xử thật lòng sau khi công chúa Hinh Nguyệt hắc hóa.
Phần diễn hôm nay vừa vặn là cảnh thái tử dạy công chúa Hinh Nguyệt cưỡi ngựa, hai người bắt buộc phải có đụng chạm thân thể.
Mạnh Uyển Yên đã chuẩn bị tốt, nếu như hôm nay Uông Dã cố ý động tay động chân thì cô sẽ không để ý anh ta ở phim trường mà xé mắt, cũng may nhân viên công tác nói phần diễn của Uông Dã dời về sau, tối hôm qua người này bị đập vỡ đầu, mới sáng sớm đã xin nghỉ đến bệnh viện băng bó.
Sau khi Uyển Yên nghe thì chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi phần diễn buổi sáng kết thúc, Uyển Yên nhận được điện thoại của Bạch Cảnh Ninh, đối phương đã đưa vài vệ sĩ đó đến khách sạn rồi, cô chỉ cần đi qua nhìn một chút, chọn một vệ sĩ ở lại là xong.
Uyển Yên mím môi, nhìn đường phố phồn hoa lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trở nên yên lặng, giọng nói của cô rất thấp: "Người tên Đoạn Tư Nam đó cũng đến?"
Bạch Cảnh Ninh: "Đương nhiên rồi, bây giờ đang chờ em qua đấy, có phải em cũng cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai đúng không? Nhưng mà vẻ ngoài thì thật sự dễ nhận biết, khiến cho người ta vừa nhìn thì có thể nhớ ngay."
Uyển Yên: "..."
Bạch Cảnh Ninh: "Em đã xem sơ yếu lý lịch của cậu ấy rồi, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa! Đến lúc đó em nhìn là biết."
Bạch Cảnh Ninh luôn làm việc dứt khoát, người có thể được chị ta chủ động khen quả thật ít càng thêm ít, Uyển Yên càng cảm thấy, Đoạn Tư Nam chính là Lục Nghiên Thanh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cúp điện thoại, Uyển Yên hỏi Tiểu Huyên đang ở bên cạnh: "Trương Khải Hàng có nói với em gần đây Lục Nghiên Thanh đi đâu rồi không?"
Tiểu Huyên thành thật gật đầu: "Anh ấy nói gần đây Lục đại ca phải làm nhiệm vụ, hình như cũng ở thành phố A."
"Nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được."
Uyển Yên mím môi, không nói tiếp nữa, dự cảm trong lòng càng mãnh liệt hơn, sao anh lại đến thành phố A? Lẽ nào thật sự chỉ là đến làm vệ sĩ cho cô thôi sao?
Uyển Yên càng suy nghĩ trong lòng càng loạn, chờ đến được phòng khách sạn, Uyển Yên không chút do dự trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng lớn, trước cửa sổ sát đất một hàng người đàn ông với thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp, mặc vest đứng ngay ngắn.
Uyển Yên đi vào, nhìn thấy tình thế này cũng sững sờ.
Một hàng người đưa lưng về phía cô, cô nghe thấy giọng nói của Bạch Cảnh Ninh, đại khái đang nói những sắp xếp công việc thường ngày.
Thấy Uyển Yên đi vào, Bạch Cảnh Ninh đi về phía cô, hình như đã chờ rất lâu rồi, cười nói: "Năm vệ sĩ lần này đều là do công ty lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ đấy, mấy nghệ sĩ tuyến một dưới trướng của chị cũng không được đãi ngộ này đâu."
Từ lúc Uyển Yên debut, vô cùng được công ty cưng chiều, nếu như đổi thành một công ty đại diện khác, cô đánh người mấy lần lên hot search đã đủ hủy bỏ hợp đồng với cô rồi.
Lần trước bị tập kích ở buổi lễ ra mắt phim "Nam La", lần này lại nghe nói Uyển Yên bị nam nghệ sĩ chung đoàn quấy rối, boss lớn trực tiếp phái năm vệ sĩ qua, những người nghệ sĩ khác không được xem trọng như vậy đâu.
Bạch Cảnh Ninh vẫn còn đang huyên thuyên ở một bên, Uyển Yên nhìn bóng lưng của năm người đàn ông đó, ánh mắt quét qua từng người.
Bọn họ đều cao trên 1m8, người cao nhất đã đột phá hẳn 1m9, ốm ốm cao cao, trông quả thật rất có cảm giác an toàn.
Ánh mắt của Uyển Yên rơi vào người đàn ông đầu tiên bên phải, vẻ mặt khựng lại.
Bạch Cảnh Ninh: "Ngây ngốc gì đó, chị đưa em qua xem người."
Nói xong, Bạch Cảnh Ninh đưa Uyển Yên qua, đứng trước một hàng người, giọng điệu hào phóng: "Mau chọn một người đi, hoặc là giữ lại hết năm người cũng được!"
Uyển Yên có chút ngại ngùng cau mày, cứ cảm thấy lúc Bạch Cảnh Ninh nói lời này giống như tú bà bán các cô nương vào trong kỹ viện thời cổ đại, bảo cô chọn.
Những người trước mặt đều mặc đồ vest đen, thân hình cao to, còn đeo một cặp kính giống nhau như đúc, đứng trước mặt giống như bức tường chắn vây, đi theo bên người quả thật rất có cảm giác an toàn.
Uyển Yên ngước mắt lên, ánh mắt quét qua từng người đàn ông trước mặt, ánh mắt từ từ dừng lại.
Đối mặt với bọn họ, cuối cùng Uyển Yên cũng nhìn thấy chính diện của người đàn ông đứng đầu tiên phía bên phải, dưới cặp kính đen là sống mũi cao, đường nét ngũ quan lạnh lùng kiên nghị, quai hàm căng chặt, cổ thon dài, nhô lên đầy đủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên nhìn chằm chằm vào yết hầu khẽ nhấp nhô của anh, trái tim hơi nóng, cô mím môi, hơi siết chặt tay, đi thẳng qua, từ từ đứng trước mặt người đàn ông.
Bạch Cảnh Ninh không nhịn được cười, quả nhiên anh đẹp trai đi đến đâu cũng đều được chú ý, Uyển Yên thế mà lại vừa nhìn thì nhận ra người đàn ông này ngay.
Nhìn người con gái trước mặt, môi mỏng của Lục Nghiên Thanh hơi mím, đường viền môi cứng ngắc, hốc mắt âm u sâu thẳm, cách tròng kính đen, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Nhịp tim đập mạnh trong lòng ngực va đập, Uyển Yên đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo kính tâm trên sống mũi của người đàn ông, cô biết mình sẽ nhìn thấy đôi mắt không thể quen thuộc hơn được nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nghiên Thanh, tất cả nghi vấn đều đã có đáp án.
Khóe môi cô gái hơi cong lên như có như không, yết hầu Lục Nghiên Thanh khẽ nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.
Uyển Yên liếc nhìn anh, nhấc tay kéo chiếc cà vạt trước ngực anh dắt anh bước một bước về phía trước.
Uyển Yên quay đầu, nói với Bạch Cảnh Ninh: "Em chỉ cần anh ấy."