Đối diện với họng súng của Lục Nghiên Thanh, ý cười nơi đáy mắt của Khang Dịch Vân càng lúc càng lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn rất rõ người con gái tên Mạnh Uyển Yên có ý nghĩa như thế nào đối với Lục Nghiên Thanh, năm đó trên thuyền, Lục Nghiên Thanh đã phế mất chân phải của hắn, làm hư cổ họng của hắn, ông trời cho hắn sống sót chính là vì cho hắn cơ hội báo thù.
Hắn rất muốn để cho Lục Nghiên Thanh trải nghiệm thử cái gì gọi là hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngay giây phút Khang Dịch Vân đè nút màu đỏ xuống, tựa hồ cùng lúc ấy Lục Nghiên Thanh đè lên cò súng.
"Đùng" một tiếng súng vang lên, một phát súng trúng vào cổ tay phải của Khang Dịch Vân, máy đếm giờ từ trên tay hắn rơi xuống, Lục Nghiên Thanh nhanh chóng tiến lên, cầm máy đếm giờ đó lên nhấn nút tạm dừng.
Nhưng mà, thời gian đếm ngược vẫn tiếp tục.
Trái tim Lục Nghiên Thanh lập tức bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bàn tay cầm súng lạnh như băng.
Khang Dịch Vân mặt mày dữ tợn cười lên, cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn kịch liệt.
Một tay của hắn nhanh chóng rút súng ra nhắm đúng vào Lục Nghiên Thanh, một tay khác run rẩy rũ xuống bên người, máu đỏ chói mắt sền sệt chảy qua lòng bàn tay, theo đầu ngón tay của hắn nhỏ xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy thần sắc đóng băng của Lục Nghiên Thanh, đáy mắt Khang Dịch Vân phỉ một tầng âm u, ý cười nơi khóe môi rét lạnh: "Có phải cảm thấy bất ngờ không?"
"Máy điều khiển thật sự vốn không hề ở chỗ của tao."
Trên máy đếm giờ, thời gian tăng tốc, bắt đầu tiến vào đếm ngược 60 giây.
Khang Dịch Vân cười dữ tợn, "Tao tiễn mày một đoạn đường, trên đường xuống hoàng tuyền có Mạnh Uyển Yên làm bạn, chắc chắn mày sẽ không cô đơn đâu."
Lục Nghiên Thanh kéo căng khóe miệng, ánh mắt tĩnh lặng.
"Để xem mày có bản lĩnh này không."
Vừa mới nói xong, "đùng đùng" hai tiếng súng vang lên, cơ hồ là cùng một lúc.
....
Trong khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, trong sảnh lớn tiệc tối ở lầu ba và lầu bốn, ánh đèn đan xen vào nhau như cũ, mọi người cười nói vui vẻ, không hề hay biết gì về chuyện này.
Uyển Yên cầm ly rượu lẫn vào trong đám đông, đang tìm kiếm Lục Nghiên Thanh, Trương Khải Hàng thì đi theo sau lưng cô không rời nửa bước.
Trên sân khấu, đạo diễn Văn đang vô cùng cảm ơn sự hậu ái của bên phía nhà đầu tư và truyền thông, kết thúc lời phát biểu, tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm, mọi người cười cười nói nói, chúc mừng rating của "Trường Phong Độ" đã lập được kỷ lục cao, dường như không có chuyện gì vui hơn thế.
Trong giây tiếp theo, vang lên một tiếng "bùm" nổ mạnh kinh thiên, hào quang rực rỡ chói mắt lập tức dập tắt, mặt đất dưới chân cũng run lên.
Toàn bộ đại sảnh chìm vào trong bóng tối vô tận, đám người hoảng loạn, tiếng hét kinh hãi không ngừng, cơ thể Uyển Yên cũng lung lay theo, từ từ vịn vào một cây cột mới không ngã xuống, đầu tiên mặt đất chấn động giống như động đất, nhưng cảnh trước mặt lại giống với tình huống đã gặp khi quay "Nam La".
Đây là một vụ nổ.
Còn chưa đợi cô suy nghĩ kĩ, thủy tinh trên mặt tường cách đó không xa trực tiếp nổ tung, một cơn sóng nhiệt nóng hổi cuộn trào nương theo các mảnh thủy tinh khắp nơi đột nhiên 'ầm' thổi tới.
Đám đông xung quanh hoảng sợ bỏ chạy, thời điểm vụ nổ xảy ra, Uyển Yên và Trương Khải Hàng bị đám đông tách ra, trong bóng tối ai cũng không nhìn thấy ai, chỉ có những khuôn mặt mờ ảo và sợ hãi trong ánh lửa bập bùng.
Cả sảnh tiệc lớn cứ thế mà cháy lên, ngọn lửa như sóng lớn từ trong bức tường thủy tinh bị nổ vỡ xông tới.
Đám người ở gần vụ nổ nhất bị nhấn chìm bởi những mảnh thủy tinh vỡ vụn, ngã sải lai xuống đất, tiếng kêu rên khắp mọi nơi.
Trương Khải Hàng nhìn mà kinh hãi, cậu ấy kêu lớn tên của Uyển Yên nhưng lại bị che lấp bởi những tiếng la hét chói tai xung quanh, không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Những người ở đây một giây trước vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy, nịnh bợ lẫn nhau, giờ đây bị khát vọng sinh tồn mãnh liệt trong tim điều khiển nên bắt đầu nhốn nháo hoảng loạn chạy trốn tứ phía, xé rách gương mặt giả dối, lộ ra vẻ mặt chân thật hung ác đáng sợ.
Không lâu sau, ngọn lửa bùng cháy bức người và khói dày cuồn cuộn bao trùm cả sảnh lớn, tất cả những lối thoát hiểm đều đông nghịt người, mọi người chen lấn tháo chạy.
Dưới chân đều là những chai rượu vỡ, nước trái cây và rượu dinh dính chảy đầy ra đất, từng đốm lửa phun ra phóng xuống đất, ngọn lửa từ từ lan vào trong, từng cụm tụ lại, chầm chậm tiến đến gần đám đông.
Uyển Yên bị đụng ngã xuống đất bởi những người không ngừng chạy loạn, cánh tay bị ấn lên những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cảm giác đau nhói như khoan vào tim, trông giây lát khiến cô tỉnh táo lên không ít, cô trốn dưới bàn, chờ đám đông tản đi mới từ từ đứng dậy.
Khi đối mặt với sống chết, bản năng sinh tồn mạnh mẽ sẽ khiến người ta lộ ra nhân tính ích kỷ gian ác của bọn họ, cởi cẩm y hoa phục ra thì có một số người chẳng khác gì con thú.
Uyển Yên đi về phía lối thoát hiểm, đầu óc trống rỗng.
Trương Khải Hàng, Tiểu Huyên cũng ở đây, cô hoàn toàn không tìm thấy bọn họ.
Lục Nghiên Thanh đang ở đâu.
Lần này bọn họ có thể sống sót để đi ra hay không.
Độ nóng ở sảnh lớn đột nhiên tăng lên, không lâu sau, đến cả lối thoát hiểm cũng sắp bị lửa phong kín lại, nhìn thấy thế lửa càng ngày càng cháy mạnh, trong không khí tất cả đều là mùi thiêu đốt đồ đạc và mùi khói sặc người.
Bên trên đầu thỉnh thoảng sẽ rơi xuống những bóng đèn thủy tinh bị đứt dây đèn, "xoảng" một tiếng vang lên, chia năm xẻ bảy, còn kèm theo tiếng người kêu rên đau đớn vạn phần.
Ngọn lửa không giảm bớt một chút nào.
Đám người bị nhốt không ngừng bị ngọn lửa đẩy vào ở chỗ sâu của tầng lầu, ở đây có lẽ còn có một lối thoát hiểm, nhưng lúc này lại bị những đám khói đen ngùn ngụt chặn lại, hoàn toàn không phân biệt rõ phương hướng.
Uyển Yên giống như con ruồi mất đầu, mùi khói gay mũi liên tiếp xộc vào lồng ngực khiến cô sắp không thở nổi nữa, một giây ngay sau đó, có người từ phía sau túm lấy tay cô.
Uyển Yên ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trong khói mù cuồn cuộn, cô nhận ra, là Lê Sở Mạn.
Lê Sở Mạn dùng một chiếc khăn tay bịt lấy mũi miệng, khom lưng dìu Uyển Yên lên, thở gấp: "Cuối cùng mình cũng tìm được cậu rồi."
Uyển Yên ngẩn ra, nhìn Lê Sở Mạn móc một chiếc khăn tay ướt từ trong túi quần ra đưa cho cô: "Dùng cái này bịt lại đi, có thể chống đỡ thêm một hồi nữa."
Uyển Yên dựa vào tường, trong cổ họng như có gai đâm: "Tại sao lại đến tìm mình?"
Lê Sở Mạn mỉm cười, trong quầng sáng loang lổ, đôi mắt cô ấy sáng ngời như ngôi sao: "Nào có ai bỏ lại bạn mình để chạy thoát thân chứ?"
Giọng của cô gái không nhanh không chậm, tiếng hét xung quanh không ngừng lọt vào tai.
Hình như Lê Sở Mạn cũng không biết, đa số người ở đây đều ích kỷ, cô ấy mới là trường hợp đặc biệt.
Im lặng trong chốc lát, Uyển Yên cười nhẹ, "Cảm ơn cậu."
Lê Sở Mạn dìu cô lên: "Nếu thật sự muốn cảm ơn mình thì phải kiên trì cho mình."
Hai cô gái nhìn nhau cười, sau lưng là ngọn lửa cao hơn trượng, đang thiêu đốt lốp bốp.
Uyển Yên cũng không biết còn có thể sống sót để rời khỏi đây không.
Lục Nghiên Thanh cũng đang ở trong tòa lầu này.
Vô số lần trong nhiệm vụ vào sinh ra tử anh đều sống sót, lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Thời gian càng dài, ý thức của Uyển Yên càng mơ màng, khói mù đã chui vào xoang mũi cô, cô sắp không thở được nữa, hô hấp của Lê Sở Mạn bên cạnh cũng đã hơi yếu đi, không biết đã rơi vào hôn mê từ lúc nào, bây giờ đã yên tĩnh dựa vào bờ vai cô, tựa như đã ngủ say.
Trước mắt "phựt" một tiếng, một móc đèn treo tường rơi xuống, cô vô thức ngẩng đầu nhìn thấy trên đầu, bóng đèn đang lắc lư sắp rớt, đèn treo thủy tinh rất lớn.
Trong giây phút dây thép đứt lìa, cơ thể của Uyển Yên còn phản ứng trước cả đại não, cô xoay người đi, ôm chặt lấy cô gái đang hôn mê ở một bên, dừng cơ thể của mình để bảo vệ cô ấy.
Gần như chung một thời gian, từ trong làn khói đen cuồn cuộn xông ra một người, khoảnh khắc trước khi đèn thủy tinh sắp đập trúng người cô, động tác của người đàn ông nhanh nhẹn như báo săn, vội vàng xông lên, từ phía sau ôm chặt lấy cô, ghì chặt vào trong ngực.
Sóng nhiệt sáng rực ùn ùn kéo đến như đánh úp, trong khói mù nồng đặc, Uyển Yên nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đên.
Lục Nghiên Thanh kéo cô vào trong ngực, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Một tí ý thức cuối cùng còn sót lại của Uyển Yên vẫn còn, lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay sớm đã nhòe rồi, trên đầu tóc, trên váy áo toàn bộ đều là tro bụi.
Đèn treo nặng trịch đập lên lưng anh không phát ra tiếng động, Lục Nghiên Thanh cắn răng rên lên một tiếng, hốc mắt anh đã phiếm hồng, giọng nói trầm thấp khàn đục từ trong cổ, "Yên Nhi..."
Nhìn thấy khuôn mặt này, Uyển Yên sững người trong nháy mắt, ánh mắt của cô chậm chạp không rời đi, rơi vào vết máu lan ra trên eo, huyết dịch vẫn còn mang độ ấm không ngừng tuôn ra ngoài.
Giờ khắc này, không khí dường như đều ngưng trệ.
Hô hấp của Uyển Yên sắp dừng lại, trái tim đập loạn hoảng sợ không biết làm sao, tay của cô run rẩy phủ lên, đã không nói được câu nguyên vẹn: "Lục Nghiên Thanh... anh có đau không..."
Khoang mũi đều là mùi máu nồng đậm, người đàn ông trước mặt sắc môi trắng bệch, đèn thủy tinh đã vỡ thành mảnh vụn thủy tinh, rơi xuống cánh tay và phía sau lưng anh, ngoài vết thương do súng ở trên ngực ra, Uyển Yên không rõ trên người anh còn chỗ nào bị thương không.
Nước mắt cô thoáng chốc trào ra, nhìn vào màu máu chói mắt đặc sệt nồng đậm trên người anh dần dần thấm ướt làn váy cô.
"Xin anh, đừng chết."
Im lặng mấy giây, Lục Nghiên Thanh chậm rãi đưa tay lên, bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng che mắt cô lại, che đi ánh mắt cô.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu, cánh môi mỏng khô khốc hôn đi vệt nước mắt trên má cô, hơi thở yếu ớt dán vào cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
"Yên Nhi đừng khóc, anh đưa em rời khỏi đây."
Uyển Yên rơi vào lòng anh, túm chặt cổ áo anh, nghẹn ngào: "Lục Nghiên Thanh, anh phải giữ lời đấy."