Sau một tuần Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh ở lại Giang Thanh thì bèn quay về Kinh Đô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc đó có Mạnh Kỳ Sâm và Mạnh Tử Dịch gọi điện đến cho cô, hi vọng năm nay cô có thể về nhà đón Tết, nếu như đã chịu mở lời với lão Mạnh rồi thì đương nhiên người một nhà phải ăn chung bữa cơm đoàn viên mới được.
Trước khi về nhà, Lục Nghiên Thanh và Uyển Yên đi một chuyến đến viện mồ côi ở Giang Thành.
Tết năm nào Uyển Yên cũng đều đón An An đến cùng ăn Tết với mình và Tiểu Huyên.
Lúc hai người qua đó, một giáo viên đang tổ chức cho một nhóm các bé nhỏ xem phim hoạt hình trong phòng học, Uyển Yên không nhìn thấy An An, vì thế đã đưa Lục Nghiên Thanh đến ký túc xá của An An thì thấy một cô giáo đang thay quần áo cho An An.
Cậu bé mặc áo bông dày nhưng ướt nhẹp từ đầu đến chân, lạnh đến nỗi co rụt cả người, thậm chí tóc còn đang nhỏ nước, đôi mắt đỏ lên như thỏ, hẳn là vừa mới khóc xong.
Tim Mạnh Uyển Yên chợt nhảy lên, bước nhanh qua đó.
Cô giáo nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh đã đi qua đây.
"Cô giáo, An An bị làm sao thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy cảm xúc của Uyển Yên bất thường, cô giáo vội vàng giải thích: "Cô Mạnh à, trước tiên khoan hãy lo lắng đã, chỉ là trò đùa giữa các bé thôi, vừa nãy có một bạn nhỏ không cẩn thận đã vẩy nước lên người của An An."
Nghe thấy lời giải thích của cô giáo, Uyển Yên hít sâu một hơi, nhịn lại không nổi giận: "Làm phiền cô rồi, để tôi giúp An An thay quần áo."
Cô giáo biết quan hệ của Uyển Yên và An An, không nói gì thêm nữa, bèn đi qua phòng học bên cạnh.
An An nhìn qua Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ ục ịch đầy vẻ bất ngờ, đôi mắt như quả nho đen khẽ chớp, nhưng khi nhìn thấy Lục Nghiên Thanh đứng ở một bên thì lại lặng lẽ cúi đầu xuống.
Uyển Yên ngồi xổm xuống, kéo cậu bé vào lòng ôm, "An An, chị đón bé về nhà nè."
Khuôn mặt của cậu bé vùi vào hõm cổ cô, vừa tủi thân lại có chút vui vẻ: "Yên Yên, bé đợi chị lâu lắm rồi đó."
Lục Nghiên Thanh cụp mắt nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau ở trước mặt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mềm hơn, lúc trước anh luôn xem Uyển Yên như một cô bé, bây giờ mới cảm thấy cô đã lớn rồi, trong khoảng thời gian anh không có ở đây đã trở thành tự mình đảm đương mọi việc.
Yên lặng một lát, Uyển Yên mới buông An An ra, giúp cậu bé thay áo lông và áo khoác sạch sẽ.
Cô giáo nói chỉ vẩy một chút nước nhưng khi Uyển Yên sờ vào quần áo của An An mới phải hiện vẩy nước trong miệng của cô giáo quá qua loa rồi, trên người của An An tưởng chừng như bị người ta giội cho một thùng nước.
Đây không giống như chơi đùa đơn thuần giữa các bạn nhỏ, rõ ràng là trêu chọc đầy ác ý mà.
Uyển Yên mím môi, trong lòng bị chợt cảm thấy ngột ngạt, cầm khăn lông khô bên cạnh lên giúp An An lau tóc.
Uyển Yên sờ đầu nhỏ của cậu bé, mềm giọng hỏi: "An An, nói cho chị biết đi, là ai vẩy nước lên người bé thế?"
Cậu bé trước mặt khẽ chớp mắt, hốc mắt vẫn còn đỏ, Uyển Yên vừa hỏi, những giọt nước mắt trong suốt ấm áp từ từ tích tụ trên vành mắt, đang chực chờ rơi xuống, vừa chớp mắt, nước mắt như trân chân liền chảy xuống.
An An mím chặt môi không nói chuyện nhưng khuôn mặt nhỏ ục ịch lại tràn đầy ấm ức.
Uyển Yên nhìn mà đau lòng, vươn tay lau đi nước mắt của cậu bé, thấp giọng dỗ dành: "An An không muốn nói cho chị nghe sao?"
Cậu bé cắn môi, hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: "Yên Yên mà biết thì sẽ tức giận."
Uyển Yên cúi đầu, trán của cô nhẹ nhàng chạm vào trán của An An, ngữ điệu dịu dàng, "Chị cam đoan sẽ không giận đâu, bé nói cho chị nghe có được không?"
An An chớp chớp mắt, sau khi tay nắm tay với Uyển Yên mới nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Đây không phải là lần đầu tiên An An bị giội nước lạnh, những người thường ăn hiếp cậu bé đều là những bạn nhỏ cùng trang lứa, bởi vì tính cách của An An lầm lì, một khi cuống cuồng thì sẽ nói lắp, vì thế mọi người thường cười nhạo cậu bé là tên nói lắp, còn thường xuyên đổi cách để bắt nạt An An.
Mùa hè sẽ nhổ nước miếng vào trong ly của cậu, có khi còn bỏ côn trùng nhỏ vào trong chăn của cậu, những thứ này đều là những chuyện nhỏ mà giáo viên không phát hiện ra được, lần đầu tiên An An mách cô còn bị cô phê bình vì không có chứng cứ, nói rằng phải sống hòa thuận với mọi người, về sau đổi lại là những trò chơi khăm của lũ trẻ càng tệ hại hơn.
Mà tình huống như hôm nay đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi.
An An còn chưa đến sáu tuổi, nói chuyện đứt quãng, lúc nghe đến có bạn đã hất cát lên đầu của An An, trong lòng Uyển Yên đầy hoảng sợ, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Trước khi đưa An An đi, Lục Nghiên Thanh đã đặc biệt ghé qua phòng làm việc của viện trưởng Giang.
Biết Lục Nghiên Thanh và Uyển Yên muốn nhận nuôi An An, viện trưởng Giang (*) cũng không cảm thấy bất ngờ chỉ ấm giọng nhắc nhở: "Nghiên Thanh, có chuyện này cô muốn nói cho cháu biết."
(*) Mấy chương trước là viện trưởng Giang mà qua chương này tác giả đổi thành viện trưởng Chu??? Mình xin phép đổi thành viện trưởng Giang cho thống nhất nha.
"Cô nói đi ạ."
Viện trưởng Giang: "Dạo gần đây có một đôi vợ chồng muốn nhận nuôi An An, bọn họ phù hợp với điều kiện xin nhận nuôi nhưng cô cứ cảm thấy không yên tâm lắm."
Viện trưởng Giang nhớ lại đôi vợ chồng đó, thoạt nhìn không tình cảm lắm, có một điểm rất kỳ lạ chính là người đàn ông kia thế mà lại có vài phần giống với An An, chỉ có điều là giữa hai đầu mày có sự thù hận, khiến người ta nhìn vào cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Mỗi một cặp vợ chồng đến viện mồ côi muốn nhận nuôi trẻ thì đều sẽ trải qua sàng lọc và xét duyệt nghiêm khắc, tuy rằng cặp vợ chồng kia phù hợp với điều kiện như viện trưởng Giang lại không cảm thấy người đàn ông đó sẽ là một người ba đạt chuẩn.
Lục Nghiên Thanh nghe xong không nói gì, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
Viện trưởng Giang tiếp tục nói: "Cháu và Uyển Yên nhận nuôi An An thì cô cũng an tâm, nhưng tốt nhất là hai đứa nên có một tờ giấy chứng nhận kết hôn đi, đến lúc đó xét duyệt cũng sẽ nhanh một chút."
Lục Nghiên Thanh cảm ơn lời nhắc nhở thiện ý của viện trưởng Giang, hỏi: "Cô Giang, có ngại cho cháu xem tài liệu nhận nuôi của cặp vợ chồng đó không ạ?"
Viện trưởng Giang mỉm cười: "Được chứ, cháu chờ chút để cô lấy cho cháu xem."
Một lúc sau, Lục Nghiên Thanh nhận lấy tờ đơn xin nhận nuôi mà viện trưởng Giang đưa, khi nhìn thấy tấm ảnh hai inch của người đàn ông đó, vẻ mặt anh khựng lại.
Người đàn ông trên tấm ảnh mang theo vẻ ngoài như kẻ cướp, lông mày đứt đoạn phía bên phải rất rõ nét, đôi mắt như chim ưng, sắc mặt thâm trầm, bờ môi khá dày.
Nếu gộp ngũ quan trên khuôn mặt của người này chung lại một chỗ thì Lục Nghiên Thanh cảm thấy có chút xa lạ nhưng đôi mắt này lại vô cùng quen thuộc.
Anh đã từng nhìn thấy trên du thuyền tràn ngập khói thuốc súng kia, trong đôi mắt này đã từng xuất hiện sự điên cuồng và độc ác, cả đời này Lục Nghiên Thanh sẽ không quên đâu.
Đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Giang, Lục Nghiên Thanh đi tìm Uyển Yên, vừa đi đến góc rẽ liền nhìn thấy Uyển Yên đang nói chuyện với ba bạn nhỏ trên hành lang, An An thì đang đứng bên góc rẽ, hai bàn tay bám vào góc tường, cái đầu nhỏ bù xù dè dặt thò ra, âm thầm quan sát .
Lục Nghiên Thanh đi qua đứng sau lưng An An, bắt chước bộ dáng của cậu bé, cùng nhìn về phía người trên hành lang.
Nắng ấm ngày đông xuyên qua cửa sổ, rơi loang lổ trên bờ vai mảnh mai gầy gò của cô gái, hôm nay Uyển Yên không trang điểm, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng như sứ, làn da mịn màng như ngọc mỡ cừu, dưới ánh sáng có chút phát sáng, khóe môi cô hơi nhếch lên, đuôi mắt lười biếng nhướng lên, hai mắt xinh đẹp linh động chói mắt.
Uyển Yên chỉ chỉ về hướng của An An với mấy đứa trẻ kia, tiếp theo không biết nói gì mà ba đứa trẻ xị mặt, không đến ba giây, hai đứa trẻ trong đó đã không kiềm chế cảm xúc được mà bắt đầu rơi nước mắt, thằng bé cao nhất cũng là bộ dáng sắp khóc đến nơi.
An An tò mò khẽ chớp mắt, Lục Nghiên Thanh cũng không khỏi nhướng mày.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ bị dọa như thế, Uyển Yên mỉm cười hài lòng, quả nhiên vẫn chỉ là những đứa trẻ, cô tùy ý dọa mấy câu thì đã bị dọa thành thế này.
Uyển Yên bình tĩnh đứng dậy, sau đó đi về hướng của An An và Lục Nghiên Thanh.
Lục Nghiên Thanh không biết trông trẻ con, ngay cả An An cũng chỉ bế cậu bé được mấy lần khi anh cậu bé còn rất nhỏ.
Bây giờ nhìn thấy Uyển Yên đối đầu với đám nhóc đó vì An An, Lục Nghiên Thanh không khỏi mỉm cười, một Uyển Yên như thế anh rất hiếm gặp được.
Trên đường về nhà, Uyển Yên bế An An, An An thì bám vào cửa sổ xe, hai người một lớn một nhỏ nói chuyện rất ăn ý, Lục Nghiên Thanh ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, loại cảm giác này vừa thân thiết lại vừa an bình.
Uyển Yên cúi đầu, cằm cọ lên đầu của An An: "An An phải làm một cậu bé dũng cảm nhé, sau này có người ăn hiếp bé thì bé cứ dốc sức tẩn lại nhé, có được không nào?"
Có lúc cần phải lấy bạo lực để trị bạo lực, bị ăn hiếp mãi mà không chịu phản kháng mới đáng sợ.
Lục Nghiên Thanh không nhìn được ghé mắt qua, chỉ thấy bạn nhỏ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, cuộn chặt nắm tay, giọng trẻ con đáp: "Được ạ."
Nghe vậy, Lục Nghiên Thanh cong môi cười khẽ.
Chặng đường từ viện mồ côi đến nội thành cần hơn nửa tiếng, An An dựa vào lòng Uyển Yên, hàng mi khẽ chớp, sắp ngủ mất rồi, cậu bé nhìn Uyển Yên, bỗng nhiên cất giọng rất nghiêm túc: "Yên Yên, tại sao các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đến đón còn bé thì không có vậy?"
Cậu bé nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen như quả nho, sạch sẽ long lanh.
Uyển Yên khựng lại một lát rồi cười híp mắt cọ mũi với cậu bé: "Bởi vì viện trưởng Giang và các cô giáo ở đó đều rất thích bé nên mới muốn giữ bé ở lại bên cạnh."
An An nghe xong thì không nói gì, cậu bé đang cẩn thận nhớ lại từng chút một ở viện mồ côi, hình như cô giáo và các bạn ở viện mồ côi không có thích cậu bé như Uyển Yên đã nói.
Mọi người thường làm chuyện xấu với cậu bé, đó chẳng phải là thích.
Im lặng thật lâu, An An nhíu mày, dè dặt mở miệng: "Nhưng bé vẫn muốn có ba và mẹ của mình."
Không biết tại sao khi nghe được câu này, một cơn chua xót đã xộc thẳng vào chóp mũi, Uyển Yên đột nhiên hơi muốn khóc.
Cô hỏi: "An An muốn Yên Yên làm mẹ của bé không?"
Nghe vậy, An An cười lên, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh, gật đầu thật mạnh.
Uyển Yên cũng cười theo, cô chỉ vào Lục Nghiên Thanh, mắt hạnh cong thành vầng trăng lưỡi liềm, "Ỏ, còn có thể gọi ba nữa đó."