Cố chấp lãng mạn

Vương Khải Kỳ đưa con gái cho anh, bé con không sợ người lạ chút nào, Lục Nghiên Thanh khẽ vươn tay ra liền tự động chui vào ngực anh.
 
"Con bé nhà anh bình thường thích khóc lắm, ai cũng không cho bế đâu, nhưng mà gặp chú dì nào đẹp trai xinh gái thì nghe lời vô cùng."
 
Lục Nghiên Thanh cẩn thận ôm eo và vai của bạn nhỏ, ý cười dịu dàng nơi đáy mắt.
 
Vương Khải Kỳ lấy ra hai bình rượu trắng từ trong tủ, "Ba năm chúng ta không gặp mà chú không hề thay đổi xíu nào, sao y như chàng trai trẻ hai mươi thế này."
 
"Không giống anh, sau khi kết hôn thì mập lên hơn mười lăm ký."
 
Quả thật người với người không thể so sánh, nhìn Lục Nghiên Thanh trước mặt, Vương Khải Kỳ hơi có chút cảm khái.
 
Nhớ năm đó khi bọn họ gia nhập vào đội đặc chiến, Lục Nghiên Thanh rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, vóc dáng cao ráo, không biết đã làm bao nhiêu cô em trong trường u mê, mọi người đều tưởng thằng nhóc này là một tên mặt trắng chỉ biết khoa chân múa tay chút ít thôi, lại không ngờ đến năng lực của Lục Nghiên Thanh và tướng mạo của anh tỉ lệ thuận với nhau, mỗi lần sát hạch, huấn luyện thể lực đều xếp thứ nhất, một năm sau đã hỏa tốc lên làm đội trưởng đội đặc chiến.
 
Vương Khải Kỳ tự nhận năng lực không kém anh, sau đó bị Lục Nghiên Thanh chỉnh đốn đến nỗi dễ bảo, hai năm đó hai người kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, đó đều là giao tình hơn cả mạng sống, Vương Khải Kỳ cũng tâm phục khẩu phục người anh em này, một người đàn ông chính trực kiên nghị, bất khuất, thể hiện sâu sắc trên người anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Nghiên Thanh nghe Vương Khải Kỳ cảm khái, cong môi cười nhạt, "Bây giờ không phải anh cũng rất tốt đó sao? Con gái của anh đáng yêu biết bao."
 
Nói thật, Lục Nghiên Thanh không chỉ một lần hâm mộ cuộc sống như Vương Khải Kỳ.
 
Lúc ấy là yêu cầu xa xỉ, là ý nghĩ duy trì sống sót, bây giờ thật sự càng ngày càng gần với anh hơn.
 
Vương Khải Kỳ cười gãi đầu, nhìn con gái đang cười toe toét với khuôn miệng không có cái răng nào, bỗng nhiên anh ấy cảm thấy mọi thứ đều rất tốt.
 
Hai người đang nói chuyện thì trong nhà truyền đến một giọng nữ.
 
"Lão Vương, qua đây giúp chút đi!"
 
Vương Khải Kỳ vội vàng đáp: "Đến đây đến đây!", rồi lại nói với Lục Nghiên Thanh: "Chú giúp anh trông Nam Nam nhé, anh vào bếp phụ cái đã."
 
Lục Nghiên Thanh vốn tưởng trong nhà của Vương Khải Kỳ chỉ có vợ anh ấy và con, không ngờ từ trong nhà lại có một người đi ra.
 
Cô gái mặc áo lông cao cổ màu xanh đậm, tóc dài hơi xoăn, mắt hai mí với nếp mí cực sâu trông rất thiếu tự nhiên, trên mặt còn trét một lớp phấn lót dày cộp, dưới ánh đèn thậm chí còn hơi phản quang.
 
Cô gái nhìn thấy Lục Nghiên Thanh thì cười lễ phép, ngồi bên cạnh anh một cách tự nhiên, vươn tay ra với bạn nhỏ trong lòng anh, "Nào Nam Nam, qua đây dì út bế."

 
Cô gái vừa sát lại gần, mùi nước hoa gay mũi xộc ngay vào khoang mũi, Lục Nghiên Thanh mím môi đưa bé con cho cô ta.
 
"Xin chào, em tên là Ngô Hân Nhiên, chắc anh là chiến hữu của anh rể em nhỉ?"
 
Lục Nghiên Thanh gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cục bột nhỏ trong lòng cô ta.
 
Năm nay Ngô Hân Nhiên sắp 27 tuổi rồi, vẫn luôn ở Bắc Phiêu, bây giờ cũng đến tuổi kết hôn rồi, người trong nhà vẫn luôn thúc giục cô ta tìm đối tượng, số lần cô ta xem mắt đã không ít nhưng vẫn cứ không thấy hợp, nào là đối phương quá lớn tuổi, nào là tướng mạo trông ngấy khiến người ta nhìn phát ngán.
 
Chị của cô ta Ngô Đình lúc bằng tuổi này đã gả cho Vương Khải Kỳ rồi, kế tiếp là con cái cũng đã có.
 
Ban đầu Ngô Hân Nhiên khinh thường người làm lính, trong ấn tượng của cô ta chỉ có một số người lúc trẻ dốt nát, thi không đậu trường nào mới đi làm lính, cho nên mới đầu khi chị cô ta gả cho Vương Khải Kỳ, Ngô Hân Nhiên là người đầu tiên thấy cặp này không khả quan.
 
Sau đó, cô ta đã nghe từ trong miệng của Vương Khải Kỳ rất nhiều chuyện liên quan đến chiến hữu của anh ấy, trong đó có một cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Lục Nghiên Thanh.
 
Nghe nói người này không chỉ đẹp trai mà học thức cũng cao, lúc trước thi vào trường quân đội với điểm số cao, nữ sinh theo đuổi anh không ít nhưng người này đều không nhìn trúng ai cả, có tâm huyết, có nghĩa khí.
 
Mỗi lần Vương Khải Kỳ khen Lục Nghiên Thanh, Ngô Hân Nhiên và chị cô ta đều không để trong lòng, hôm nay thật sự nhìn thấy người đàn ông đã nghe nói từ lâu, cô ta mới tin lời của Vương Khải Kỳ, tuyệt đối không ngoa một chút nào.
 
Người đàn ông trước mặt mắt đen mày thanh, mũi cao thẳng, lúc này hơi rũ mắt xuống nhìn Tiểu Nam Nam trong ngực cô ta, hàng mi dài rậm phủ xuống một tầng bóng mờ nhàn nhạt, nhan sắc tuấn tú lạnh lùng lại có sự dịu dàng không dễ nhận ra.
 
Ngô Hân Nhiên cũng không biểu hiện chủ động quá lố, mềm giọng: "Có phải anh tên Lục Nghiên Thanh không? Em thường nghe anh rể em nhắc đến anh."
 
Cuối cùng Lục Nghiên Thanh cũng ngước mắt lên nhìn cô ta, không lạnh không nhạt đáp một tiếng.
 
Trong phòng bếp lúc này đây, Ngô Đình vừa xào rau vừa nhón chân nhìn ra ngoài phòng ăn, thấy em gái đang nói chuyện với Lục Nghiên Thanh, cô ta vội vàng nói với chồng: "Chiến hữu đó của anh rốt cuộc có đáng tin không vậy, sao nhìn giống tên mặt trắng quá nhỉ."
 
Vương Khải Kỳ liếc nhìn cô ta, "Em nói cái gì thế hở, đó là anh em của anh, cái gì tên mặt trắng chứ?!"
 
Ngô Đình nhún vai, lơ đễnh: "Em nói cho anh biết nè, em gái của em một mực ở Kinh Đô lăn lộn ghê gớm lắm nha, lương lậu của người làm lính như các anh thì ít, lỡ như đến lúc đó để em gái của em nuôi cậu ấy thì đừng nói em không nói trước đó, ba mẹ em chắc chắn không đồng ý đâu."
 
Vương Khải Kỳ không nói gì, không khỏi nhíu mày.
 
Ngô Đình lại nói: "Người tên Lục Nghiên Thanh này có nhà có xe không? Nhân phẩm thật sự đáng tin như anh nói sao?"

 
"Sao em thấy cậu ấy lạnh nhạt với em gái em quá?"
 
Ngô Đình lại không nhịn được nhìn ra phòng ăn, chàng trai này rất đẹp trai nhưng trông hơi lãnh đạm.
 
Hôm nay Vương Khải Kỳ mời Lục Nghiên Thanh đến ăn cơm, vốn dĩ mục đích rất đơn thuần, chính là muốn ôn chuyện với người anh em này thôi nhưng không ngờ vợ anh ấy vừa nghe thấy Lục Nghiên Thanh muốn đến, đầu tiên là bên cạnh hỏi anh xem lão Lục có đối tượng chưa, Vương Khải Kỳ nói không biết, Ngô Đình không nói hai lời liền gọi em gái của cô ta qua ngay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước mặt Vương Khải Kỳ, Ngô Đình đã nghe về Lục Nghiên Thanh vô số lần, hôm nay muốn nhìn mặt thật một chút, thật sự ưu tú như thế, vừa vặn xứng với em gái cô ta, quân nhân này thuận mắt hơn nhiều so với mấy người trung niên chán ngấy kia.
 
Nghe vợ nói không phải về anh em của mình, trong lòng Vương Khải Kỳ mất hứng, rầu rĩ đáp: "Mắt của em gái em bị sao thế hả?"
 
Hai chị em này vẫn luôn là mắt một mí, mắt tương đối nhỏ, hôm nay lúc nhìn thấy Ngô Hân Niên, Vương Khải Kỳ suýt chút đã bị hù chết, mắt hai mí của con bé đó không phải rộng bình thường đâu, mũi cũng thẳng lên không ít, thoạt đầu như thế thay đổi thành một người khác.
 
Ngô Đình nhướng mày, phản bác: "Cắt mắt hai mí đó, tóm lại là đẹp hơn mắt một mí của em, cổ lỗ sĩ như anh thì hiểu cái gì?"
 
Vương Khải Kỳ ở bên cạnh giúp cô ta rửa rau, hừ nói: "Mặt là do ba mẹ cho, mắt hai mí đó của nó nhìn y như do lưỡi liềm cắt ấy, dọa người quá xá."
 
Vương Khải Kỳ là người thẳng tính, nói chuyện ẩu tả, không lòng vòng quanh co.
 
"Còn cái mũi của nó nữa, nhìn không bình thường...."
 
Người đàn ông còn chưa nói xong, Ngô Đình đã trừng mắt với anh ấy, "cạch" một tiếng để cái đĩa đựng rau lên bàn, "Vương Khải Kỳ, ý của anh là chê em gái em xấu đó hả?"
 
Vương Khải Kỳ: "..."
 
Ngô Đình: "Bỏ bốn lên năm, chính là em cũng xấu rồi."
 
"Sao anh không thử soi gương xem mình là cái dạng gì?!"
 
"..."
 
Trong phòng ăn, đều là Ngô Hân Nhiên chủ động tìm đề tài, người đàn ông trước mặt hờ hững với cô ta, quả thật là một người kết thúc câu chuyện, một câu "ừm" liền chặn đứng lời nói tiếp theo của Ngô Hân Nhiên.

 
Qua rất lâu, Vương Khải Kỳ mới cùng vợ bưng đồ ăn lên.
 
Ngô Đình cười chào hỏi Lục Nghiên Thanh, còn nhiệt tình thêm rượu cho anh, trong lòng lại hơi cự nự, tại sao cùng tham gia quân ngũ nhưng Vương Khải Kỳ mà cô ta tìm, tướng mạo lại không bằng một tẹo của người ta?
 
Trong lúc ăn cơm, Lục Nghiên Thanh nhận được tin nhắn của Uyển Yên gửi đến.
 
Yên Nhi: [ (Bức ảnh) Em học làm bánh trôi rượu nếp với bà ngoại nè, siêu ngon luôn, đáng tiếc người nào đó không có lộc ăn!]
 
Lục Nghiên Thanh chợt cong môi, trả lời: [Chừa cho anh một chút đi, không được ăn hết đó.]
 
Yên Nhi: [Xem tâm tình của bổn cô nương đã *mặt ngạo kiều*]
 
Nhìn thấy trên mặt người đàn ông cuối cùng cũng lộ ra ý cười, Ngô Hân Nhiên sáng mắt lên, vội gắp cánh gà đặt vào trong chén của anh, cười nói: "Anh thử món cánh gà nấu coca này đi, mùi vị rất ngon ấy."
 
Thấy chiếc đũa của cô gái rời khỏi chén của anh, Lục Nghiên Thanh hơi nhíu nhíu mày khó nhận ra được, nói cảm ơn.
 
Hai người tương tác, Ngô Đình đều nhìn vào trong mắt, hiển nhiên em gái đã có hứng thú với người này, Ngô Đình cười phụ họa: "Gà coca này là món sở trường của em gái tôi đấy, cậu phải nếm thử đó nha."
 
Vương Khải Kỳ không kiên nhẫn liếc nhìn vợ, anh ấy mở bình rượu trắng, rót đầy ly cho Lục Nghiên Thanh, "Nào, người anh em, chúng ta cạn ly trước đã."
 
Lục Nghiên Thanh cười khẽ, buông đũa xuống, hai người qua qua lại lại, mấy ly rượu trắng đã xuống bụng, đều nói về cuộc sống bộ đội ba năm trước, nghiễm nhiên không hề nhắc đến chính sự mà Ngô Đình đã giao cho anh ấy, giới thiệu đối tượng cho Ngô Hân Nhiên.
 
Ngô Đình đang ôm Tiểu Ưu Ưu (*) nhà cô ta cũng phát hiện ra Lục Nghiên Thanh thật sự thích trẻ con, cô ta vui vẻ nói: "Nghe nói đội trưởng Lục còn chưa kết hôn, có phải không tìm được đối tượng phù hợp không?"
 
(*) Khúc trên em bé tên Tiểu Nam Nam mà :(((
 
Nói xong, Ngô Hân Nhiên ngước mắt nhìn về phía anh, đáy mắt lờ mờ có một chút mong chờ.
 
Vương Khải Kỳ yên lặng ngậm miệng lại, bỗng nhiên có chút hối hận vì lần ôn chuyện cũ này lại sắp xếp tại nhà.
 
Người anh em này của anh ấy không giống với những đối tượng mà Ngô Hân Nhiên đã xem mắt bên ngoài, đừng nhắc đến người ta ưu tú biết bao, con bé này vẫn luôn coi thường quân nhân, bây giờ tại sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?
 
Thấy vẻ mặt phiền muộn khó xử của Vương Khải Kỳ, Lục Nghiên Thanh thật ra cũng không để trong lòng, anh cười cười, "Em đã có bạn gái rồi."
 
Anh vừa dứt lời, Ngô Hân Nhiên ngồi bên cạnh anh vẻ mặt kinh ngạc, "Cái gì?"
 
Cô ta liếc nhìn Lục Nghiên Thanh, lại nhìn sang chị gái và anh rể.
 

Ngô Đình cũng đơ ra, không phải Vương Khải Kỳ nói người này không gần nữ sắc ư? Mấy năm đi bộ đội đến cả con ruồi cái bên cạnh cũng không, sao đột nhiên lại có bạn gái rồi?!
 
Vậy em gái cô ta phải làm sao???
 
Ngô Đình hung hăng trừng Vương Khải Kỳ, Vương Khải Kỳ nhún vai vô tội, lại giúp Lục Nghiên Thanh rót rượu, cười nói: "Nào nào nào, chúng ta uống thêm ly nữa."
 
Lục Nghiên Thanh cười khẽ, cầm ly rượu trắng lên uống cạn.
 
Hai người đàn ông cười cười nói nói, Ngô Đình và Ngô Hân Nhiên ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Qua ba tuần rượu, Lục Nghiên Thanh trông đã say vài phần rồi nhưng Vương Khải Kỳ vẫn ầm ĩ đòi uống thêm vài ly.
 
Tám giờ tối, Lục Nghiên Thanh gửi tin Wechat cho Uyển Yên.
 
ML: [Yên Nhi, hình như anh say rồi.]
 
Yên Nhi: [Không phải em đã nói rồi sao, đừng uống rượu, vậy mà lời của em cũng không thèm nghe.]
 
Yên Nhi: [Rút ra đại đao 40 mét của em.]
 
Thấy cô gái gửi meme qua, Lục Nghiên Thanh cong môi cười: [Nói với em chuyện này, em đừng giận nhé.]
 
Lúc này Uyển Yên đang ngồi trong phòng khách chán muốn chết xem phim thần tượng vô bổ lúc tám giờ, bà ngoại vừa ăn xong cơm tối thì đã đi nghỉ ngơi từ lâu rồi.
 
Nhận được wechat của Lục Nghiên Thanh, cô trả lời chậm rì rì: [Xin mời bắt đầu màn biểu diễn *mỉm cười*]
 
Lục Nghiên Thanh: [Hình như anh bị sắp xếp đi xem mắt rồi.]
 
Uyển Yên không ngờ anh đột nhiên sẽ vọt ra câu này, khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, vội vàng từ trên sô pha bò dậy.
 
Yên Nhi: [Được lắm họ Lục kia, anh lại muốn 'hồng hạnh vượt tường' hả?]
 
Yên Nhi: [Em thật hối hận vì vừa nãy không đi theo anh *mặt mỉm cười*]
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, cũng không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ "hồng hạnh vượt tường", máu huyết chuyển động rất nhanh, dường như có một dòng điện đánh trúng vào tim anh rồi lan ra toàn thân, vừa tê vừa nóng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh trả lời: [Bây giờ qua đây vẫn còn kịp.]
 
Yên Nhi: [Ô kê con dê, bổn cung lập tức sẽ tới.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận