Cố chấp lãng mạn

Uyển Yên nằm sấp trên lưng của Lục Nghiên Thanh, tâm tình chưa bao giờ được bình yên như vậy.
 
Ở bên Lục Nghiên Thanh, cô sẽ tự nhiên nghĩ đến tương lai, những điều đẹp đẽ đó được xây đắp lên bởi những điều bình dị đơn giản thường ngày, từ sáng sớm đến hoàng hôn, anh sẽ nhẹ nhàng cười ôm cô từ phía sau lưng vào lòng, đến cả hô hấp cũng đồng điệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nghĩ đến những ngày tháng tương lai có anh, khóe môi của Uyển Yên không khỏi giương cao lên.
 
Về đến khách sạn, Lục Nghiên Thanh ở ngay phòng kế bên, mãi cho đến trước khi tách ra, Uyển Yên mới nghe thấy anh trả lời.
 
Người trước mặt rũ mắt xuống, đôi mắt đen kịt trầm xuống dưới hàng mi như lông quạ, mang theo tia sáng dịu dàng mà lại thu hút, giống y hệt với đôi mắt trong trí nhớ của Uyển Yên.
 
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Lục Nghiên Thanh thâm trầm: "Lời em nói vừa nãy, là nghiêm túc sao?"
 
Uyển Yên ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch của người đàn ông, đáp một tiếng: "Ừm."
 
Lục Nghiên Thanh: "Nếu như anh nói có thể, em sẽ ở bên anh không?"
 
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nín thở trầm ngâm, thái độ thành kính và chuyên chú như đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên nói: "Sẽ."
 
Cô biết rõ, mặc kệ bản thân không cam lòng, giãy dụa như thế nào thì khoảng thời gian năm năm vẫn sẽ không thể quay trở lại, cô không thể phủ nhận là trong năm năm Lục Nghiên Thanh vứt bỏ cô, đã mài đi một phần dũng khí và dịu dàng của cô, nhưng nhìn thấy Lục Nghiên Thanh còn sống quay trở về, trong lòng Uyển Yên vẫn nguyện tin rằng, tất cả sự mất đi đều sẽ từ từ quay trở lại.
 
Dũng khí và dịu dàng của cô cũng thế, một phần mới chắc chắn sẽ tỏa sáng long lanh.
 
Nghe được đáp án của cô gái, trong nháy mắt trái tim của Lục Nghiên Thanh được bảo phủ bởi sự dịu dàng.
 
Một lúc lâu anh vẫn không nói chuyện, cổ họng đã khàn đục: "Anh tưởng, anh sẽ phải chờ rất lâu."
 
Uyển Yên chớp mắt: "Nếu như em và người khác ở bên nhau, anh cũng sẽ cứ đợi mãi sao?"
 
Lục Nghiên Thanh cong môi cười rồi lại lắc đầu.
 
Vẻ mặt lúc này của anh quá quen thuộc, như thể dây leo đan xen khó gỡ, tâm tư tối tăm bên trong đó, có lẽ Uyển Yên đoán được.
 
Bọn họ vẫn luôn là cùng một loại người, hoặc là dằn vặt lẫn nhau, hoặc là cứu rỗi lẫn nhau.
 
Vào đêm, Tiểu Huyên đến tìm Uyển Yên, trong tay đang cầm kịch bản mới đã sửa xong.
 
Uyển Yên vừa đi ra từ phòng tắm, tóc dài hơi xoăn đen nhánh ướt sũng, áo choàng tắm màu trắng quấn trên người, đường cong xương quai xanh mềm mại xinh đẹp, đôi chân trắng nõn mảnh mai như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm.
 
Tiểu Huyên nhìn khuôn mặt của người con gái trước mặt như vẽ, nhỏ giọng lên tiếng: "Chị Uyển Yên, em nghe biên kịch nói, phần diễn của chị và Hà Y Hàm đã có một chút điều chỉnh nhỏ."
 
Tuy là nói điều chỉnh nhỏ nhưng thay đổi rất lớn.
 
Tuy Hà Y Hàm là nữ số ba nhưng lần này cô ta lại đem đầu tư vào đoàn, rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, lần này thế mà lại còn thuyết phục được biên kịch sửa luôn kịch bản. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Uyển Yên lật kịch bản, liếc nhìn phần diễn được thêm mới đều là của Hà Y Hàm, phần diễn đã sắp xấp xỉ với nữ số hai của cô luôn rồi.
 
Đuôi mày của Uyển Yên hơi nhướng lên, trông có vẻ không thèm đếm xỉa tới, chuyện thêm đất diễn của Hà Y Hàm không mảy may để trong lòng.
 
Tạm không nói đến chuyện rót nước vào cốt truyện có ý nghĩa hay không, đoán chừng chờ sau khi phim chiếu, fans nguyên tác sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
 
Không ăn được thịt dê, ngược lại còn chọc thành một thân tanh tưởi.
 
Ngày hôm sau, Uyển Yên dậy rất sớm, mặc dù buổi chiều mới đến phần diễn của cô nhưng cô còn phải đến đại học B để học lớp biểu diễn nữa.
 
Lục Nghiên Thanh còn dạy sớm hơn cô nữa, người đàn ông mặc vest mang giày da, đeo kính râm đen, dáng người cao ngất cường tráng, rất ra dáng vệ sĩ theo sát bên người.
 
Uyển Yên đội một chiếc nón bucker, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, trong tay còn xách một chiếc cặp sách, thân hình mảnh mai, nhiều thêm một phần hơi thở học sinh.
 
Lục Nghiên Thanh đi qua, vươn tay nhận lấy cặp sách của cô một cách tự nhiên: "Ăn sáng chưa?"
 
Uyển Yên lắc đầu, ngữ khí ỉu xìu, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Em không muốn ăn."
 
Sáng sớm cô không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, ngũ quan lập thể rõ ràng, bờ môi nhỏ và mỏng, phơn phớt màu hồng nhàn nhạt.
 
Lục Nghiên Thanh vẫn luôn luôn biết Uyển Yên có tật không ăn sáng, anh lấy ra một túi giấy từ sau lưng như làm ảo thuật, bên trong là một túi sữa nguyên chất và một chiếc bánh sandwich.
 
Bữa sáng dùng giấy trắng gói lại, trên bề mặt bánh mì còn phủ một lớp sốt trứng vàng ươm, màu sắc mặt cắt tươi đẹp, đầy ắp, lòng đỏ trứng gà chảy bên trong, khoai lang tím mềm mịn, còn có màu đỏ của tương cà, trông thanh đạm và ngon miệng.
 
Uyển Yên chớp mắt nhìn, ngửi được hương thơm, không nhịn được ghé sát qua, cong khóe môi: "Anh mua ở đâu vậy? Thơm quá."
 
Lục Nghiên Thanh nhìn cô cười khẽ, "Anh làm cho em đó."
 
Trong khách sạn không có công cụ nhưng Tiểu Huyên có máy làm đồ ăn sáng (*) cho nên Lục Nghiên Thanh mượn dùng thử.
 
(*) Ảnh minh họa 
 
 
Uyển Yên đã từ rất lâu rồi không có thói quen ăn sáng, cô liếm cánh môi khô khốc, có chút do dự.
 
Anh cong môi, thấp giọng dụ dỗ: "Nếm thử xem?"
 
Chạm phải ánh mắt đen kịt trong suốt của người đàn ông, Uyển Yên có chút xiêu lòng, cầm cổ tay của anh, há miệng theo tư thế của anh, cắn một ngụm bánh sandwich, để lại một vòng dấu răng nhỏ ở phần mép. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nếm được mùi vị, ngước mắt cười híp mắt nhìn anh, "Ngon lắm."
 
Nhiệt độ cơ thể của cô gái thấp, đầu ngón tay hơi lạnh, môi hồng mấp máy, hiếm khi ngoan ngoãn yên tĩnh như một chú mèo nhỏ, Lục Nghiên Thanh mím môi, yết hầu trượt lên xuống.
 
Lúc này hai người đều đã ngồi trong xe, Lục Nghiên Thanh đưa bữa sáng cho cô, thấp giọng nói: "Ăn xong bữa sáng sáng rồi đi."
 
Uyển Yên nhíu mày, nhai kỹ, nuốt chậm, sandwich vẫn còn thừa một ít, cô ăn rất ít, uống một nửa túi sữa thì đã no rồi.
 
Lục Nghiên Thanh cực kì bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt nặng nề, anh chợt cong môi, duỗi một tay ra.
 
Uyển Yên sững sờ nhìn động tác của anh, đầu vô thức nghiêng chỗ khác.
 
Không biết anh muốn làm gì.
 
Bàn tay của Lục Nghiên Thanh hơi dừng lại, giọng nói trầm thấp: "Đừng tránh."
 
Uyển Yên "ồ" một tiếng rất nhẹ, sau đó ngón tay của người đàn ông quẹt nhẹ qua vụn bánh mì bên khóe miệng cô.
 
Động tác của anh chậm rãi, tựa như thước phim quay chậm.
 
Uyển Yên ngơ ngác nhìn anh thu tay lại, khuôn mặt cũng từ từ đỏ lên, cô chầm chậm đưa non nửa phần sandwich kia cho anh, "Em ăn không hết, làm sao đây?"
 
Đáy mắt Lục Nghiên Thanh bỗng mềm mại, anh nhướng mày vô cùng bình tĩnh, nhận phần sandwich còn thừa lại trong tay của cô gái, trực tiếp nhét vào miệng, lưu loát nuốt xuống bụng.
 
Uyển Yên mím môi cười, rất thân mật đưa cho anh nửa túi sữa còn lại: "Còn cái này nữa."
 
Lúc trước khi học cấp ba, cô có rất nhiều tật xấu, ăn cái gì cũng nhất định phải dư một nửa, có lúc là một nửa túi bánh quy, có lúc là uống sữa đậu nành còn dư lại, Lục Nghiên Thanh thấy thế không cho phép cô lãng phí đồ ăn, vì thế mỗi lần đều giúp cô ăn hết, không ghét bỏ một chút nào.
 
Một buổi sáng tiếp đó Uyển Yên đều học trên lớp, chờ cô kết thúc, Lục Nghiên Thanh lại đến đón cô.
 
Rời khỏi trường học, Lục Nghiên Thanh mở định vị của điện thoại lên, chấm đỏ trên màn hình sau khi rời khỏi khách sạn thì trực tiếp đi đến một tiệm cà phê.
 
Lục Nghiên Thanh dựa vào điểm trên định vị, lái xe đuổi theo qua đó, quả nhiên nhìn thấy chiếc siêu xe màu đen đó của Uông Dã ở bên ngoài tiệm.
 
Đồ vest của Lục Nghiên Thanh đã thay đổi thành áo jacket sẫm màu, sau khi đi vào tiệm cà phê thì trực tiếp đi thẳng lên lầu hai, anh ngồi xuống vị trí trong góc, bên cạnh vừa khéo dựng một chậu hoa.
 
Từ góc độ này nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy phía dưới bên trái cửa chính của tiệm cà phê, người tới lui ra vào đều thu hết vào mắt.
 
Lục Nghiên Thanh gọi một ly cà phê, dựa vào lưng ghế, mắt đen mày thanh, trên mặt không có cảm xúc gì, anh của lúc này và anh lúc chào tạm biệt Uyển Yên vào sáng sớm, như hai người khác nhau.
 
Chờ khoảng nửa tiếng, người qua lại dưới lầu không nhiều lắm, cho đến khi một người đàn ông trẻ tuổi làn da thiên về màu trắng, chiều cao tầm trung bước vào tiệm cà phê.
 
Người đó trông như cảnh giác, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lướt xung quanh, rất nhanh đã thu lại tầm mắt, hơi cúi đầu, đi thẳng vào cửa thang máy.
 
Nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, Lục Nghiên Thanh hơi híp mắt, ngón tay dài khớp xương rõ ràng gõ nhẹ trên mặt bàn, mặt anh vô cảm nhìn ly cà phê trước mặt, khóe mắt lại chú ý đến người đang dừng trước cửa thang máy, một lúc sau đi thang máy biến mất ở lầu một.
 
Lục Nghiên Thanh cố định tai nghe mini, cẩn thận phân biệt âm thanh trong đó, sau một lúc lâu lần nữa nghe được cuộc đối thoại của Uông Dã và người khác.
 
Trong phòng riêng cao cấp trang trí xa hoa ở lầu bốn, cả người Uông Dã lười biếng rơi vào trong sô pha, nhàn hạ bắt chéo hai chân, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất trước mặt, thỉnh thoảng anh ta lại cúi đầu xem thời gian, đáy mắt xoẹt qua một tia không kiên nhẫn, mở miệng nói với người bên cạnh: "Lý Nam Sơn có nói rốt cuộc là khi nào thì ông ta mới đến không?"
 
Trợ lí Hàn Tuấn hơi cau mày, nhỏ giọng nói: "Ông ta nói chỗ này không an toàn lắm nên vẫn luôn muốn đổi chỗ khác."
 
Uông Dã nhíu mày, 'chậc' một tiếng nhỏ giữa môi răng, nhấc chân lên hung hăng đạp chiếc ghế sô pha thấp một bên, thấp giọng chửi rủa: "Khó khăn lắm ông đây mới dành thời gian để đích thân đi qua, con mẹ nó đây là cho ông đây leo cây à?"
 
"Tiệm cà phê của ông đây lớn như thế mà ông ta còn chê cái gì nữa?!"
 
Thấy Uông Dã nổi bão, Hàn Tuấn ở một bên nơm nớp lo sợ, sững sờ không dám nói thêm nửa chữ.
 
Uông Dã đang chửi ầm lên thì cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, Lý Nam Sơn cầm khăn giấy lau mồ hôi, mặc đồ vest, giống như người đứng đắn.
 
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, vẻ mặt Uông Dã kiêu căng bắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ nhướng mày nhìn ông ta, giọng điệu mặc dù trêu chọc nhưng lại không có một chút ý cười nào: "Ôi!!!! Không phải đến rồi đó sao?"
 
"Ông Lý đây thật sự là ra vẻ quá nhỉ, sáng sớm tôi đã vội qua đây rồi nhưng chờ ông những hai tiếng đồng hồ."
 
"Đồ đâu?"
 
Uông Dã nghiêng đầu, sâu xa nhìn Lý Sơn Nam chỉ cầm một cặp công văn một mình đi đến.
 
Lý Nam Sơn căn bản không chịu đến đây nhưng Uông Dã là một khách hàng lớn trong danh sách của bọn họ, nhưng đáng tiếc đầu óc ngu si, xốc nổi lại lỗ mãng, làm việc không chịu cân nhắc, hôm nay lại quyết định địa điểm giao dịch ở tiệm cà phê này, trong lòng Lý Nam Sơn lo ngại, vì để an toàn nên không mang đồ trên người.
 
Ông ta nhíu mày nhìn Uông Dã, không thân thiện gì: "Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu lại dám hẹn ở đây? Không sợ bị đám săn ảnh đó chụp được sao?"
 
Uông Dã là nhân vật của công chúng, mọi cử động đều sẽ bị người ta giám sát, thế mà lại dám lấy hàng ở chỗ này, sơ suất một chút thì toàn bộ bọn họ đều game over.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui