Thời gian nghỉ ngơi của bà ngoại rất có quy luật, có khi buổi tối chưa đến tám giờ thì đã đi nghỉ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơm tối xong, Uyển Yên ở trong nhà nhàm chán vì thế ầm ĩ muốn Lục Nghiên Thanh đưa cô ra ngoài chơi.
Hai người đi tản bộ sau cơm tối, vẫn đi trên con đường buổi tối hôm trước đã đi, Uyển Yên dắt Lục Nghiên Thanh, dáng vẻ quen đường quen lối, mãi đến khi quẹo vào cửa một quán bar, cô đang định đi vào thì bị Lục Nghiên Thanh túm trở lại như xách một con gà.
"Nơi như thế này không được đi."
Uyển Yên quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng trong chớp chớp, "Cũng đâu phải là chưa từng đi, đi một lần hay đi hai lần thì có khác nhau gì đâu."
Lục Nghiên Thanh mím đôi môi mỏng, mặt không đổi sắc, "Lần trước em hứa với anh, đã quên sạch rồi sao?"
Người con gái trước mặt nghiêng đầu, ra vẻ nhớ lại, lập tức gật đầu nghiêm túc: "Quên rồi."
Lục Nghiên Thanh: "..."
Anh giật giật khóe môi, nhéo gò má trắng nõn của cô: "Không nhớ cũng không sao cả, bây giờ thì về nhà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên nghe thế thì cụp khóe miệng, bất mãn lầm bầm: "Lần trước là ngoài ý muốn, lần này em tuyệt đối sẽ ngoan mà, không gây sự đâu."
Lục Nghiên Thanh không nói gì, hốc mắt sâu thẳm.
Uyển Yên níu lấy góc áo của anh, chuẩn bị sử dụng đòn sát thủ: "Chúng ta cùng đi vào, coi như là giải trí trước khi ngủ?"
Lục Nghiên Thanh hơi nhíu mày, so với việc đến quán bar thì anh thích một loại giải trí trước khi ngủ khác hơn.
Cô gái với kĩ năng làm nũng full điểm, cô luôn có bản lĩnh bắt chẹt chính xác cửa ải vận mạng của anh, đặc biệt là nũng nịu gọi một tiếng "anh ơi có được không", ý chí sắt đá của người nào đó lập tức trở nên mềm yếu.
Cuối cùng Uyển Yên cười tủm tỉm khoác cánh tay anh đi vào, Lục Nghiên Thanh lạnh mặt, vô cảm đi theo bên cạnh cô.
Quán bar của thị trấn nhỏ không giống với ở Kinh Đô, kết cấu tuy nhỏ nhưng trang trí lại rất có phong cách, không có heavy metal rock đinh tai nhức óc, không có những ánh đèn thay đổi liên tục làm chói mắt, có chăng chỉ là ngọn đèn cùng màu, quầy bar rất yên tĩnh, trên sân khấu có ca sĩ thấp giọng ngâm nga ca dao, dịu dàng yên ả, giống như một chốn thiên đường.
Uyển Yên kéo Lục Nghiên Thanh ngồi trong góc, cô rất tự giác order cho mình một ly nước ép, giúp Lục Nghiên Thanh gọi bia, sau khi gọi xong còn cười với người nào đó, đuôi mắt hơi nhướng lên, cười như con hồ ly mê hoặc lòng ngược.
Lục Nghiên Thanh nhìn mà không kìm được, cánh tay ôm lấy eo cô, cúi đầu phủ lên cánh môi cô, động tác thô bạo mạnh mẽ, cuối cùng lại chậm dần, vươn đầu lưỡi ra tỉ mỉ liếm mút phác hoạ bờ môi mềm mại của cô gái, đè thấp giọng, âm sắc trầm thấp: "Sau này không cho cười với người khác như thế nữa."
Người trước mặt chậm rãi thẳng người dậy, Uyển Yên vô thức liếm môi, bất mãn lầm bầm: "Thật là bá đạo chuyên quyền mà."
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười nhẹ.
Thiết bị trên sân khấu hơi thô sơ, một nam ca sĩ thắt bím tóc ngồi xếp bằng trên sân khấu, trong miệng ngâm nga giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng êm tai.
"Cần em, tôi chính là một chú cá."
"Mất em rồi, tôi như cá rời khỏi nước."
Nhịp điệu dịu dàng lưu luyến, Uyển Yên cũng không kìm lòng được lắc lư đầu khẽ hát.
"Sắp không sống nổi nữa rồi."
"Tôi chỉ có sự thành tâm này mà thôi, tận thế tôi cũng sẽ không rời đi."
Bình thường Lục Nghiên Thanh không có sở thích nghe hát, thậm chí con người anh còn có chút bảo thủ, không theo kịp trào lưu, nhưng nghe thấy Uyển Yên hát, anh cứ cảm thấy cô gái này hát gì cũng đều hay cả.
Ca sĩ trên sân khấu kết thúc một bài, Uyển Yên rất nể tình vỗ tay theo những khán giả dưới khán đài, tiếp đó, không còn ca sĩ tiếp tục lên sân khấu, quán bar sau khi vào đêm hiện ra sự quạnh quẽ vô ngần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên nhấp một ngụm nhỏ nước trái cây, từ trên ghế cao nhảy xuống không biết muốn đi đâu, Lục Nghiên Thanh nhanh tay lẹ mắt bắt nhẹ cổ tay cô, "Đừng chạy lung tung."
Tuy rằng trong quán bar này không đông người nhưng quản lí và thiết bị an toàn cũng không được đảm bảo.
Uyển Yên chớp mắt với anh, đôi mắt nhuận nước sạch sẽ: "Em đến nhà vệ sinh, quay về ngay."
Mười phút sau, Lục Nghiên Thanh vẫn không đợi được người thì nghe thấy trên sân khấu cách đó không xa truyền đến một giọng nữ mềm mại trong trẻo.
"Bài hát tiếp theo đây tôi xin tặng bạn trai của mình, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Vừa dứt lời, trái tim Lục Nghiên Thanh đang đập chợt dừng lại.
Bàn tay anh không kìm được nắm chặt lấy ly rượu (*), mắt đen nhìn chăm chú người đội nón lưỡi trai màu trắng trên sân khấu.
(*) Khúc trên order bia mà xuống đây raw lại thành ly rượu.
Cô gái vừa nãy nói muốn đi toilet giờ phút này đang đứng trên sân khấu cách anh mấy bước chân, giai điệu quen thuộc vang lên, ánh đèn xung quanh tối dần xuống, chỉ còn lại một chùm sáng đơn giản chiếu lên giữa sân khấu, phác họa ra hình dáng mảnh mai gầy yếu của cô gái.
Uyển Yên ngồi trên một cái ghế, đôi mắt dưới nón lưỡi trai cười híp mắt nhìn anh, khóe môi hơi cong lên, trong nụ cười mang theo vài phần đắc ý sau khi đã thực hiện được.
Đôi mắt hẹp dài của Lục Nghiên Thanh khẽ nheo lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô không dời đi chút nào.
Khoảnh khắc này dường như đã quay về đêm mừng năm mới, cô đứng chính giữa sân khấu, như ánh tráng chói mắt nhất trong vũ trụ rộng lớn, mà anh chỉ là một ngôi sao nhỏ bé trong đám người, đuổi theo hào quang của cô.
Bài Uyển Yên hát vẫn là "Khẽ nói lãng mạn", nhưng mà lần này chỉ hát riêng cho một mình anh nghe.
Tâm tư của cô vẫn luôn rất tinh tế, sẽ chăm lo cho cảm xúc của anh, sự cưng chiều và thỏa hiệp giữa hai người đều là lẫn nhau.
Trên sân khấu, Uyển Yên nhìn chăm chú về hướng của anh, khẽ hát, lời ca dịu dàng lưu luyến nhẹ nhàng cất lên.
"Gió xuân khắp nơi trêu chọc bụi trần,
Em có đường đến, anh thì lại có đường về,
Yêu anh phải chăng sẽ không cần sợ hãi,
Lửa rừng lan ra chưa bao giờ dừng lại, ai nói không điên thì có thể không thành ma."
Lục Nghiên Thanh bỗng nhiên cong môi, không kìm lòng được thấp giọng ngâm nga theo tiết tấu của cô.
Lúc này đây, là bài tình ca thuộc về hai người.
Khách trong quán bar rất ít, nhưng người đã xem buổi biểu diễn mừng năm mới và hot search đều nghe qua Uyển Yên hát, mà giọng của cô gái trên sân khấu này lại quá giống với Uyển Yên, đến cả cách xử lý âm cuối cũng giống hệt nhau.
Đáng tiếc cô gái trên sân khấu đôi nói lưỡi trai thấp vành, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, ngoại trừ giọng hát ra thì mọi người không biết gì cả.
Đã có người lấy điện thoại ra quay lại, nhỏ giọng bàn tán với người xung quanh.
"Giọng hát của cô gái này hay nhỉ, cô ấy vừa cất giọng thì tôi còn tưởng là bản gốc đấy."
"Tôi cũng tưởng vậy, nhưng có hơi khác một xíu xiu với bản gốc, bà nói xem đây có phải là Mạnh Uyển Yên không, thật sự siêu giống luôn á."
"Nghĩ nhiều rồi chế ơi, Mạnh Uyển Yên là minh tinh lớn đó trời, sao có thể đến quán bar ở nơi nhỏ bé này mà hát chứ, hơn nữa chế không nghe cô gái đó nói sao, cô ấy hát cho bạn trai cô ấy nghe đấy, hình như Mạnh Uyển Yên vẫn luôn theo hình tượng độc thân mà."
"Ây ây ây, mấy bà nhìn anh trai kia kìa, hình như là bạn trai của nữ ca sĩ trên sân khấu đó, vừa nãy tôi còn thấy hai người đó đi vào cùng."
Mấy cô gái trẻ nhỏ giọng bàn tán, Uyển Yên hát xong một bàn, khán giả dưới khán đài cực kì cổ vũ, tuy rằng ít người nhưng tiếng vỗ tay vẫn có.
Buổi tối, Lục Nghiên Thanh và Uyển Yên cùng ra khỏi quán bar, vừa đi chưa được bao lâu thì Uyển Yên lại ầm ĩ rằng chân đau eo mỏi, sao Lục Nghiên Thanh lại đoán không ra suy tính trong lòng cô, vì thế anh nhận mệnh đi đến trước người cô, thuần thục xoay người cúi người, Uyển Yên cười hì hì leo lên lưng anh, duỗi tay vòng qua ôm cổ anh.
Trên đường về, bông tuyết đã rơi lả tả khắp trời, gió lạnh thổi vào hai người, Uyển Yên chu đáo cởi khăn quàng cổ của mình chia cho Lục Nghiên Thanh một nửa, lại tựa hồ sợ lạnh, ôm anh càng chặt hơn.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu nhìn khăn quàng thỏ bằng nhung màu hồng trên cổ của mình, cười bất đắc dĩ, nhưng người trên lưng không ngoan chút nào.
Một hồi thì giúp anh chỉnh lại khăn quàng, một hồi lại cọ cọ vào cổ anh, còn nghiêm trang hỏi anh có lạnh không.
Lục Nghiên Thanh cong môi cười không biết làm sao, bị cô giày vò như thế, trên lưng anh đã toát mồ hôi, làm gì còn thấy lạnh nữa.
"Em ngoan chút đi, đừng..."
Bàn tay đang câu cổ anh của cô gái trên lưng hơi siết chặt, cơ thể bò lên trên, nửa câu sau của Lục Nghiên Thanh lặng lẽ kẹt trong cổ họng.
Uyển Yên nghiêng đầu tựa vào vai anh, "Không phải em rất ngoan sao."
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Uyển Yên vùi vào hõm vai anh, cười: "Bài hát vừa nãy em hát riêng cho một mình anh đó, có phải rất cảm động không?"
Lục Nghiên Thanh: "Coi như cũng được."
Uyển Yên bĩu môi, cái gì mà cũng được chưa, anh chàng này được hời mà còn khoe mẻ.
Uyển Yên không tha: "Không được thưởng gì hết hả?"
Ngọn đèn quen thuốc cách đó không xa càng ngày càng gần hơn, ý cười nơi khóe môi của Lục Nghiên Thanh càng sâu, chậm rãi nói: "Làm nguyên đêm có tính không?"
Uyển Yên ngẩn ra, sau đó đỏ mặt, duỗi tay vỗ anh một phát, đầu tựa vào tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông, rầu rĩ nói: "Sao trong đầu anh toàn là chuyện đó không vậy, em không thèm đâu."
Đây mới không phải là phần thưởng.
Đến trước cửa nhà, ngữ khí của Lục Nghiên Thanh cực kì nghiêm túc: "Anh tưởng em cũng thích chứ."
Uyển Yên: "... Vãi."
Ngày thứ ba hai người ở Giang Thành, một chiến hữu của Lục Nghiên Thanh nghe nói anh đến, vì thế đã gọi điện đến bảo anh cũng đi ăn bữa cơm.
Biết được Lục Nghiên Thanh đi tụ họp, một đám đàn ông cùng ôn chuyện nên Uyển Yên cũng không dính lấy anh, không đi theo tham gia náo nhiệt.
Trước khi Lục Nghiên Thanh đi, Uyển Yên vẫy vẫy tay, đuổi anh đi: "Uống ít thôi, nhớ về nhà là được."
Người mời Lục Nghiên Thanh ăn cơm tên Vương Khải Kỳ, năm năm trước hai người được phân đến cùng một đội đặc chiến, sau hai năm kề vai chiến đấu, trong nhà Vương Khải Kỳ gặp phải biến cố lớn nên chỉ có thể xin chuyển công tác, đến nay hai người đã hơn ba năm không gặp rồi.
Vương Khải Kỳ sống ở chỗ cách nhà ngoại không xa, đi hai con đường là có thể đến.
Lúc Lục Nghiên Thanh đến, trong nhà truyền tới tiếng khóc lóc của trẻ con, trong ngực Vương Khải Kỳ đang ôm một cục bột nhỏ, bé con tóc ngắn củn nhưng lại có hai bím tóc vểnh lên, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Vài năm không gặp, Vương Khải Kỳ đã mập hơn lúc trước một vòng, khuôn mặt chữ quốc góc cạnh vuông vắn bây giờ đã tròn lên không ít.
Vương Khải Kỳ đang dỗ con gái trong ngực, vừa thấy Lục Nghiên Thanh, trên mặt hiện lên nụ cười, trực tiếp nghênh đón, giọng nói hào phóng vang dội: "Lão Lục, cuối cùng chú cũng đến rồi! Chờ chú cả buổi trời."
Vương Khải Kỳ đang ôm bé con, hai người đàn ông ôm nhau vài giây.
Lục Nghiên Thanh ngồi bên cạnh Vương Khải Kỳ, ánh mắt nhìn vào bé con trong ngực của người đàn ông, dáng vẻ chừng hai ba tuổi, đôi mắt nho nhỏ, miệng chúm chím giống y hệt Vương Khải Kỳ.
Loại cảm giác này rất thần kỳ, ánh mắt Lục Nghiên Thanh bỗng trở nên dịu dàng, chợt nhớ đến An An, chỉ là mấy năm anh không ở đó, An An lúc bằng tuổi này sẽ có dáng vẻ thế nào, anh chưa từng nhìn thấy.
Lục Nghiên Thanh: "Anh kết hôn rồi à?"
Vương Khải Kỳ nhếch môi cười rất vui vẻ: "Năm đó anh chuyển công tác không bao lâu thì kết hôn đó, con gái rượu này của anh năm nay đã hai tuổi rưỡi rồi, cuối năm sẽ ba tuổi."
Bé con trong ngực của Vương Khải Kỳ đỏ mắt, có lẽ là vừa khóc xong, vệt nước trên mặt còn chưa khô, Lục Nghiên Thanh trông thấy không nhịn được cười: "Để em bế một chút."