Lúc cô học cấp ba, Lục Nghiên Thanh thường thích gọi cô như thế, mỗi lần nghỉ hè và nghỉ đông xong, anh đều sẽ dạy phụ đạo cho cô, có lúc gặp phải câu hỏi nào không hiểu, Lục Nghiên Thanh cứ nhéo mũi cô gọi cô là bé ngốc.
Lúc đó Uyển Yên buồn phiền nhất là khi anh nói cô ngốc, mỗi lần nghe thấy đều sẽ giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, cuối cùng đều là Lục Nghiên Thanh nói xin lỗi vô số lần để dỗ cô, cho đến khi dỗ cô vui vẻ thì mới thôi.
Lục Nghiên Thanh kéo cửa ghế phụ ra giúp cô, bậc thềm xe Jeep tương đối cao, Uyển Yên giang tay về phía anh, Lục Nghiên Thanh tự nhiên ôm cô xuống.
Lúc này Uyển Yên mới chú ý đến, nơi ở hiện tại của bọn họ, cô cực kỳ quen thuộc.
Khoảng thời gian lúc cô vẫn còn học cấp ba, Lục Nghiên Thanh đã lên đại học, thời gian hai người ở bên nhau rất ít, Uyển Yên dứt khoát thuê một căn nhà trong tiểu khu này, như thế thì sẽ không ai quấy rầy bọn họ.
Chỉ là không ngờ đến, bao nhiêu năm trôi qua, cô lại quay về nơi này.
Một tay Lục Nghiên Thanh xách hành lí, tay còn lại nắm tay Uyển Yên, cô gái vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cạo vào trong lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, Uyển Yên khẽ chớp mắt nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng sạch sẽ trong veo.
Uyển Yên không nói gì, hai người lại im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Lầu dân cư xung quanh đây đã tu sửa lại một lần, sơn lại những màu sắc khác nhau, từng cọng cây ngọn cỏ vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
Càng đến gần chỗ ở của Lục Nghiên Thanh, sự đắng chát trong lòng Uyển Yên càng nhiều thêm một phần.
Cuối cùng hai người cũng đến trước cửa nhà, Lục Nghiên Thanh móc chìa khóa từ trong túi quần ra, Uyển Yên đi theo phía sau anh, nhẫn nhịn cả một đường, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi anh: "Sao anh lại sống ở đây?"
Lục Nghiên Thanh dắt cô vào nhà, giọng nói trầm ấm dễ nghe: "Muốn cách em gần một chút."
Trái tim Uyển Yên chợt run lên, cúi đầu không biết làm sao.
Chỗ cô sống ở Thành Đông, chỗ này là Thành Tây, theo vị trí địa lý cho thấy hai người cách rất xa, muốn gặp mặt cũng phải lái xe nửa tiếng.
Rất rõ ràng, "cách em gần một chút" mà anh nói không phải chỉ vị trí địa lí.
Căn nhà này hơn một trăm mét vuông, vô cùng nhỏ so với chung cư cao cấp hơn bốn trăm mét vuông của Uyển Yên, các đồ trang trí nội thất trong nhà vẫn y như lúc trước.
Chỗ này của Lục Nghiên Thanh chưa từng có ai đến, đến Trương Khải Hàng cũng chưa từng.
Lục Nghiên Thanh tìm một đôi dép lê mới trong tủ giày, anh khom lưng cúi người giúp cô mang vào.
Đôi dép này quá lớn, Uyển Yên mang vào trông rất lỏng lẻo, giống như học sinh tiểu học trộm mang giày của người lớn.
Trong phòng khách có một tủ sách cao cao, lúc trước Uyển Yên chưa từng thấy qua, có lẽ là mới được mua thêm, bên trên để rất nhiều khung ảnh, cô lê dép chạy qua xem. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trên bày nhiều nhất chính là ảnh chụp chung của hai người.
Từ cấp ba cho đến đại học, đẹp có, xấu có, đều được anh rửa ảnh ra đặt vào trong khung hình.
Có một số ảnh chụp lúc nào Uyển Yên cũng không biết, nhìn thấy một tấm trong số đó, Uyển Yên dụi một chút rồi mở to mắt, mặt hơi nóng lên.
"Tấm hình này em đã ngủ mất rồi mà sao anh còn rửa nó ra vậy!"
Càng xấu hổ nữa chính là, nước miếng trên khóe miệng cô quá rõ!
Lục Nghiên Thanh mỉm cười, lấy tấm ảnh đó từ trong tay cô, liếc xem, "Anh cảm thấy được mà."
Uyển Yên không còn gì để nói, có câu nói gì ấy nhỉ?
Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Đêm đến, Lục Nghiên Thanh vẫn còn bận công việc trong phòng sách, người đột nhập vào chỗ ở của Uyển Yên giống như quả bom nổ chậm, đối phương xuất hiện ở đó không biết là có mục đích gì, mà câu "ngày tháng còn dài" kia càng sự không biết phóng đại đến vô tận.
Uyển Yên tắm xong đi ra không nhìn thấy ai trong phòng ngủ, vì thế ôm gối đi đến phòng sách tìm Lục Nghiên Thanh.
Đi đến cửa rồi lại sợ quấy rầy anh làm việc, đang lúc do dự thì cửa phòng trước mắt chợt mở ra.
Lục Nghiên Thanh cụp mắt nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.
Uyển Yên ôm gối, mặc váy ngủ mỏng manh, tóc xõa tung, trên đầu còn có mấy cọng tóc dựng lên tinh nghịch.
Lục Nghiên Thanh cong môi, không nhịn được xoa đầu tóc bù xù của cô, "Sao còn chưa ngủ?"
Uyển Yên chớp mắt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Không có anh em ngủ không được."
Từ lúc anh quay về, tình trạng mất ngủ của Uyển Yên đã khá hơn rất nhiều, đặc biệt là buổi tối ôm anh ngủ, chất lượng giấc ngủ sẽ càng tốt hơn.
Hôm nay trong nhà đụng phải biến thái, làm sao Uyển Yên ngủ yên được.
Cô gái nhỏ nói với vẻ rất đứng đắn, trái tim Lục Nghiên Thanh lập tức mềm oặt nhão nhoẹt.
Anh cúi người, ôm cô vào lòng theo kiểu công chúa, Uyển Yên thuận thế vươn tay vòng qua cổ anh, cười tủm tỉm phối hợp.
Lục Nghiên Thanh ôm cô, đi nhanh về phía phòng ngủ.
"Em muốn ngủ thế nào?"
Uyển Yên ngước mắt lên, nháy mắt nhìn anh, ánh mắt quét qua chiếc cằm cương nghị lạnh lùng, suy nghĩ vừa động, cô há miệng cắn lên.
Lục Nghiên Thanh mỉm cười chịu đựng.
Uyển Yên: "Anh dâm quá vậy."
Lục Nghiên Thanh dùng bả vai đẩy cửa phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, nghiêng người phủ xuống, thấp giọng hỏi cô: "Em không thích anh như thế à?"
Uyển Yên vòng tay qua cổ anh không buông, phả hơi như hoa lan bên tai anh, cười yêu nghiệt: "Anh nói xem ~"
***
Sau khi "Trường Phong Độ" đóng máy, sắp đến cuối năm nên công việc của Uyển Yên cũng giảm bớt một cách thỏa đáng, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài quay một số quảng cáo, thời gian còn lại đều ở trong nhà, như hình với bóng với Lục Nghiên Thanh.
Không lâu sau, Uyển Yên nhận được thư mời tiệc mừng năm mới của đài Cà Chua gửi đến, điều này hiển nhiên là ngoài dự liệu của cô.
Bởi vì sau khi "Nam La" phát sóng đã hot nhẹ, bây giờ trên mạng đều đang ship couple cô và Cố Vũ Thần, theo yêu cầu của tổ tiết mục, đến lúc đó cô và Cố Vũ Thần sẽ song ca một bài tình ca, chính là bài "Khẽ nói lãng mạn" - ca khúc cuối phim "Nam La".
Lúc vừa nhận được lời mời, trong đầu Uyển Yên bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt diễu võ dương oai kia của Hà Y Hàm, chắc hẳn đối phương cũng không nghĩ đến, cô cũng sẽ được mời, hơn nữa còn là một trong mười vị khách thần bí.
Thời gian diễn tập sắp xếp vào mười ngày sau, cũng chính là cô phải nhân lúc này luyện tập thật nhiều mới được.
Nói làm là làm, Uyển Yên lập tức cầm điện thoại, chạy đến phòng sách tìm Lục Nghiên Thanh để anh luyện hát với mình.
Lục Nghiên Thanh nhìn thấy chiếc điện thoại Uyển Yên đưa đến trước mặt anh, nhanh chóng liếc nhìn lời ca trên màn hình, khẽ nhướng mày: "Em muốn song ca tình ca với Cố Vũ Thần?"
Uyển Yên thành thật gật đầu: "Đúng thế."
Lục Nghiên Thanh mím môi, tâm tình có chút phức tạp, tuy rằng biết đây là công việc của cô nhưng vẫn có chút không vui.
Anh biểu hiện không mấy hào hứng, Uyển Yên chống nạnh, giọng điệu không cho cự tuyệt: "Đây là lần đầu tiên em lên sân khấu hát đấy, hơn nữa còn phải hát thật, là bạn trai kiêm vệ sĩ, anh phải luyện tập với em."
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, nhìn lời ca, ngữ khí chua loét, "Không sợ anh ghen hả?"
Uyển Yên nhún vai không sao cả, cười tủm tỉm, "Dù sao cũng đã quen rồi."
Lục Nghiên Thanh: "..."
Sự thật chứng minh, mặc kệ có rất nhiều chuyện khiến anh khó chịu, không vui, nhưng chỉ cần Uyển Yên nhõng nhẽo là có thể giải quyết được.
Phương pháp này đối với Lục Nghiên Thanh vô cùng có tác dụng, Yên nào đó lần nào cũng đúng.
Lục Nghiên Thanh thật sự rất ít mở miệng ca hát, lần gần đây Uyển Yên nghe thấy anh hát, vẫn là hôm sinh nhật An An, người này thấp giọng ngâm nga bài chúc mừng sinh nhật. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ đến lúc luyện tập thật, một bài hát tình ca giai điệu mềm mại, ngọt ngào ấm áp cứ thế bị người nào đó hát rõ ràng như hành khúc khích lệ tinh thần binh sĩ.
Lục Nghiên Thanh không ý thức được khuyết điểm này, ngược lại Uyển Yên vừa cất giọng, giọng hát ngọt ngào mềm mại đến nỗi xương của anh đều muốn mềm đi.
Uyển Yên cũng không ngờ đến, bình thường Lục Nghiên Thanh nói chuyện là cái loa từ tính gợi cảm, không ngờ lúc hát lên lại thay đổi phong cách như thế.
Cô kiên trì, hát xong lần thứ nhất với Lục Nghiên Thanh đã có chút phát điên.
Cô đứng lên, dạng chân ngồi trên đùi anh, nhéo má anh dở khóc dở cười, lầm bầm uy hiếp: "Có phải anh cố ý hát thành thế này không?"
Khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Lục Nghiên Thanh cuối cùng cũng xuất hiện sắc đỏ, cảm xúc nơi đáy mắt có chút xấu hổ lờ mờ, thái độ của anh vô cùng thành khẩn, còn có chút căng thẳng: "Anh hát không hay sao?"
Xác định chàng trai này không phải cố ý, Uyển Yên phì cười, cười nhạo anh không chút lưu tình: "Anh hát thế có phải hát tình ca đâu, gần giống như hô khẩu hiệu ấy."
Lục Nghiên Thanh: "..."
Sau khi bị bạn gái nhà mình ghét bỏ thẳng thừng, Lục Nghiên Thanh đương nhiên có chút tự kỷ.
Không ý thức được sự thay đổi cảm xúc của Lục Nghiên Thanh, Uyển Yên vứt anh sang một bên, tự mình đeo tai nghe học hết lần này đến lần khác, Lục Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt im lặng không nói, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe bạn gái hát tình ca một lần rồi lại một lần.
Tình ca rất ngọt ngào, cô gái nhỏ hát cũng rất ngọt, Lục Nghiên Thanh vừa nghĩ đến cô song ca với người đàn ông khác thì cứ cảm thấy khó chịu.
Không bao lâu, Uyển Yên bỗng nhiên đứng lên, đặt điện thoại xuống đi ra ngoài.
Lục Nghiên Thanh ngẩn người, không phản ứng kịp.
Một mình ngồi chờ trong phòng sách hồi lâu, Lục Nghiên Thanh ngồi không yên, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy ra.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Uyển Yên, Lục Nghiên Thanh trợn to đôi mắt đen, cả người như bị ai đó nhấn nút đứng im, hai chân bị đóng đinh đứng tại chỗ, im lặng.
Người con gái trước mặt đội một chiếc băng đô tai mèo lông xù màu hồng, mặc một chiếc áo hai dây mỏng tang, váy ngắn ngang mông màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, bàn chân nhỏ nhắn trắng muốt giẫm lên dép lê tai thỏ lông xù.
Váy ngắn lần này còn ngắn hơn váy ôm mông lần trước mặc ở quán bar.
Lục Nghiên Thanh mím môi, ánh mắt chằm chằm nhìn cô, không dời đi một chút nào.
Đáy mắt sâu thẳm không thể dò được có một ngọn lửa u ám đang lặng lẽ đốt lên, âm ỉ.
Uyển Yên cầm chiếc điều khiển từ xa của TV trong tay xem như microphone, mềm giọng: "Anh ơi, chuẩn bị xong chưa?"
Đuôi mắt cô nhếch lên, nửa là thanh thuần, nửa là quyến rũ.
Cổ họng Lục Nghiên Thanh vừa khô vừa khàn, tựa như bị lửa thiêu đốt, yết hầu anh khẽ nhấp nhô, đôi mắt đen trầm nhìn cô chăm chú.
Uyển Yên kéo dài âm cuối, mềm mại không xương: "Em sẽ hát rock and roll cho anh nghe nhé ~"
Cô bé này ăn mặc thế này mà lại muốn hát rock and roll?
Đôi mắt hẹp dài của Lục Nghiên Thanh hơi híp lại, đầu lưỡi liếm cánh môi khô khốc.
Uyển Yên cong khóe môi cười, hai chân đã bày tư thế xong, vừa nhẹ nhàng lắc lư, vừa cong eo uốn lượn, môi hồng khép mở, hát ra lời ca: "... Dáng người vểnh vểnh đong đưa."
"Anh sẽ rung động vì em sẽ phát điên vì em hey yeah yeah yeah ~"
"Chúng ta mặt đối mặt, em chỉ muốn anh đến ôm thôi."
"Done done done done ~"
Nghe thấy lời bài hát, huyệt Thái dương của Lục Nghiên Thanh nhảy thình thịch, trái tim đập loạn như sắp vỡ ra.
Rock and roll hát thế này à??
Lục Nghiên Thanh tì lưỡi vào gò má, bỗng nhiên đứng lên đi thẳng về phía cô, ôm cô gái nhỏ nhắn tràn trề sức sống lên, trực tiếp quét tài liệu trên bàn sang một bên, đặt cô ngồi lên bàn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên nhảy đến nỗi tai mèo có chút lệch, gò má hồng phơn phớt, ý cười giảo hoạt nơi đáy mắt, nhìn anh nhưng lại ra vẻ kinh hoàng: "Anh trai muốn làm gì đấy hở?"
Cô vừa mở miệng, Lục Nghiên Thanh lập tức nổ tung.
Con bé này là trời cao phái xuống khắc anh đây mà.
Nhẫn nại trong im lặng, có một câu nói đã lăn lộn trong cổ họng anh vô số lần, Lục Nghiên Thanh đè thấp giọng, từng câu từng chữ bật ra từ trong kẽ răng.
"Thiếu đòn."
*** Tác giả
Sau khi trừng trị xong
Uyển Yên khóc thút thít: "Anh trai giỏi quá ~"
Lục Nghiên Thanh cười lạnh: "Tiếp tục."