Sau một tuần huấn luyện, tất cả tân binh đều nghênh đón thành quả khảo hạch của kỳ đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng thứ hai, lớp trưởng Lưu dẫn mọi người tập hợp ở sân huấn luyện, ở giữa sân còn có một lớp tân binh, toàn bộ đều mặc chiến phục rằn ri trên người, đều là các chiến sĩ tân binh danh xứng với thực.
Uyển Yên nhìn thấy Lục Nghiên Thanh đang nói gì đó với sĩ quân bên cạnh, đồ huấn luyện của hai người khác với lúc bình thường, trước ngực còn treo một cây súng trường.
Sau khi đi đến nơi, Uyển Yên nhìn nhìn thấy người hướng dẫn vào ngày đầu tiên lúc bọn họ vào quân đội, khí thế cả người đều vô cùng nghiêm túc.
Thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, đội trưởng Vương trầm giọng cất lời: “Toàn thể đội viên nghe lệnh, nghiêm!”
“Buổi sáng hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành diễn tập đối kháng cho lớp tân binh, kiểm tra thành quả huấn luyện của một tuần qua.”
“Lục Nghiên Thanh ra khỏi hàng!”
“Có!”
Đội trưởng Vương: “Cậu dẫn lớp tân binh một, tổng cộng bảy người, nhóm A là bên phòng ngự, chủ yếu tổ chức phòng ngự ở phòng chứa lốp xe.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rõ!”
Đội trưởng Vương tiếp tục ra lệnh: “Lưu Á Quân dẫn lớp tân binh hai, tổng cộng mười người, nhóm B là bên tiến công, lục soát tiến lên tuyến đầu của địch, rồi sau đó lợi dụng địa vật mà tổ chức ẩn náu thâm nhập, áp dụng tiến công vào phòng chứa lốp xe.”
Đội trưởng Vương nói xong, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị trước khi chiến đấu, bao gồm cả sáu người có Uyển Yên trong đó, mỗi người đều cầm một khẩu súng ngắm M4.
Mũ sắt trên đầu mỗi người đều có ba điểm tín hiệu, bị đối phương bắn trúng một trong số đó, sau khi bốc khỏi sẽ tuyên bố tử trận.
Uyển Yên đội mũ xong, ôm súng ngắm trước ngực rõ ràng có hơi tốn sức, ánh mắt của Lục Nghiên Thanh quét qua, anh vô cảm tiến về trước một bước, bắt đầu từ Trịnh Hưng Thành, giúp mỗi đội viên tân binh chỉnh sửa lại trang bị.
Khi đến lượt của Uyển Yên, cô gái trước mặt mũ sắt xiêu vẹo, gò má bị phơi nắng mà ửng đỏ, đôi mắt sạch sẽ tròn xoe nhưng lại sáng rực.
Lục Nghiên Thanh khẽ mím môi, nhấc tay giúp cô chỉnh lại mũ, rồi lại chỉnh lại tư thế ôm súng của cô một chút, giọng nói cực kì thấp: “Nhớ rõ, chút nữa nhất định phải nghe anh chỉ huy.”
Uyển Yên ngước mắt lên, khẽ chớp, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm trang: “Báo cáo giáo quan, em nhớ rồi.”
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, ý cười lướt qua khóe môi.
Nhóm A bên phòng ngự do Lục Nghiên Thanh dẫn dắt, đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa trong phòng chứa lốp xe, mỗi một đội viên đều phân vị trí ẩn núp khác nhau.
Lục Nghiên Thanh nằm sấp trên góc cua lầu hai, nghiêng đầu nói với bộ đàm trên đầu vai: “Toàn thể đội viên chuẩn bị, tiến vào trạng thái tác chiến.”
Giọng người đàn ông trầm thấp và bình tĩnh, lạnh lùng từ trong tai nghe truyền đến, Uyển Yên giống như bị cảm xúc của anh lây sang, âm thầm nắm chặt khẩu súng trong tay, lúc này đã xem mình như một chiến sĩ chân chính, hòa nhập vào trong diễn tập người thật.
Lục Nghiên Thanh vừa dứt lời, trên đất trống cách đó không xa bị bên địch ném vào mấy quả lựu đạn giả, tiếng ầm vang lên, trên mặt đất bị nổ ra một lỗ, trong nháy mắt các cô gái đều ù tai, trái tim không khỏi nhấc lên, tuy rằng là diễn tập nhưng uy lực lại không thể khinh thường.
Uyển Yên ôm súng, trong góc ôm cây đợi thỏ, tuy cô không biết đánh lén, không giết người được nhưng cô rất biết trốn đó nha.
Yêu cầu của Uyển Yên không cao, kéo dài hơi tàn, sống đến cuối cùng là được.
So với phòng ngự ‘phật hệ’ của Uyển Yên thì những người khác đều vô cùng ích cực, Trịnh Hưng Thành bò lên chỗ cao nhất trong phòng chứa lốp xe với tâm thái đứng trên cao nhìn ra xa, giấu ở chỗ cao nhất, kết quả mới bắn một phát còn chưa trúng kẻ địch thì đã để lộ vị trí của bản thân, chờ lúc ông ấy ngoi đầu lên lần nữa, một tiếng “đoàng” vang lên, đầu của ông ấy rõ ràng bị chấn động một chút, sau đó liền nghe thấy trong tai nghe truyền đến một giọng nam máy móc lạnh lùng: “Số 001 nhóm A đã tử trận, những đội viên còn lại tiếp tục chiến đấu!”
Mỗi một đội viên đều có số thứ tự của riêng mình, Trịnh Hưng Thành đội mũ sắt bốc khói, không cam lòng rời khỏi trận chiến.
Cố Vũ Thần và Tiêu Xương Diên trông chừng ở cửa, phòng ngừa bên tiến công tập kích, ba cô gái còn lại thì được phân chia ở những vị trí khác nhau.
Tuy rằng bên tiến công đông người nhưng vị trí chiến lược của bọn họ không đủ chỗ ẩn nấp, những tay súng bắn tỉa trốn trong phòng chứa lốp xe rất chiếm ưu thế, nhưng mà cách bọn họ quá xa, hoàn toàn đánh không đến.
Phương Thanh đang ôm súng, nhắm ngay đội viên nhóm B đang bí mật hành động ở cách đó không xa, khi chuẩn bị bóp cò thì trên đầu bỗng nhiên chấn động một thoáng, bắt đầu bốc khói, dưới tình huống cô ta không hề phòng bị gì đã bị người ta một phát hehot.
Nhiễm Hân Nhi cũng đơ ra: “Người của tổ chúng ta sao chết nhanh quá vậy?”
Cô ta còn chưa nói xong thì sau đó trong tai nghe truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Số 005 nhóm A đã tử trận, những đội viên còn lại tiếp tục chiến đấu.”
Phương Thanh trợn mắt nhìn cô ta, hai người đúng là một giuộc.
Uyển Yên của lúc này như bị cá khô nhập xác, vì mục đích an toàn, từ tư thế đang nằm chuyển thành nằm sấp, thuận tiện dùng cánh tay giữ chặt mũ sắt.
Cô có thể chắc chắn, bản thân nhất định có thể chó đến cuối cùng.
Thời gian năm phút, đội viên của nhóm phòng ngự từ bảy người biến thành bốn người, mà mười người của nhóm tiến công vẫn không thiếu một người.
Lục Nghiên Thanh nghe con số lạnh lẽo trong tai nghe, khuôn mặt vẫn vô cảm nhìn vào ống ngắm như cũ.
Nhìn mục tiêu càng ngày càng gần, anh giữ lấy cò súng không chút hoang mang.
“Số 001 nhóm B đã tử trận.”
“Số 002 nhóm B đã tử trận.”
“Số 003 nhóm B đã tử trận.”
“Số 004 nhóm B đã tử trận.”
Bốn phát súng vang lên, còn hợp thành dãy số, tốc độ còn nhanh hơn cả thông báo của hệ thống.
Uyển Yên và hai nam sinh còn lại đều sững sờ.
Cố Vũ Thần trừng mắt há mồm nhìn sang Tiêu Xương Diên bên cạnh: “Ai làm thế?”
Tiêu Xương Diên chớp mắt, “Chắc chắn không phải tôi với cậu rồi, cũng không phải là Mạnh Uyển Yên.”
Hai bọn họ đã trông giữ ở cửa ra vào một khoảng thời gian rồi, nhưng một quả đạn cũng không đánh vào được.
Nhìn thấy bốn chiến hữu bị hehot mà thần không biết quỷ không hay, mấy đội viên còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay lúc đó trong tai nghe vẫn tiếp tục truyền đến thông báo.
“Số 005 nhóm B đã tử trận.”
“Số 006 nhóm B đã tử trận.”
“Số 007 nhóm B đã tử trận.”
Nhìn thấy một người rồi lại một người bị shock bên cạnh mình, lớp trưởng Lưu âm thầm fuck một tiếng, không cần đoán cũng biết, cách bắn súng khó như thế ngoài đội trưởng Lục ra thì không còn ai.
Lớp trưởng Lưu đè thấp giọng: “Những đội viên khác không được hành được thiếu suy nghĩ, bên mình còn có ba chiến sĩ, vẫn còn hi vọng thắng, không được từ bỏ.”
“Rõ!”
“Tất cả đội viên chú ý, ở cửa có hai lính phòng ngự.”
“Đã biết.”
Đối phương vẫn còn lại ba đội viên, tình hình chiến đấu kéo về 4:3, Lục Nghiên Thanh lau ống ngắm, động tác nhanh nhẹn đứng lên, lặng yên không tiếng động rời khỏi chỗ cũ.
Anh vừa đứng lên, Cố Vũ Thần và Tiêu Xương Diên đã bị đánh gục.
Nghe thấy tin tức ngay lúc này trong tai nghe, Lục Nghiên Thanh nhướng mày, khẽ tặc lưỡi, xem ra vừa nãy đã nương tay rồi.
Bây giờ nhóm phòng ngự chỉ còn lại Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh, nhóm tiến công vẫn còn ba đội viên.
Lục Nghiên Thanh nghiêng đầu, mở bộ đàm lên: “Số 007 nhóm A, em đang ở đâu?”
Uyển Yên cũng không biết mình đã nằm sấp bao lâu rồi, chỉ nghe thấy tiếng súng “đoàng đoàng đoàng” không ngừng truyền đến.
Giọng nói của Lục Nghiên Thanh vừa xuất hiện, cô lập tức tỉnh táo không ít.
“Báo cáo giáo quan, em trốn ở lầu hai.”
Giọng của cô gái tinh nghịch truyền đến, Lục Nghiên Thanh cong môi, mỉm cười: “Ở nguyên tại chỗ đừng cử động, anh qua tìm em.”
“Rõ!”
Uyển Yên vốn còn đang nằm sấp trên đất ngon nghẻ, kết quả lại nghe thấy mấy tiếng súng vang lên, rõ ràng là nhắm vào vị trí của cô mà đánh tới, cũng may có chướng ngại vật cản lại, nếu không người tử trận tiếp theo là cô.
Đối phương không đánh trúng cô dường như cũng không hết hy vọng một chút nào, sau đó lại là hai tiếng súng vang lên, Uyển Yên sống chết ôm lấy súng, cứ thế không chạy.
Lúc Lục Nghiên Thanh tìm được Uyển Yên thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm súng, bí mật trốn trong góc, mũ sắt đã nghiêng lệch, cả người dính đầy bụi đất.
Nhìn thấy Lục Nghiên Thanh xuất hiện, đôi mắt của Uyển Yên bỗng chốc sáng lên, giống như bắt được cứu tinh, kích động kêu lên kinh ngạc: “Lục Nghiên Thanh! Em ở đây này!”
Lục Nghiên Thanh nhanh chóng xông qua, vòng qua eo ôm cô lên khỏi mặt đất, đổi sang một địa điểm bắn lén khác.
Động tác của anh nhanh như một con báo săn không tiếng động, Uyển Yên vội vàng chỉnh sửa lại mũ sắt đang ngã trái ngã phải của mình, sau đó vô thức lay cánh tay anh, muốn chui vào lồng ngực anh, ấm ức nói: “Nếu anh còn không đến thì em sẽ bị đánh chết rồi.”
Cơ thể của Lục Nghiên Thanh nghiêng về phía sau, khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ né tránh cái ôm của cô, trong phòng chứa lốp xe đâu đâu cũng có camera giám sát, còn có camera của tổ chương trình.
Uyển Yên mãi sau mới phát hiện, vội vã thu tay về, hơi ảo não vì phản xạ có điều kiện của mình.
Tiếng súng bên tai không ngừng, Uyển Yên nhỏ giọng nói: “Giáo quan, chúng ta có thể thắng sao?”
Lục Nghiên Thanh nhìn thoáng qua cô, gương mặt đẹp đẽ, đã định liệu mọi việc: “Có thể.”
Uyển Yên mím môi cười: “Giáo quan Lục, vậy anh có thể bảo vệ em không, em còn chưa muốn chết đâu.”
Lục Nghiên Thanh: “Đi theo bên cạnh anh.”
Uyển Yên: “Dạ.”
Đạn trong súng ngắm có hạn, không đánh gục được Uyển Yên nên đối phương chỉ đành thôi.
Lục Nghiên Thanh tìm xong vị trí, thông qua ống ngắm xác định được mục tiêu, sau đó bóp cò, động tác liền mạch, không chút do dự.
“Số 008 nhóm B đã tử trận.”
“Số 009 nhóm B đã tử trận.”
Bây giờ nhóm B chỉ còn lại một mình lớp trưởng Lưu, Lục Nghiên Thanh dừng lại, hỏi người bên cạnh: “Còn lại một người, anh dạy em nhé.”
Mỗi đội viên đánh gục được một kẻ địch đều sẽ đưa vào phạm vi thành tích khảo hạch, bây giờ 2:1, thời cơ tốt nhất để lấy điểm.
Uyển Yên nhìn khẩu súng nặng mấy cân trong tay mình, khó khan liếm cánh môi khô khốc, “Em ngắm không chuẩn.”
Lục Nghiên Thanh: “Vậy thì bắt sống.”
Uyển Yên “ỏ” một tiếng, thì nhìn thấy người bên cạnh ôm súng đứng lên, rũ mắt nhìn cô, sau đó nghiêng đầu, ý bảo cô lên trước.
Có được sự khích lệ của bạn trai nhà mình, bỗng nhiên Uyển Yên không hèn nhát nữa, có súng thần yểm trợ đều an toàn hơn bất kì thứ gì.
Lớp trưởng Lưu đang lùng sục ở lầu một, một lòng bất ổn, với cách bắn súng của đội trưởng Lục thì vừa nãy đối phương hoàn toàn có cơ hội đánh gục cậu ấy, nhưng đội trưởng Lục không làm thế.
Đối với người sát phạt quyết đoán trên chiến trường, lớp trưởng Lưu không cảm thấy đội trưởng Lục muốn tha cho cậu ấy một lần.
Quả nhiên, còn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng.
Cậu ấy từ từ dừng bước, nắm chặt khẩu súng trong tay, khoảnh khắc ngẩng đầu lên có một họng súng đen ngòm đang nhắm về vị trí của cậu ấy.
Người đàn ông trên lầu hai vẻ mặt bình tĩnh, ngũ quan sắc nét lập thể, đường nét hàm dưới sắc lạnh.
Chỉ cần Lục Nghiên Thanh bóp cò, cậu ấy có thể tử vong.
Lớp trưởng Lưu thở dài, “Đội trưởng, anh bắn đi.”
Lục Nghiên Thanh không nói gì, anh khẽ ngước mắt lên nhìn sang Uyển Yên cách đó không xa đang cẩn thận tiến lại gần Lưu Á Quân.
Lục Nghiên Thanh gật đầu, Uyển Yên nhanh chóng nhảy lên, bồ nhào thẳng về phía lớp trưởng Lưu, nhanh chuẩn xác ấn nút màu đỏ trên nón sắt của cậu ấy.
Sau đó, trong tai nghe truyền đến thông báo ngay lúc ấy.
“Số 010 của nhóm B đã tử trận, nhiệm vụ lần này kết thúc.”
Lớp trưởng Lưu cũng ngớ người, còn có thể chơi thế này sao?
Xác định kẻ địch đã bị hạ gục, Uyển Yên vội vàng từ trên bò xuống, ngửa cổ nhìn người đàn ông trên lầu, cười rộ lên.
“Giáo quan Lục, chúng ta thật sự thắng rồi này!”
Lục Nghiên Thanh cong môi, ung dung thu súng lại.