Cố chấp lãng mạn

Trong thời gian Uyển Yên dưỡng thương, Lê Sở Mạn thường xuyên đến thăm cô, sau khi kết thúc quay phim sẽ làm một số điểm tâm ngọt đưa cho cô một phần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Lục Nghiên Thanh là vệ sĩ của Uyển Yên nhưng thời gian rất tự do, trong khoảng thời gian này ban ngày Uyển Yên cơ bản là không nhìn thấy anh, người nào đó đi sớm về trễ giống như dân đi làm.
 
Lúc hai người yêu đương khi học cấp ba, Uyển Yên rất dính Lục Nghiên Thanh, cơ hồ như hình với bóng, sau này anh tốt nghiệp rồi thi đại học đến thành phố A, một khoảng thời gian sau đó là những ngày tháng gian nan nhất của Uyển Yên.
 
Màn đêm buông xuống, Uyển Yên không chờ được Lục Nghiên Thanh quay lại, vì thế tự mình ra tay nấu chút mì gói, còn tốt bụng chừa một phần giúp anh, sau đó mới bắt đầu xem kịch bản.
 
Không bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, Uyển Yên vội vàng lê dép lê chạy qua, bởi vì trước đây đã từng bị Uông Dã quấy rối cho nên lần này cô vô cùng cẩn thận, thấy rõ người bên ngoài mắt mèo là Lê Sở Mạn, cô mới mở cửa ra.
 
Hôm nay Lê Sở Mạn kết thúc quay phim sớm, bởi vì eo của Uyển Yên bị thương vẫn chưa khỏi nên cô ấy đã làm canh xương sườn bí đao đưa qua.
 
Sau khi vào cửa, Lê Sở Mạn đặt chén canh ở trên bàn, cười híp mắt nói: "Mình đoán cậu vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên mới hầm một phần canh cho cậu."
 
Vẻ ngoài của Lê Sở Mạn thiên về dịu dàng, không hề có tính công kích.
 
Mặt cô ấy thanh tú, làn da mịn màng, khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, đường nét các đặc điểm trên khuôn mặt rất dịu dàng, là một loại mỹ cảm thùy mị, đặc biệt là lúc cười lên khiến cho người ta không nhịn được muốn lại gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Uyển Yên gãi gãi đầu tóc rối loạn, có chút ngượng ngùng: "Vừa nãy mình nấu mì gói rồi, tùy tiện ăn lót dạ."
 
Lê Sở Mạn đưa cho cô chén canh đã được chuẩn bị, cười khẽ: "Ăn mì gói nhiều không tốt cho dạ dày đâu, gần đây cậu phải dưỡng thương nữa, vẫn phải chú ý đến ăn uống."
 
Nghe được sự quan tâm của Lê Sở Mạn, Uyển Yên chớp mắt, bỗng nhiên có chút cảm động, cô lăn lộn trong giới giải trí mấy năm nay, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, người đắc tội cũng không ít, người khác đối với cô có phải là hư tình giả ý hay không cô đều có thể nhìn ra.
 
Đối với Lê Sở Mạn, từ lúc quay "Nam La" hai người đã thành bạn rồi, nhưng mà đến cả phương thức liên lạc cô cũng không lưu lại, hôm nay hai người lại hợp tác, Lê sở Mạn vẫn đối xử với cô giống như lúc trước.
 
Uyển Yên nói cảm ơn, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua cổ áo hơi mở rộng của đối phương, đường xương quai xanh tuyệt đẹp như ẩn như hiện, mà dấu vết mờ ám rải đầy phía bên trên cũng từ từ lộ rõ.
 
Uyển Yên hơi giật mình, nhìn thấy hõm vai trắng muốt như ngọc của cô gái rồi lại đến chiếc cổ thon dài, dấu dâu tây màu đỏ sẫm vô cùng bắt mắt, cho dù Lê Sở Mạn cố ý che lại nhưng cũng không lọt qua được ánh mắt của cô.
 
Vết tích như thế đối với Uyển Yên mà nói thì quá quen thuộc, theo cô được biết thì có lẽ Lê Sở Mạn còn độc thân mới đúng.
 
Uyển Yên cúi đầu chậm rãi uống canh, trong khoang miệng là mùi thơm nồng đậm, dạ dày cũng ấm lên, nhưng trong đầu lại không nhịn được nhớ lại chuyện đồn đãi trước kia nghe được ở phim trường.
 
Mọi người đều nói Lê Sở Mạn mang đầu tư vào đoàn, kim chủ là một người gần sáu mươi tuổi, lên giường với người đàn ông lớn tuổi, lúc trước có truyền thông tung ra ảnh chụp Lê Sở Mạn bí mật cùng kim chủ đi ra từ trong khách sạn, chỉ là bị người khác bỏ tiền ra đè xuống.
 
Lê Sở Mạn vừa ra mắt không lâu, độ hot cũng không đủ, nhiều lắm cũng được xem là nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 cho nên người biết chuyện này cũng không nhiều, cũng chỉ là lời đồn trong giới thôi.
 
Cũng không biết những lời đồn này là mấy phần thật mấy phần giả, nhưng chuyện bao nuôi này truyền ra ngoài đối với người trong cuộc mà nói là một vết nhơ, Uyển Yên lập tức cảm thấy trong lòng không thoải mái.

 
Thời gian Lê Sở Mạn ở lại cũng không lâu, hai người tùy tiện nói mấy câu thì rời đi.
 
Uyển Yên biết giới giải trí là một chảo nhuộm lớn, Lê Sở Mạn mới vừa vào giới này, nếu như thật sự giống như người khác nói thì cuối cùng sẽ không có đường về.
 
Từ chỗ của Uyển Yên trở về, Lê Sở Mạn vừa vào phòng của mình thì nhìn thấy đôi giày da của nam vừa được thay ra.
 
Đen kịt bóng loáng, kĩ lưỡng.
 
Cô ấy vô thức nhíu mày, bàn tay đang nắm tay nắm cửa cứng đờ.
 
Đèn trong phòng tắm bật sáng, truyền đến tiếng nước chảy ào ào, bên trên cửa kính che phủ một tầng sương trắng từ hơi nước nóng, thấp thoáng hiện ra dáng người rắn rỏi cao thẳng của người đàn ông.
 
Bộ vest đen được ủi phẳng phiu vứt tùy ý trên giường, bên cạnh là chiếc cà vạt màu xám bạc nằm tán loạn.
 
Lê Sở Mạn khẽ thở dài, lập tức cam chịu số phận mà đi qua, cầm quần áo và cà vạt sửa sang lại rồi móc lên trên giá quần áo.
 
Người này không phải đã đi rồi sao? Cô ấy mới ra ngoài mới mười phút mà sao lại quay lại nữa rồi?
 
Vừa nhớ đến sự điên cuồng tối hôm qua, Lê Sở Mạn hơi cau mày, cụp mắt ngẩn ngơ nhìn đôi giày da màu đen đó, không lâu sau, nghe được giọng đàn ông trầm thấp hơi khàn truyền đến từ trong phòng tắm.
 
"Mạn Mạn, vào đây."
 
Lê Sở Mạn hoàn hồn lại, vội vàng đáp một tiếng, trước khi đi vào còn đặc biệt thay một bộ quần áo, đỡ phải bị ướt nước.
 
Cô ấy chậm rãi đi qua, vừa kéo cửa ra thì bên trong duỗi ra một cánh tay cường tráng mạnh mẽ, trên làn da trắng lạnh lẽo kia vẫn còn nhỏ nước, giây tiếp theo trực tiếp bị người ta kéo vào trong hơi nước mờ mịt.
 
...
 
Lê Sở Mạn đi không bao lâu, Uyển Yên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gửi tin nhắn cho Tiểu Huyên, trên phim trường cô ấy tiếp xúc với nhiều người, chắc chắn là biết được chút tình hình khác.
 
Uyển Yên: [Tiểu Huyên, những scandal kia của Lê Sở Mạn rốt cuộc là có phải là thật hay không?]
 
Xuan: [Chị Uyển Yên, từ khi nào mà chị quan tâm đến chuyện phiếm rồi thế?]
 
Xuan: [Mười phần có lẽ là thật rồi ạ, em nghe một nhân viên công tác nói, Lê Sở Mạn là do tập đoàn Trung Chính đề cử, hơn nữa lần này Trung Chính đã tốn một số tiền lớn, đầu tư cho đoàn phim 200 triệu tệ, mọi người đều nói là bởi vì Lê Sở Mạn.]
 
Nhìn thấy tin nhắn do Tiểu Huyên gửi đến, Uyển Yên sững sờ đứng yên tại chỗ, quả thật không dám tin vào mắt mình.
 
Uyển Yên: [Em chắc là có liên quan đến tập đoàn Trung Chính chứ?]

 
Xuan: [Đương nhiên là chắc rồi!! À đúng rồi, hôm nay boss lớn của tập đoàn Trung Chính còn đến đoàn phim thăm ban nữa đó, mọi người đều đang nói, tương tác giữa tổng giám đốc đó và Lê Sở Mạn rất mờ ám.]
 
Uyển Yên "fuck" một tiếng, cả người đều ngổn ngang.
 
Boss lớn của tập đoàn Trung Chính không phải chính là anh cả Mạnh Kỳ Sâm của cô sao? Anh ấy thế mà lại đến đoàn phim thăm ban, lại còn không nói với cô, mà chuyện còn viển vông hơn là lẽ nào kim chủ của Lê Sở Mạn là anh ruột của cô??!
 
Uyển Yên càng nghĩ càng không bình tĩnh được, nếu như thật sự là thế thì rốt cuộc Lê Sở Mạn có biết quan hệ của cô và Mạnh Kỳ Sâm không? Mọi chuyện đã làm hôm nay có phải cũng có mục đích khác không...
 
Vừa nghĩ đến đây, cả người Uyển Yên bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi, tâm trạng nhất thời rối bời.
 
Uyển Yên vùi mặt vào trong chăn, xoắn xuýt duỗi thẳng chân, sau khi Lục Nghiên Thanh đi vào liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang lắc chân, trông có vẻ rất có sức sống.
 
Anh bình thản nhướng mày, nhìn một hồi, thấy cô gái nhỏ vẫn còn ngẩn ngơ, vì thế anh đi qua, từ phía sau ôm cô lên, quen cửa quen nẻo ôm cô vào trong ngực.
 
"Rất có tinh thần?"
 
Uyển Yên nghe được tiếng mở cửa thì đoán được là anh, bây giờ bị anh ôm trong ngực, đầu tóc rối bù nhìn anh, lập tức ném chuyện của Mạnh Kỳ Sâm và Lê Sở Mạn ra sau đầu.
 
Uyển Yên đưa tay ra, cả người giống như gấu Koala treo trên cổ anh, chóp mũi đều là mùi bạc hà dễ ngửi mát lạnh của anh, cô không nhịn được ghé sát lại ngửi ngửi, còn có mùi rượu thoang thoảng, cô lầm bầm: "Sao bây giờ anh mới về, cả ngày đều không thấy anh đâu."
 
Lục Nghiên Thanh ôm cô đứng lên, cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên, "Có nhiệm vụ."
 
Uyển Yên bấu víu trên người anh giống như hồ ly, chóp mũi xinh xắn ngạo nghễ cọ nhẹ trên cổ anh, cuối cùng há miệng ngậm lấy yết hầu đang nhấp nhô của anh, sau đó day day cắn một chút, "Anh uống rượu ở đâu thế."
 
Lục Nghiên Thanh mỉm cười, ôm cô đặt trên bệ đá cẩm thạch, tầm mắt ngang bằng với cô.
 
"Ngửi ra được à?''
 
Uyển Yên bĩu môi, "Mũi của em còn thính hơn mũi chó nữa đó."
 
Lục Nghiên Thanh nhếch mép, duỗi tay nhéo chóp mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ngữ khí trầm thấp mang theo sự cưng chiều: "Làm gì có ai so sánh chính mình như thế."
 
Anh cố ý dừng một chút, kéo dài âm cuối: "Em nhiều lắm cũng chỉ là hồ ly thôi, loại biết quyến rũ người ấy."
 
Hơi thở của người đàn ông dịu dàng lưu luyến, bụng ngón tay ấm lạnh quẹt qua phần tóc rối bên sườn mặt cô.
 
Uyển Yên suýt chút nữa đã chết chìm trong sóng mắt thâm tình mềm mại của anh, cô lấy lại bình tĩnh, không bị sắc mê hoặc nữa, trực tiếp nhéo má anh, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú này của Lục Nghiên Thanh, hừ nói: "Không cho đánh trống lảng, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh tìm thú vui ở sau lưng em không?"
 

Lục Nghiên Thanh rũ mắt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Em nói loại nào?"
 
Trong lòng Uyển Yên "fuck" một tiếng, lá gan của tên này càng ngày càng lớn rồi nhỉ!
 
Cô hơi tức giận thu tay lại, xụ mặt xuống, giữa hai đầu mày tinh xảo xinh đẹp tràn đầy vẻ không vui.
 
"Anh không muốn nói thì thôi, dù sao em cũng không hứng thú!"
 
Lục Nghiên Thanh không chọc cô nữa, nghiêm túc nói: "Anh đến quán bar."
 
Uyển Yên nhướng mày, khoanh tay cười lạnh: "Thì ra là thế, đội trưởng Lục của chúng ta mà lại bắt đầu lăn lộn trong hộp đêm nhỉ."
 
Cô hơi hất cằm, chẳng hề để ý: "Người đẹp ở đó nhiều ha, thú vị hơn nhiều so với việc ở cùng với em trong khách sạn?"
 
Lục Nghiên Thanh mím môi, ánh mắt rơi trên cánh môi hồng óng ánh của cô gái, anh lắc đầu, nghiêm túc mở miệng: "Ở đây có một người đẹp càng khiến anh động lòng hơn."
 
Uyển Yên: "..."
 
Độc thoại nội tâm: Miệng nhả ra đầy lời yêu thương, rốt cuộc là ai dạy cho anh thế hả!!!
 
Bây giờ bọn họ đang cãi nhau mà, tại sao tình hình lại trực tiếp đi lệch rồi???
 
Uyển Yên: "Anh, anh đừng tránh nặng tìm nhẹ, việc này còn chưa nói rõ đâu đấy!"
 
Lục Nghiên Thanh gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay có nhiệm vụ, đi một chuyến đến hộp đêm nhưng anh chỉ uống bia thôi."
 
Nói xong, Lục Nghiên Thanh ôm cô, nghiêng người cố ý đến gần cô: "Không tin thì em ngửi thử xem."
 
Hai má của Uyển Yên đỏ bừng, bàn tay trực tiếp đẩy khuôn mặt đẹp trai trước mặt ra, "Ai muốn ngửi chứ, đi chỗ khác đi!"
 
Nghe thấy lời giải thích của Lục Nghiên Thanh, đương nhiên là cô không giận như thế nữa rồi.
 
Hai người ầm ĩ không bao lâu thì Uyển Yên hỏi anh một cách không tình nguyện: "Ăn cơm tối chưa?"
 
Lục Nghiên Thanh ngoan ngoãn lắc đầu.
 
Uyển Yên ngước mắt, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Em đã nấu cơm tối rồi, chừa cho anh một phần đấy."
 
Lục Nghiên Thanh nhướng mày có chút bất ngờ, "Giỏi thế à?"
 
Uyển Yên gật đầu, được anh khen ngợi bỗng nhiên có chút phồng lên: "Bạn gái giỏi như em đây không dễ tìm đâu đó."
 
Lục Nghiên Thanh cong khóe môi từ đầu đến cuối, anh ôm cô từ trên bệ đá cẩm thạch xuống.
 
Uyển Yên cực kì hứng thú đi giúp anh đổ mì ra, mở nắp nồi ra, mì bên trong đã sớm nhão thành một đống, hai quả trứng chần nước sôi cũng bị vỡ, lòng đỏ chảy ra, bề ngoài vô cùng khó coi.
 
Uyển Yên nghiêm mặt đóng nắp nồi lại, ngước mắt lên nhìn Lục Nghiên Thanh, rất ân cần đề nghị: "Em cảm thấy đồ ăn mua bên ngoài ngon hơn, hay là đổi khẩu vị đi?"

 
Nghe vậy, Lục Nghiên Thanh nhướng mày, nhanh tay lẹ mắt lướt qua mặt của cô gái, mở nắp nồi ra nhìn thử, lập tức thành thật đậy lại.
 
Uyển Yên hơi nhíu mày, cánh môi mím lại, ngượng ngùng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.
 
Hình như Lục Nghiên Thanh đã sớm đoán được như thế, quả nhiên cô gái nhỏ không khiến anh thất vọng.
 
Lục Nghiên Thanh vừa xắn tay áo lên vừa mở vòi nước tự mình làm cơm tối: "Bạn gái đáng yêu như thế này anh chỉ muốn giấu đi thôi."
 
Uyển Yên đỏ mặt, nghe thấy Lục Nghiên Thanh nói lời yêu thương, thật sự mắc cỡ quá a a a a a a a!
 
Buổi tối, Uyển Yên tắm xong thì được Lục Nghiên Thanh ôm lên giường như cũ.
 
Sấy tóc xong, Uyển Yên ngoan ngoãn nằm bò trên giường, hai má ửng hồng.
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, giọng điệu mang theo ý cười: "Chuẩn bị xong chưa?"
 
Uyển Yên mím môi, đầu tóc bù xù vùi vào trong chăn, bàn chân trắng nõn lắc lư: "Anh trai ơi, anh nhanh chút đi, người ta nôn nóng lắm rồi."
 
Lục Nghiên Thanh không nhịn được, thấp giọng cười ra tiếng, lồng ngực nóng lên.
 
Anh tìm kiếm được mấy giáo trình massage ở trên mạng, giúp giảm bớt đau eo.
 
Lục Nghiên Thanh học cái gì cũng nhanh, mấy bài xoa bóp đơn giản này không thể đơn giản hơn được nữa nhưng khi làm thật thì cực kì khó khăn.
 
Không phải vấn đề kĩ thuật mà là áp lực tâm lí quá lớn.
 
Cô gái nhỏ trên giường quá mỏng manh, Lục Nghiên Thanh dựa theo giáo trình, mới làm được đợt trị liệu thứ nhất thì liền nghe thấy cô gái lầm bầm hô đau.
 
Lục Nghiên Thanh không có cách nào, chỉ đành dựa theo hướng dẫn trong video nhưng chỉ dám dùng hai phần sức.
 
Mới đầu Uyển Yên cảm thấy đau, sau khi đợt massage đầu tiên thì cơn đau ở eo quả nhiên đã thuyên giảm không ít.
 
Nhìn thấy người nào đó toát mồ hôi trên thái dương, Uyển Yên không nhịn được cười, mở miệng nũng nịu như đùa nhây: "Anh trai thật tuyệt vời ~"
 
Lục Nghiên Thanh nhảy dựng mi tâm, dừng động tác trong tay lại, ôm người ở trên giường lên, giọng thấp khàn: "Hậu quả em phụ trách nhé?"
 
Uyển Yên cười hì hì, lắc đầu một cách vô tội, treo trên người anh giống như không xương, có chút bánh bèo nói: "Anh trai đừng quên chứ, eo em bị thương vẫn chưa khỏi đâu."
 
Yết hầu Lục Nghiên Thanh nhúc nhích, từ từ dập đi ngọn lửa kia, giọng nặng nề: "Anh thật sự, thua trên tay em."





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận