Cố chấp lãng mạn

Gần đến cuối năm, bộ phim "Trường Phong Độ" cũng sắp kết thúc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến cảnh cuối cùng rồi đóng máy, toàn bộ nghệ sĩ của đoàn phim bao gồm nhân viên công tác phim trường đều đến chụp chung một tấm hình.
 
Đang lúc mọi người chúc mừng đóng máy, bên ngoài phim trường có một chiếc xe tải chở đầy hoa hồng không biết đã đỗ ở đó từ lúc nào, khiến cho tất cả mọi người bỗng chốc đều kinh ngạc, không biết tặng cho ai nữa.
 
"Hoa hồng ở đâu ra mà nhiều thế! Nguyên một xe tải luôn! Giàu quá xá!"
 
"Hoa này rốt cuộc tặng cho ai vậy? Không phải là do đạo diễn đặt đó chứ? Muốn tặng cho tất cả chúng ta à? Làm quà tạm biệt?"
 
"Đạo diễn Văn là loại người đó sao? Bình thường không giáo huấn người khác đã cảm tạ trời đất lắm rồi, làm gì biết tặng hoa hồng cho chúng ta tình cảm như thế?"
 
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, tài xế xe tải xuống xe, chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai đến ký nhận, Uyển Yên cũng cảm thấy tò mò, những cảnh kinh điển thế này khá hiếm gặp, tiếp sau đó, trợ lý của Lê Sở Mạn từ trong đám người vội vàng chạy qua, ký tên vào đơn ký nhận.
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lẽ nào là tặng cho Lê Sở Mạn?? Đây là người mới đã ở đoàn phim lâu như vậy vẫn không có cảm giác tồn tại, thế mà lại có người tặng cho cô ấy nguyên một xe tải hoa!!
 
Uyển Yên và quần chúng nhiều chuyện cũng thoáng kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối mặt với sự tò mò và hâm mộ của mọi người, từ đầu đến cuối Lê Sở Mạn vẫn lạnh mặt, không hề cảm thấy vui vẻ khi nhận được một xe hoa hồng này.
 
Trong lòng Uyển Yên nghi ngờ nhưng vừa nghĩ đến người tặng số hoa này rất có thể là anh cả Mạnh Kỳ Sâm của cô, cô bèn cảm thấy khó có thể tin được.
 
Người anh cả như đầu gỗ này của cô thế mà lại tặng hoa cho con gái! Hơn nữa còn dùng xe tải để tặng! Nghĩ thế nào cũng cảm thấy ảo lòi!
 
Nhận ra ánh mắt của những người xung quanh không ngừng đưa tới, Lê Sở Mạn cảm thấy nóng mặt, trong lòng âm thầm phỉ nhổ người nào đó, vốn dĩ cô ấy tưởng Mạnh Kỳ Sâm chỉ giỡn thôi, không ngờ sẽ tặng một xe hoa hồng thật.

 
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã quen với việc giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, gặp được Mạnh Kỳ Sâm, biết được năng lực sớm nắng chiều mưa của anh ấy, đến cả cuộc sống của cô ấy cũng thay đổi luôn một thế.
 
Anh ấy nhúng tay vào mọi việc, cường thế bá đạo, làm cho cô ấy từ đầu đến chân đều phải thuộc về anh ấy một cách hoàn chỉnh.
 
Sau một đoạn nhạc đệm ngắn, phim trường lại náo nhiệt lên, sau khi "Trường Phong Độ" đóng máy không lâu thì chính là buổi biểu diễn mừng năm mới được chú ý nhiều nhất vào cuối tháng.
 
Mỗi năm lượt xem của buổi biểu diễn mừng năm mới của đài Cà Chua (*) đều đứng vững ở vị trí thứ nhất, khách mời cũng toàn là những ngôi sao lớn tuyến một trong giới, còn có một số minh tinh nghệ sĩ có nhiệt độ chủ đề cao hiện nay.
 
(*) Đài Cà Chua: chỉ đài truyền hình Đông Phương, do logo của đài y hệt một trái cà chua đỏ chót.
 
Sau khi chụp ảnh tập thể xong, Hà Y Hàm nhìn thấy Uyển Yên đứng cách cô ta mấy người, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, mặt cô ta hơi nghiêm lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, mỉm cười đi về phía cô gái: "Uyển Yên, có thể chụp chung với tôi một tấm không?"
 
Trên mặt của Hà Y Hàm lại là chiêu bài dịu dàng vô tội kia, khẽ cười, dáng vẻ không tranh với đời, ngây thơ vô tội, xung quanh còn có rất nhiều nghệ sĩ, cô ta đã chủ động mở miệng, không ít người đều đã nghe thấy, Uyển Yên không thích cô ta là sự thật, hai người đã ngầm xé nhau mấy lần, Hà Y Hàm có thể nhịn, cô có thể còn nhịn được hơn cả cô ta.
 
Uyển Yên cong mắt hạnh, ánh mắt sáng long lanh xinh đẹp động lòng người, "Rất vui lòng."
 
Hà Y Hàm mở camera trước, chụp mấy tấm.
 
Người xung quanh nhìn thấy quan hệ của hai cô rất tốt, không giống như trên mạng đã đồn đãi, tranh đấu gay gắt, xé thành cô sống tôi chết.
 
Có một cô vai nữ thứ n cũng đến bắt chuyện với Hà Y Hàm: "Chị Y hàm, có phải chị đã nhận được lời mời của đài Cà Chua về buổi biểu diễn mừng năm mới vào cuối tháng này rồi không?"
 
Hà Y Hàm có chút kinh ngạc, gật đầu ngại ngùng: "Mấy ngày trước tôi cũng mới nhận được thôi, sao cô lại biết nhanh vậy?"
 
Người đó cười cười, nói nhỏ: "Em có một người bạn làm nhân viên trong đài Cà Chua, cô ấy nói với em."
 

"Chị Hà Y Hàm may mắn thật! Nghe nói lần này đài Cà Chua mời rất nhiều nghệ sĩ tuyến một, đến lúc đó lượt xem chắc chắn bùng nổ!"
 
Uyển Yên nghe xong như có điều suy nghĩ, suýt chút nữa đã quên chuyện này.
 
Hà Y Hàm mỉm cười nói ngắn gọn với người đó mấy câu, ánh mắt lập tức chuyển sang Uyển Yên, vờ như lơ đãng hỏi thăm: "Uyển Yên, cô nhận được lời mời chưa? Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đi thảm đó nhé."
 
Hà Y Hàm vừa nói xong, cô gái kia chớp chớp mắt, cô ấy đã lén xem danh sách khách mời mừng năm mới của đài Cà Chua, trong đó vốn chẳng có tên của Mạnh Uyển Yên, chắc có lẽ cô không được mời, dù sao cũng là một ngôi sao nữ năm lần bảy lượt dựa vào scandal mà lên hot search, tràn đầy vết nhơ, anti fans vô số, sao đài Cà Chua có thể mời cô?
 
Vẻ mặt cô gái kia có chút vi diệu, tựa hồ đang xấu hổ thay Uyển Yên, Hà Y Hàm vẫn là dáng vẻ không biết gì cả, thiện chí chân thành ngây thơ, Uyển Yên mỉm cười không để tâm lắm, "Có cơ hội sẽ đi cùng."
 
Có quỷ mới biết, đến bây giờ cô còn chưa nhận được bất kì lời mời nào liên quan đến biểu diễn mừng năm mới, Hà Y Hàm đây là đang trắng trợn khoe khoang với cô đó sao.
 
Uyển Yên thì không có hứng thú lắm với loại chương trình tạp kỹ này, lúc trước có một lần cô lên chương trình tạp kỹ, trong đó có một tiết mục trò chơi, cô bị thương trong quá trình quay phim nên không thể xuống nước, vì thế do một đồng đội nữ khác thay cô hoàn thành nhiệm vụ, kết quả sau khi tiết mục trải qua biên tập cắt ghép ác ý, trên mạng toàn bộ đều là thông cáo công kích cô, đa số đều nói: "Không có mệnh công chúa nhưng một thân bệnh công chúa", thật sự đã quá xem trọng bản thân rồi.
 
Chương trình tạp kỹ vốn dĩ là một loại giải trí, sau khi bị người khác chụp màn hình ác ý, phóng đại xuyên tạc thì biến thành điểm đen bịa đặt.
 
Từ đó về sau, trừ quay phim ra , Uyển Yên đều không thích tham gia chương trình tạp kỹ, giống như loại biểu diễn mừng năm mới này, đối với cô mà nói có cũng được không có cũng không sao.
 
***
 
Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh quay về Kinh Đô, đến nơi ở, Uyển Yên nhập mật mã một lần vào cửa điện tử, kết quả hiển thị mật mã bị sai, cô hoài nghi nhíu mày, còn tưởng rằng mình đã quên mật khẩu đã được thay đổi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ mặt của Lục Nghiên Thanh hơi khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại nhìn vào camera giám sát trên đỉnh đầu.
 
Uyển Yên cầm chìa khóa đang chuẩn bị mở cửa, Lục Nghiên Thanh từ phía sau nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô: "Em lùi ra sau đi, để anh."
 

Uyển Yên sững sờ, thấy sắc mặt hơi trầm xuống của người đàn ông, cô cảm thấy kì lạ, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.
 
Cửa chống trộm 'két' một tiếng mở ra, nhìn thấy tình huống trong nhà, hai người bị một màn trước mắt làm hoảng sợ sững người tại chỗ.
 
Vị trí cách cánh cửa gần nhất, giá treo áo mũ bị ngã trên đất, bình cắm hoa thủy tinh cũng bị lật dưới đất, các vụn thủy tinh ở khắp mọi nơi, hoa bách hợp màu trắng tinh không có nước nên đã sớm khô héo, trên đất ngoại trừ vụn thủy tinh thì còn có một mùi khó nói thành lời xộc thẳng vào mùi.
 
Hiện trường trước mặt rất bừa bộn, giống như mưa to gió lớn đã quét ngang qua.
 
Trên bức tường tông màu lạnh sạch sẽ, bốn chữ lớn viết bằng sơn dầu màu đỏ làm người ta nhìn thấy mà giật mình: "Ngày tháng còn dài."
 
Uyển Yên chết trân tại chỗ, quanh thân bao phủ bởi sự lạnh lẽo làm da đầu người ta run lên.
 
Nhìn thấy một màn trước mắt, suy nghĩ của cô thoáng chốc kéo về ba năm trước, lúc đó cô vừa vào giới chưa lâu thì đã có fans tư sinh và anti fans theo đuôi cô về nhà, đầu tiên là ác ý đập cửa nhà cô, không thấy đáp lại thì liền dán đầy ảnh trắng đen của cô trên cửa, hoặc là dùng sơn dùng để viết chữ "cút ra khỏi giới giải trí" như thế.
 
Cho dù fans tư sinh và anti fans ngang ngược nhưng chưa từng có người dám phá vỡ hệ thống an toàn bên trong, đi vào nhà cô, huênh hoang để lại dấu vết như thế.
 
Nhìn thấy mấy chữ đó, cơ thể Uyển Yên mất khống chế bắt đầu run lên, cô chỉ cảm thấy toàn thân đang lạnh toát, lúc cô vô thức ôm cánh tay, Lục Nghiên Thanh kéo cô vào trong lòng, lòng bàn tay dày rộng giữ lấy gáy cô, ấn đầu cô vùi vào lồng ngực anh.
 
Đôi mắt Lục Nghiên Thanh tĩnh mịch, môi căng cứng nhưng vẫn ấm giọng an ủi: "Không sợ, có anh ở đây."
 
Cánh tay Uyển Yên ôm lấy anh không ngừng siết chặt, cố gắng hít lấy hơi thở thuộc về anh, im lặng một lúc, cảm xúc mới từ từ ổn định lại.
 
Lục Nghiên Thanh ngước mắt ghi nhớ bốn chữ đó, lập tức báo cảnh sát.
 
Lục Nghiên Thanh đi kiểm tra những phòng khác, Uyển Yên đi theo sau không rời nửa bước, trừ phòng khách ra, còn có phòng ngủ và phòng thay quần áo của Uyển Yên đều bị hắt sơn dầu, trên chăn, trên bàn, trên tường đều có màu đỏ nhìn thấy mà phát hoảng.
 
Nhìn từ mức độ khô của sơn, có lẽ đối phương xuất hiện vào mấy ngày trước, hơn nữa rõ ràng là có chuẩn bị mới đến.
 
Dù cho người kia không ở đây nhưng nhìn dấu vết đối phương để lại, sợi dây thần kinh trong đầu Uyển Yên kéo căng, vẫn còn sợ hãi: "Có phải là anti fans hay fans tư sinh của em không?"
 
Dù sao lúc trước loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, chẳng qua là câu "ngày tháng còn dài" kia hình như là báo trước điều gì đó.

 
Lục Nghiên Thanh mím môi, xoa đầu cô như trấn an, thấp giọng nói: "Anh cũng cảm thấy là anti fans."
 
Nghe thấy anh nói có thể là anti fans, bỗng nhiên Uyển Yên không còn sợ hãi như vậy nữa.
 
Uyển Yên ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười: "Vậy thì không có gì đáng sợ cả."
 
Nhìn thấy cô gái cố gắng dũng cảm, trái tim Lục Nghiên Thanh như bị ngâm trong dòng nước nóng, sưng lên đau xót, có chút đắng chát.
 
Anh cũng cong môi, giọng điệu dịu dàng tựa như đang nói chuyện với một bạn nhỏ, "Tiếp theo đây, em qua nhà anh ở nhé."
 
Trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm, ánh mắt ấy vô cùng nghiêm túc: "Anh sẽ bảo vệ em không rời nửa bước."
 
Trong lòng Lục Nghiên Thanh rất rõ, hệ thống chống trộm an toàn ở chỗ ở của Uyển Yên là do Mạnh Kỳ Sâm tìm nhân viên kỹ thuật có trình độ cao đến lắp đặt, anti fans thông thường và fans tư sinh căn bản là không có năng lực phá giải, thủ pháp gây án rất lão luyện, đầu tiên là công phá hệ thống an toàn, sau đó phá hủy thiết bị cảnh báo, điều kì lạ chính là, đối phương không lấy bất kì tài sản nào, cố ý để là dấu vết cùng với bốn chữ, như là một loại ám chỉ nào đó.
 
Người này sẽ còn xuất hiện.
 
Sau khi cảnh sát đến, chụp ảnh làm bằng chứng ở hiện trường, bọn họ cẩn thận thăm dò từng căn phòng, không hề tìm thấy dấu vết liên quan đến người thần bí, đối phương vô cùng thông minh, không chút sơ hở, năng lực phản trinh sát rất thận trọng.
 
Mà thời gian hoạt động của camera ngay cửa đó đã dừng vào bốn ngày trước, trong màn hình không có bóng dáng của nghi phạm, trước khi đối phương xuất hiện đã hack hoàn toàn hệ thống rồi.
 
Cảnh sát lấy chứng cứ xong rồi rời đi, nếu như có manh mối mới sẽ liên lạc với bọn họ.
 
Đêm đó, Uyển Yên đi theo Lục Nghiên Thanh đến chỗ ở của anh.
 
Trên đường đi, Uyển Yên vẫn còn rối rắm rốt cuộc nghi phạm đó là ai, cảnh phố xá phồn hoa bên ngoài cửa sổ vội vã lướt qua, cho đến khi Lục Nghiên Thanh dừng xe, cô mới hoàn hồn lại.
 
Lục Nghiên Thanh nghiêng người giúp cô tháo dây an toàn, vẫn không quên vươn tay vuốt nhẹ qua chóp mũi cô, "Đừng ngẩn ngơ nữa, bé ngốc."
 
Uyển Yên bị anh gọi một tiếng "bé ngốc", ngẩn ra, trái tim đang kéo căng chợt thả lỏng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận