Từ tuần thứ hai ở trong quân đội, sáu người vừa vặn nghênh đón biểu diễn báo cáo văn nghệ ba năm một lần của bộ đội cảnh sát vũ trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi một lớp tân binh phải có ít nhất hai tiết mục, lớp trưởng Lưu sau khi truyền đạt nhiệm vụ xuống, mọi người đều rất phấn khởi.
Nhiễm Hân Nhị kích động hỏi: “Lớp trưởng, vào hôm biểu diễn báo cáo văn nghệ có phải chúng tôi có thể không cần huấn luyện không?”
Lớp trưởng Lưu cười: “Không cần huấn luyện, cho mọi người nghỉ xả hơi.”
“Nếu như các đồng chí biểu hiện tốt, đến lúc đó còn có thể nghỉ nửa ngày nữa.”
Cậu ấy vừa nói xong, mọi người lập tức động lòng, vì thế bắt đầu bàn bạc xem nên chuẩn bị tiết mục nào để lên sân khấu.
Lớp trưởng Lưu cầm ghế đẩu ngồi phía trước, thấy mọi người bàn bạc đầy hào hứng, vì thế mỉm cười nhắc nhở: “Lớp tân binh của chúng ta tuy rằng chỉ có sáu người thôi nhưng mọi người đều đa tài đa nghệ, đến lúc đó chắc chắn là tiêu điểm của toàn sân.”
“Các đồng chí phải giành khí thế cho tôi đó nha.”
Trịnh Hưng Thành: “Lớp trưởng, cậu có ý kiến gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp trưởng Lưu sờ gáy: “Hát hò nhảy múa đều được.”
Nhiễm Hân Nhi không có thiên phú về phương diện hát hò nhảy múa, chỉ có đi catwalk còn được, vì thế báo danh, định đi catwalk cùng với các nữ binh bên bộ tuyên truyền, cuối cùng Phương Thanh dự định nhảy múa, Uyển Yên không nói hai lời, đăng kí hát.
Ba nam sinh còn lại dứt khoát cùng các tân binh ở lớp khác đồng ca bài hát quân ca.
Bên bộ tuyên truyền lúc này, bầu không khí trong phòng làm việc có hơi giương cung bạt kiếm, mấy cán sự đảng đều nhận ra mùi thuốc súng giữa đội trưởng Lục và Lâm Lam, biết thức thời lục tục tránh đi.
Ghi hình chương trình “Dũng cảm tiến về phía trước” đã dần dần đi đến hồi kết, sau khi kết thúc tất cả huấn luyện, còn một lần diễn tập tổng hợp trước khi rời khỏi quân đội, lấy làm thành tích khảo hạch huấn luyện của học kì này.
Mà nội dung huấn luyện của kì trước và các hạng mục thi cuối cùng của kì này đều do bộ tuyên truyền quyết định, ngay khi Lục Nghiên Thanh cầm tài liệu, xem một lượt từ đầu đến cuối, cuối cùng trực tiếp đến tìm Lâm Lam.
Lúc Lâm Lam nhìn thấy Lục Nghiên Thanh, vốn còn hơi bất ngờ, hai người đã quen biết nhau lâu như thế nhưng lần này lại là lần đầu tiên Lục Nghiên Thanh chủ động đến tìm cô ta, biết được mục đích đến đây của đối phương, ý cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Lục Nghiên Thanh chỉ vào tài liệu trên bàn, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Những hạng mục này đều là cô định?”
Ánh mắt của Lâm Lam quét qua, giọng nói có hơi miễn cưỡng: “Em và những cán sự khác cùng định ra, sao thế, có vấn đề?”
Thái độ của người trước mắt không lạnh không nhạt, Lục Nghiên Thanh mím môi lại, trên mặt không có bất kì cảm xúc dư thừa nào.
“Những hạng mục này không được, cô sửa lại đi.”
Vẻ mặt của Lâm Lam sững sờ, cau mày nhìn anh, “Tại sao phải sửa?”
Lục Nghiên Thanh: “Tỉ lệ nguy hiểm quá cao, dễ xảy ra chuyện.”
Lâm Lam cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Lúc trước khi lính đặc chủng của các anh huấn luyện đều khảo hạch như thế, tuy rằng quả thực có nguy hiểm nhưng có biện pháp an toàn, không có gì để lo lắng cả.”
Lục Nghiên Thanh nghiêm mặt lại, giọng nói trầm thấp: “Đây là hạng mục khảo hạch của bộ đội đặc chủng, không thuộc về tân binh, sáu người đó mới huấn luyện có hai tuần, trong đó có ba người còn là nữ, không thể hoàn thành hạng mục khảo hạch này.”
Tìm kiếm con tin trong nhà kho chứa đầy lựu đạn giả, lựu đạn giả có thể phát nổ bất kì lúc nào, đối với lính đặc chủng mà nói thì đã có độ khó nhất định, hơn nữa trong quá trình khảo hạch rất có khả năng sẽ bị thương chứ đừng nói là những tân binh mới được huấn luyện có hai tuần.
Lâm Lam nhíu chặt mày, nhìn anh, “Rốt cuộc là anh lo lắng điều gì? Chẳng qua chỉ là một cuộc diễn tập mô phỏng thôi sao, cho dù lựu đạn giả có thể phát nổ bất kì lúc nào nhưng mỗi người đều có trang bị phòng hộ, sẽ không bị thương đâu.”
Lục Nghiên Thanh dựa vào ghế, đôi mắt đen lẳng lặng liếc nhìn cô ta.
Lâm Lam mím môi, âm thầm hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Có phải anh lo lắng Mạnh Uyển Yên sẽ bị thương không?”
Khi người trước mặt không nói gì, toàn thân đều bao phủ một tầng áp suất thấp, cực kì có tính áp bức.
Ngực Lâm Lam cứng lại, cuống quýt né tránh đôi mắt đó, nghiêm mặt nói: “Nếu như cô ta đã là bạn gái của anh, anh càng nên tránh hiềm nghi với cô ta trong quân đội chứ không phải đem tình cảm cá nhân vào trong công việc.”
Lục Nghiên Thanh khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Thảo luận là thảo luận. cô đừng kéo những thứ khác vào, hạng mục này cô có sửa hay không, một câu thôi.”
Lâm Lam âm thầm siết chặt tay: “Không sửa, tổ chương trình cũng đã đồng ý rồi, chút nữa em sẽ đưa cho lão Châu phê duyệt.”
Lục Nghiên Thanh đứng lên, quét mắt nhìn phần báo cáo đó, nhếch miệng cười, đáy mắt không có chút độ ấm nào: “Tổ chương trình đồng ý nhưng không có nghĩa là cấp trên cũng đồng ý.”
Ném lại một câu, Lục Nghiên Thanh đi thẳng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.
Bỗng nhiên Lâm Lam cảm thấy tủi thân, nước mắt trong đôi mắt cũng không kiềm nén được nữa, trào ra.
…
Trải qua mấy ngày tập luyện, rất nhanh đã đến hội diễn văn nghệ rồi, cho dù đã đứng trên vô số sân khấu lớn nhỏ nhưng Uyển Yên vẫn cảm thấy căng thẳng, loại cảm giác này rất giống với lúc trước khi còn học cấp ba, lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu.
Lúc ấy có Lục Nghiên Thanh ở bên cạnh cô.
Buổi tối, Uyển Yên lật qua lật lại cả buổi cũng không ngủ được, vì thế trốn cả người vào trong chăn, cầm điện thoại nhắn tin cho Lục Nghiên Thanh.
Uyển Yên: [Anh ngủ chưa?]
Uyển Yên: [Ngày mai là hội diễn văn nghệ rồi, có chút căng thẳng *khóc thút thít*.]
Lúc trước khi ghi hình chương trình, Uyển Yên đối diện với toàn những khán giả bình thường, lần này là ở đại lễ đường của quân đội, khán giả đều là những quân nhân quân dung nghiêm túc.
Lục Nghiên Thanh vừa mới trở về từ chỗ lão Châu, trong tay đang cầm phương án khảo hạch đã sửa xong của Lâm Lam, nhận được tin nhắn của Uyển Yên, ánh mắt của anh chợt trở nên dịu dàng.
ML: [Anh sẽ ở dưới sân khấu xem em, đừng căng thẳng.]
Ánh mắt Uyển Yên dừng lại, suy nghĩ bay xa: [Anh đoán thử xem, tiết mục ngày mai của em là gì nè ~]
Môi Lục Nghiên Thanh cong lên một đường cong, trả lời: [Dù là gì thì anh đều thích hết.]
Uyển Yên trốn trong chăn, gò má hơi nóng, tuy rằng khi huấn luyện anh chàng này rất nghiêm túc nhưng bắt đầu nói lời yêu thương thì rất dịu dàng.
Uyển Yên: [Chờ ngày mai anh sẽ biết, đến lúc đó anh nghiêm túc xem đó nha.]
Nhìn thấy mấy hàng chữ xuất hiện trên màn hình, Lục Nghiên Thanh mỉm cười, bên ngoài cửa sổ ngàn sao lấp lánh, đến cả gió đến cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hôm diễn ra hội diễn văn nghệ, cuối cùng ba cô gái cũng cởi ra quân trang rằn ri, thay lên chiếc váy nhỏ xinh xắn.
Ở hậu trường còn có mấy nữ binh bên bộ tuyên truyền, cùng đi catwalk với Nhiễm Hân Nhi.
Bình thường Lâm Lam rất ít mặc váy, lúc này mặc lễ phục mướn để đi catwalk nên hơi không quen, bên cạnh có mấy đồng đội khen cô ta: “Chị Lâm Lam, chị mặc váy đẹp quá, sau này đừng mặc quân trang nữa.”
“Như thế sẽ có thêm chút hương vị phụ nữ, nói không chừng đội trưởng Lục cũng thích chị như thế.”
Mấy cô gái đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục, bọn họ chỉ biết Lâm Lam thích đội trưởng Lục nhưng lại không biết đối phương sắp phải kết hôn.
Lâm Lam cười khẽ: “Tôi là quân nhân, không mặc quân trang giống cái gì chứ.”
Nhìn những cô gái đi tới đi lui bên cạnh, Lâm Lam không tập trung lắm, ánh mắt của cô ta tìm kiếm trong đám người, lúc nhìn thấy Uyển Yên ở cách đó không xa, ánh mắt cô ta khựng lại, cả người cô ta lặng đi không ít.
Cô gái trong góc mặt một bộ lễ phục màu trắng thiết kế tối giản, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại trang điểm rất nhạt.
Lâm Lam không thể không thừa nhận, dung mạo của Mạnh Uyển Yên quả thật rất đẹp, nhưng đẹp thì làm sao, không có nghĩa là những lịch sử đen của cô trong giới giải trí có thể không tồn tại.
Lâm Lam quả thật không hiểu nổi, là một quân nhân, thế mà Lục Nghiên Thanh lại tìm một nữ minh tinh trong giới giải trí để làm nửa kia của mình, loại người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, lịch sử đen vô số như Mạnh Uyển Yên thì rốt cuộc lúc thẩm tra làm sao mà thông qua được?
Cô ta đang nghĩ vẩn vơ thì có một cán sự bên bộ tuyên truyền chạy đến, cười híp mắt đưa ra lời mời: “Chị Lâm Lam, đợi chút nữa bọn em muốn đến tìm Mạnh Uyển Yên xin chữ kí, chị có đi cùng không? Con người cô ấy rất dễ gần đó.”
Lâm Lam mím môi, biểu cảm trên mặt cứng lại, không lạnh không nhạt nói: “Mấy cô đi đi, tôi không cần.”
Lâm Lam vừa nghĩ đến tối hôm qua Lục Nghiên Thanh vì hạng mục khảo hạch mà đối chọi gay gắt với cô ta, trong lòng giống như nghẹn một cục bông.
Hội diễn văn nghệ bắt đầu, tiền bối Trịnh Hưng Thành và một nữ cán sự của bộ tuyên truyền làm MC, các tiết mục của lớp tân bình đều xếp sau cùng, chính giữa còn có tiết mục gợi cảm xúc liên kết binh lính với người nhà, tổ chương trình thậm chí còn mời người thân của vài binh lính đến hiện trường.
Uyển Yên ngồi sau sân khấu yên lặng xem, nhìn thấy những binh sĩ rơm rớm nước mắt kia, bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Một năm 365 ngày, quân nhân lại chỉ có 35 ngày có thể ở cùng gia đình.
Những con người dễ thương này đã dùng nhiệt huyết và thanh xuân quý giá nhất của mình để bảo vệ tổ quốc.
Ánh mắt của Uyển Yên tìm kiếm trong khán đài, trong hàng quân trang màu xanh lục thuần sắc kia, cô tìm cả nửa ngày mới nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Người đàn ông có khuôn mặt cương nghị đẹp trai, cả người mặc quân trang chính thức màu xanh lục, dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, trên vai đeo một hàng huân chương chói mắt.
Hình ảnh trên màn hình lớn là những lời chúc phúc và dặn dò của ba mẹ dành cho con cái của mình, trong khán đài đã có chiến sĩ lau nước mắt.
Ai nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi.
Chỉ là chưa chạm đến chỗ thương tâm thôi.
Uyển Yên lặng lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông ở giữa khán đài, tuy rằng Lục Nghiên Thanh không nói gì nhưng cô hiểu cảm xúc trong lòng anh.
Rất nhanh đã đến tiết mục của lớp tân binh, Nhiễm Hân Nhi dẫn một nhóm nữ binh kinh diễm lên sàn, sàn chữ T có đặc sắc riêng, làm cho bầu không khí mới vừa nãy còn gợi cảm xúc đã trở nên đầy hào hứng.
Đến lúc của Uyển Yên, cô cố gắng hít sâu, từ từ đi lên sân khấu, ánh đèn trên toàn sân khấu dần mờ xuống, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại.
Mọi người đều biếu người tiếp theo biểu diễn là ai, trong khán đài dưới sân khấu có không ít các fan nam của Uyển Yên.
Cho đến khi ánh đèn chiếu lên người của cô gái, ánh mắt Lục Nghiên Thanh dừng lại, đến cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Uyển Yên vừa xuất hiện, dưới sân khấu đều là tiếng vỗ tay vang dội, nhìn thấy đội viên của mình xuất hiện, lớp trưởng Lưu ở bên cạnh vô tay vô cùng hăng hái.
“Đội trưởng Lục anh mau nhìn kìa, là Mạnh Uyển Yên đó, lớp của chúng ta có phải rất đa tài đa nghệ không?”
Thấy Lục Nghiên Thanh không nói gì, lớp trưởng Lục vẻ mặt thần bí sát lại gần, đè thấp giọng: “Đội trưởng, em nghe Mạnh Uyển Yên nói, bạn trai cô ấy là quân nhân, hình như còn là trong quân đội của chúng ta, bài hát này có lẽ là tặng cho bạn trai cô ấy.”
Nghe vậy, Lục Nghiên Thanh cười cười, đáy mắt đen kịt sâu thẳm kia có ánh sáng lưu chuyển.
Bài hát mà Uyển Yên hát là một bài quen tai dễ thuộc tên “Anh là vinh quang của em”, cô đã cải biên lại một chút, nghe có thêm phần dịu dàng và tinh tế.
Khi giai điệu quen thuộc vang lên, gần như tất cả những chiến sĩ trong đại lễ đường đều có thể hát theo.
“Anh bước qua sa mênh mông
Cờ đỏ khoác trên vai
Vũ khí là ước mơ anh nắm chặt kia
Mà anh chính là vinh quang mà thiên thần đã ban cho em.”
Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên, ánh mắt chăm chú đuổi theo bóng người đang nhảy trên sân khấu, môi khép mở, không kiềm lòng được mà ngâm nga theo.
Đây là một bài quân ca mà anh thích nhất, anh không biết hát lắm nhưng Uyển Yên lại thích nghe anh hát bài này nhất.
Không ngờ, cô bé này lại nhớ.
Uyển Yên nhìn người ấy dưới sân khấu, tầm mắt hai người xuyên qua biển người giao nhau, vẻ mặt cũng kiên định hơn.
Lục Nghiên Thanh anh biết không, giống như bài hát này hát vậy.
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, tặng cho em mặt trời, biến thành vinh quang của em.