Cố chấp lãng mạn

Lục Nghiên Thanh không ngờ cô sẽ đến, lúc này trái tim đã sắp vỡ ra, máu huyết 'ầm' một thoáng toàn bộ đều xông lên não, dùng sức ôm chặt lấy cô.
 
Uyển Yên ngước mắt lên nhìn thấy đáy mắt đen trong veo nhàn nhạt của anh, còn có vết thương hơi mờ nơi khóe mắt.
 
Lục Nghiên Thanh nhìn cô chăm chú, yết hầu khẽ động, dần dần hốc mắt đỏ lên, cánh tay dài ôm lấy eo cô, cẩn thận, siết chặt lại từng tấc từng tấc, khiến anh nổi lòng tham muốn đưa cô đi.
 
Hai người rất ăn ý không ai nhắc đến chuyện sau ngày đó, Uyển Yên mím môi, lùi ra khỏi ngực anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo hơi nhăn, khẽ nói, "Sau này đừng như vậy nữa."
 
Làm gì có ai hở một tí là lấy còng tay ra còng.
 
Lục Nghiên Thanh mím môi, hàng mi đen dài rũ xuống, nghiêng người nói ba chữ bên tai cô.
 
Uyển Yên ngẩn ra, nhẫn nhịn sự chua xót trong mũi, chớp mắt: "Em biết."
 
Tựa như có người đã nói, khi hàng ngàn cánh buồm thế sự đã qua đi, cuối con đường sẽ là ánh trăng dịu dàng.
 
Nhìn chiếc còng tay trong hộp mật mã, những chuyện cũ như nước lũ mất khống chế ùa về.
 
Sau chuyện đó Uyển Yên mới biết, cô và Lục Nghiên Thanh đều là người cố chấp, đối với tình yêu hai bên rất mù quáng mà lại điên cuồng, thậm chí có chút bệnh hoạn.
 
Ở tuổi đó, bọn họ đều không lý trí, thậm chí xử sự cực đoan nhưng Uyển Yên chưa từng hối hận về từng quyết định mình đã đưa ra.
 
Uyển Yên đặt còng tay vào lại hộp mật mã nhưng lại quên khóa, sau đó lại cầm quyển album lúc trước lật xem, trong đây đa phần đều là ảnh chụp chung của cô và Lục Nghiên Thanh, ảnh chung của hai người từ cấp ba cho đến đại học rất nhiều, lúc trước cô còn có thể nhìn thấy ảnh của mẹ Lục Nghiên Thanh trong này, bây giờ lại không nhìn thấy một tấm nào, chắc là bị ai lấy ra rồi.
 
Uyển Yên ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, ôm quyển album từ từ xem, đến cả Lục Nghiên Thanh vào lúc nào cũng không biết.
 
Nghe thấy động tĩnh, cô vừa ngửa đầu lên thì liền rơi vào ngực của người nào đó.
 
Lục Nghiên Thanh nửa ngồi xổm xuống, ôm ngang cô lên đặt trên giường: "Sao lại ngồi dưới đất."
 
Cứ đến mùa đông là cô lại lạnh tay lạnh chân nhưng không thích mang giày.
 
Thấy anh thu tay lại muốn đứng lên, Uyển Yên vươn tay ra câu cổ anh, không để anh đi.
 
"Sao bây giờ anh mới về thế hả?"
 
Lục Nghiên Thanh: "Vừa nãy gặp bạn học ở chợ, tán gẫu mấy câu."
 
Uyển Yên nhướng mày, "ồ" một tiếng, từ từ buông tay ra.
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống nhìn lướt qua hộp mật mã và album trên đất, ánh mắt khẽ dừng lại, im lặng nhặt hai món đồ đó lên.
 
Nắp của hộp mật mã mở ra, chiếc còng tay lẳng lặng nằm trong đó.
 
Uyển Yên ngước mắt lên muốn xem thử cái tên này sẽ có phản ứng gì, nhưng thật đáng tiếc, người này tựa hồ không có việc gì, mây trôi nước chảy.
 
Lục Nghiên Thanh đặt chiếc hộp mật mã trên bàn sách, khóa lại lần nữa.
 
Uyển Yên ngồi trên giường đong đưa chân, Lục Nghiên Thanh cầm đôi dép lê ở một bên, nắm lấy mắt cá chân cô, giúp cô mang vào.
 
Bàn chân trắng muốt của cô gái rất nhỏ, nằm trong lòng bàn tay rộng của anh rất dễ khơi dậy ý muốn che chở của đàn ông.
 
Anh khom người xuống, hàng mi dài dày và thẳng rũ xuống, anh thấp giọng: "Anh vẫn luôn rất hối hận."
 
Tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu chuyện, anh đã dùng cách trực tiếp nhất, tổn thương nhất để giam lỏng cô ở bên cạnh.
 
Đã nhiều năm trôi qua, anh đã nhìn thấy sinh tử quá nhiều, sớm đã không còn là thiếu niên ngông cuồng huênh hoang năm đó nữa, nhưng cũng hiểu rõ, chỉ có tình yêu và thâm tình là không thể phụ lòng.
 
Người đàn ông trước mặt với khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, Uyển Yên khẽ ngẩn ra, nhẹ nhàng nâng mặt của anh lên.
 
Ngón tay mảnh khảnh mát lạnh của cô miêu tả tinh tế khuôn mặt sắc nét của anh, chóp mũi thẳng đẹp, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mỏng ấm áp của anh.
 
Lục Nghiên Thanh nhìn cô, nửa bên mặt của cô gái đã bị phủ một vầng sáng mờ nhạt, đáy mắt sáng sạch có hào quang lưu chuyển.
 
Uyển Yên mím môi, hơi nhướng đuôi mắt lên, khóe môi cong lên cười: "Anh nên cảm thấy vui mừng vì đã gặp được người bạn gái tốt như em."
 
Lục Nghiên Thanh: "Ừm."
 
Uyển Yên nhéo gò má anh: "Nếu như đổi thành người khác chắc đã sớm bị tức mà chạy mất rồi."
 
Trong con ngươi đen láy trong veo của Lục Nghiên Thanh có ánh sáng dịu dàng, anh không nói gì nữa chỉ nắm lấy tay cô đưa đến bên môi, khẽ hôn lên.
 
Buổi tối, Lục Nghiên Thanh nhận thầu cơm tối, Uyển Yên đứng sau lưng anh, vô cùng thân mật giúp anh thắt tạp dề, cười híp mắt nói: "Lục Nghiên Thanh, em phát hiện lúc anh xuống bếp đẹp trai lắm luôn."
 
Lục Nghiên Thanh nhếch khóe môi, "Chỉ có lúc xuống bếp thôi hả?"
 
Uyển Yên nhướng mày, chớp mắt nhìn anh cố gắng làm ra biểu cảm nghiêm túc nhớ lại, khóe môi cong lên cười như một con hồ ly nhỏ gian xảo.
 
"Đương nhiên không chỉ mỗi lúc xuống bếp rồi."
 
Lục Nghiên Thanh dừng động tác trên tay lại nhìn cô.
 
Uyển Yên thần bí ghé sát vào bên tai anh, thỏ thẻ: "Còn có lúc trên giường nữa."
 
"Đặc biệt là lúc anh thở dốc, gợi cảm nhất."
 
Là loại gợi cảm vô cùng trí mạng.
 
Lục Nghiên Thanh trầm thấp "fuck" một tiếng, trực tiếp kéo người qua, đè bên bồn nước, cúi đầu hôn xuống, tỉ mỉ liếm mút cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô.
 
Anh tấn công mãnh liệt, không chừa lại một chút sức nào, Uyển Yên chỉ có thể bị ép ngửa đầu, gò má sạch sẽ trắng sứ từ từ ráng đỏ, người nào đó hôn đến khi hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
 
Uyển Yên sợ anh, lại lo lắng bà ngoại sẽ đi vào bất chợt, chỉ có thể trốn sang bên cạnh, mềm giọng xin tha.
 
Lục Nghiên Thanh cười xấu xa, môi mỏng lưu luyến bên tai cô: "Trốn gì chứ? Không phải lớn gan lắm sao."
 
Uyển Yên cắn cánh môi, vừa tránh né vừa nhỏ giọng thở gấp: "Em không có mà, coi chừng bà ngoại vào kìa..."
 
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn, "Vậy anh đành chịu đựng, chút nữa..."
 
Uyển Yên nghe xong, cơ thể lập tức kéo căng.
 
Cô bỗng nhiên nhớ đến chiếc giường gỗ trong phòng ngủ của Lục Nghiên Thanh, chỉ cần có tiếng động nhỏ nào thôi thì sẽ kêu lên 'kít kít kít', y như còi báo động vậy.
 
Uyển Yên bĩu môi, có hơi ghét bỏ, "Không đâu nhé."
 
Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô, xoay người lấy ra một túi dâu tây trong tủ lạnh bên cạnh, rửa sạch rồi đặt trong bát sứ, để trước mặt cô: "Nếm thử xem."
 
Mắt Uyển Yên sáng lên, "Anh vẫn còn nhớ em thích ăn cái này hả."
 
Lục Nghiên Thanh "ừm" một tiếng, chắn trước người cô, bỏ phần rau đã rửa sạch vào trong nồi, tiếng dầu vang lên "xèo xèo" lấn át của âm thanh của anh.
 
Ăn liền mấy quả, Uyển Yên nhìn sang Lục Nghiên Thanh đang bên cạnh, vừa nãy lúc vào phòng bếp vốn muốn giúp anh một tay, bây giờ chỉ lo ăn thôi, hơn này anh chàng này động tác lưu loát, căn bản là không để cô đến gần dầu mỡ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Uyển Yên ghé sát đến bên tai anh, giọng nói giương cao lên một tông: "Anh có muốn ăn không?"
 
Lục Nghiên Thanh giảm lửa nhỏ lại, giọng nói tràn ra từ trong cổ từ từ rõ ràng: "Đút anh đi."
 
Uyển Yên cẩn thận chọn quả vừa to vừa đỏ, sau đó đưa đến bên miệng anh.
 
Động tác xào rau của anh không ngừng, anh hơi nghiêng đầu, há miệng, cắn cả quả dâu vào trong miệng.
 
Bờ môi anh vô tình chạm trúng đầu ngón tay cô, Uyển Yên cười tủm tỉm thu tay lại, "Có cảm thấy em rất hiền đức không?"
 
Nói xong câu đó, cô lại cảm thấy mình không khiêm tốn một tí nào, vì thế sửa miệng: "Nhưng anh còn hiền đức hơn cả em ~"
 
Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười nịnh nọt, Lục Nghiên Thanh cong môi cười, bỗng nhiên rất hưởng thụ hai người ở riêng với nhau như hiện tại, vừa bình thản vừa thoải mái, tựa như hai vợ chồng già kết hôn nhiều năm, chậm rãi dành thời gian trong phòng bếp. 
 
Trong lúc ăn cơm tối, bà ngoại quan sát sự tương tác giữa hai người, khuôn mặt hiền lành tràn đầy ý cười, "Nghiên Thanh à, con và Tiểu Yên định khi nào kết hôn?"
 
Bà cụ hỏi rất nghiêm túc, Uyển Yên vừa nghe thì từ từ đỏ mặt, đôi mắt đảo tròn nhìn sang người bên cạnh.
 
Dù sao hiện tại cô cũng là hôn nhân tự do, chỉ là không biết anh chàng này bao giờ mới cầu hôn, loại chuyện liên quan đến việc hệ trọng của đời người, cô mới không muốn chủ động quá đâu.
 
Lục Nghiên Thanh chậm rãi ăn cơm, khẽ nói: "Con đã viết báo cáo yêu đương, báo cáo kết hôn cũng sắp rồi." (*)
 
(*) + Báo cáo yêu đương có nghĩa là xác định mối quan hệ yêu đương, "báo cáo yêu đương" làm cho tình yêu của quân nhân có sự đảm bảo theo chế độ hóa, thêm phần đảm bảo cho tình yêu của họ và thêm cảm giác tự hào, vinh dự cho những "quân tẩu".
+ Quân nhân muốn kết hôn cần viết báo cáo kết hôn, sau khi xin phép được thông qua sẽ gửi thư điều động cho địa phương, sau khi đơn được duyệt sẽ nộp đơn xin phép kết hôn, nam nữ đều phải có. Sau đó khám tiền hôn nhân, khám sức khỏe xong sẽ  viết giấy giới thiệu cho người quân nhân đó, lấy được giấy giới thiệu là xem như hoàn thành thủ tục.
 
Uyển Yên: "???"
 
Chuyện từ khi nào thế? Báo cáo yêu đương?
 
Hơn nữa báo cáo kết hôn cũng sắp rồi??? Anh chàng này còn chưa cầu hôn mà!
 
Uyển Yên trừng lớn mắt, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dường như đang hỏi: "Anh nghiêm túc đó hả?"
 
Lục Nghiên Thanh mím môi, khẽ chớp mắt như đang trả lời cô.
 
Bà ngoại nghe thế thì cười không khép miệng được, "Vậy bà chờ tin tốt của hai đứa nhé."
 
"Nói không chừng đến lúc đó bà còn có thể ôm chắt trai nhỉ."
 
Lúc trước khi hai đứa nhỏ này ở bên nhau bà đã cảm thấy rất xứng đôi, có khi cảm thấy chuyện tình cảm này thật sự phải nhờ vào duyên phận, đời này một người gặp được một nửa thích hợp lại yêu thương lẫn nhau như thế thật không dễ dàng gì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi ăn cơm xong thì thời gian vẫn còn sớm, bà ngoại khăng khăng đòi rửa chén, thúc giục Lục Nghiên Thanh đưa Uyển Yên ra ngoài dạo.
 
Uyển Yên được anh dắt đi, vẻ mặt hơi buồn bực không vui.
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, bóp bóp bàn tay nhỏ mềm mại của cô, "Sao lại không vui."
 
Uyển Yên nghiêng đầu nhìn anh: "Anh còn chưa nói cho em biết, anh viết báo cáo yêu đương từ khi nào thế?"
 
Lục Nghiên Thanh: "Bốn tháng trước."
 
Uyển Yên cẩn thận suy nghĩ, chắc có lẽ là trước khi anh làm vệ sĩ cho cô, lúc đó hai người còn chưa làm lành mà, không lẽ cái tên này lại viết báo cáo yêu đương trước.
 
Uyển Yên bĩu môi, hơi híp mắt dò xét anh: "Nhìn không ra ha, anh tự tin ghê nhỉ."
 
"Nếu lúc trước em không đồng ý với anh vậy anh phải làm sao?"
 
Thần sắc Lục Nghiên Thanh hơi khựng lại, điều này anh cũng đã từng nghĩ nhưng ngoại trừ Uyển Yên, anh chưa từng nghĩ sẽ cùng người khác phát triển một đoạn tình cảm nữa.
 
Cô đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, Lục Nghiên Thanh đều sẽ không buông tay.
 
Uyển Yên lại hỏi: "Còn nữa, báo cáo kết hôn thì sao? Anh, anh cũng gấp gáp quá rồi đấy, còn chưa..."
 
Hai chữ kia suýt chút đã thốt ra, Uyển Yên vội nuốt lại.
 
Cô gái cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân, thẹn thùng đá hòn nhỏ bên chân, tới tới lui lui.
 
Lục Nghiên Thanh duỗi tay ra xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Báo cáo kết hôn vẫn còn đang chuẩn bị, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp để cầu hôn em."
 
Ít nhất trưng cầu được sự đồng ý của ba mẹ cô, khiến cô gả cho mà không phải lo toan sau này.
 
Có khi Lục Nghiên Thanh cũng sẽ suy nghĩ, loại người không nắm chắc sống chết như anh không nên có bạn gái, cho dù thật sự có bạn gái vậy thì cũng là tai họa cho người ta, nhưng người đó là Uyển Yên nên anh muốn tự tin hơn một chút, chỉ một chút thôi lại không ngờ rằng ý niệm này từng chút từng chút xâm nhập vào trong xương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần này sau khi Lục Nghiên Thanh hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ đệ trình xin phép, sau này không cần lên tiền tuyến nữa.
 
Đáp ứng nguyện vọng của cô, cũng sẽ từ từ thực hiện từng cái.
 
Anh nói: "Lần này, anh muốn bắt kỹ em, không buông tay nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui