Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Bà con nhà họ Nam kỳ thật đều nghe tin tức về chuyện ba Nam năm đó, nhưng người thông minh sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người.

Lúc này người khiến Nam Từ khó xử trùng hợp lại là hai người lúc nào cũng thân thiết với mẹ Nam, lại còn hay nịnh bợ cô.

Nét mặt của những người khác có chút thay đổi, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ lung tung, nếu như không phải có người cố ý tính toán trước, thì ai sẽ làm cái loại chuyện đắc tội với người khác?

Đương nhiên mẹ Nam cũng không cảm thấy gì, sau khi nghe hai người kia lên tiếng, đáy mắt còn xuất hiện một tia cười lạnh trào phúng.

Dù sao lợi ích của nhà họ Nam chính là lợi ích của mọi người, cho nên loại việc xấu trong nhà sẽ không truyền ra ngoài. Nếu đã không truyền đi, thì tại sao không lợi dụng tốt một chút?

Thời gian Nam Châu ở nước ngoài, bà ta vì Nam Từ đã nhận bao nhiêu uất ức, bây giờ vất vả lắm mới có thể tìm ra người trút giận thay bà ta, thì dại gì bà ta không làm?

Huống hồ bà ta cũng muốn mọi người nhớ kỹ, nhà họ Nam vĩnh viễn chỉ có một đại tiểu thư danh chính ngôn thuận chính là Nam Châu, còn với đứa con hoang mang tiếng là Nam nhị tiểu thư cũng chỉ là con hoang không hơn không kém!

Nam Từ thật sự không quan tâm người khác nói mình ra sao, nhưng lại cực kỳ chán ghét người khác nhắc đến mẹ mình.

Theo lời bà ngoại, thì mẹ cô là một người dịu dàng tốt bụng, mặc dù cô không biết tại sao mình lại được sinh ra, nhưng từ đầu đến cuối cô không bao giờ tin những gì người nhà họ Nam nói về mẹ cô, cái gì là ham hư vinh, dụ dỗ chồng người khác chứ.

Nhưng cô cũng hiểu bây giờ cô phải nhịn nhục, không còn cách nào khác.

Nam Châu thấy Nam Từ có vẻ như có chút khó chịu, trong lòng cực kỳ thích thú.

Mấy tháng ở nước ngoài, mặc dù cô ta ăn ở trong khách sạn, nhưng không thể nào so sánh được với nhà cô ta.

Huống hồ cô ta còn nghe nói mẹ cô ta còn bị ông nội bắt xin lỗi Nam Từ!

Tại sao?!

Coi như là mẹ cô ta đã làm gì sai đi, thì Nam Từ cũng nên ngoan ngoãn chấp nhận chứ!

Nghĩ đến đây, Nam Châu mỉm cười nắm chặt tay Nam Từ, nói: “Không sao, Tiểu Từ, mẹ em là mẹ em, em là em, em cố gắng lại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn không giống mẹ em đâu ha.”

Người phụ nữ kia vừa nghe Nam Châu nói xong, lạnh nhạt mỉa mai: “Châu Châu, con cũng đừng có ngốc như vậy, em gái con đâu có xem con ra gì, con còn đối xử tốt với nó làm gì?”

Người kia khi nói chuyện kỳ thật đã nhìn thấy Nam lão gia tử, ba Nam và mấy người đàn ông trong nhà lên lầu trò chuyện chuyện công ty rồi, cho nên lúc này mới thoải mái nói hai ba câu.

Huống hồ đây là chuyện mẹ Nam ra hiệu ngầm cho bà ta, mặc dù mẹ Nam không nói rõ, nhưng tất cả mọi người không ngốc, đều hiểu chuyện gì xảy ra.

Năm đó mẹ Nam bị chồng phản bội, lúc này sản phẩm của sự phản bội lại xuất hiện hàng ngày trước mắt mình, mẹ Nam làm sao mà vui vẻ nổi?

Dù sao mấy lời bà ta nói chỉ là châm chọc, hiện tại Nam Từ chỉ được Nam lão gia tử che chở, còn nhà họ Nam thì ai giúp được cô đây? Đến lúc đó nếu lỡ như lọt đến tai Nam lão gia tử, thì bà ta sẽ bịa ra vài lý do, nói Nam Từ không biết lễ phép, khiến bà ta không chịu được mới nói ra những lời kia.

Mà lời nói này lại khiến bà ta thân thiết với mẹ Nam hơn, càng có nhiều lợi ích.

Tội gì bà ta không làm?

Nam Từ lạnh lùng quét mắt nhìn người phụ nữ kia, lại nhìn Nam Châu đang mỉm cười với cô, trong lòng thầm cười lạnh.

Sao? Muốn nhìn thấy cô đau khổ, sụp đổ sao? Vậy thì còn yếu lắm.

Sau khi bà ngoại cô qua đời, cô cũng không phải chưa từng bị người ta xem thường, những lời này cô nghe đã quen rồi, cô có thể chịu đựng được.

Nhưng chính lúc cô đang suy nghĩ để phản bác lại vài câu, thì phía sau cô bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc mà đã lâu rồi cô không nghe thấy.

Giọng nói kia mang theo sự trầm thấp rất dễ nghe.

“Nam nhị tiểu thư, cô chịu đựng cũng giỏi nhỉ?”

Nam Từ sững sờ, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Lâm đứng sau lưng cô.

Lúc này thành phố đã vào đông, Hoắc Lâm mặc một áo khoác ngoài dáng dài màu đen, càng khiến anh càng tuấn tú càng bí ẩn.

Anh mang găng tay da dê, lúc này vừa nhìn về phía này vừa tháo găng tay.

Chẳng hiểu sao Nam Từ vốn đang khó chịu, lúc này nhìn thấy Hoắc Lâm bỗng nhiên cảm thấy an tâm rất nhiều.

Có chút khó hiểu, lại có chút… Cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Nam Châu trông còn hưng phấn hơn cả Nam Từ.

Mặc dù trước đó mẹ Nam đã từng nói với cô, Hoắc Lâm vì muốn bảo vệ Nam Từ mà nói chuyện không nể mặt mũi bà ta, nhưng Nam Châu lại không để ý đến.

Dù sao cô ta biết mẹ mình mắc bệnh thích làm quá mọi chuyện, mà cô ta cũng không tin, Hoắc Lâm là một người lịch sự như vậy, chắc chắn sẽ không làm cô ta khó xử trước mặt mọi người.

Còn vì Nam Từ!

Đây quả thật là chuyện nực cười!

Mặc dù cô ta từng cảm thấy Nam Từ có thể dụ dỗ Hoắc Lâm, nhưng trong lòng cô ta, thì Nam Từ chủ động, còn Hoắc Lâm sẽ không đáp lại!

Cho nên lúc này cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiến tới khoác tay anh đầy thân mật.

“Tam thiếu, anh tới rồi.”

Hoắc Lâm hơi cười với Nam Châu một tiếng, sau đó chậm rãi rút cánh tay ra.

Anh không thèm để ý đến Nam Châu, mà quét mắt đến mấy người phụ nữ mới nói mấy lời khó nghe kia.

“Hằng năm lão gia tử cho mấy người ăn hoa hồng, chắc ông cũng không nghĩ đã nuôi một đám người bất kính với tiểu thư nhà họ Nam đâu nhỉ.” Nụ cười trên mặt Hoắc Lâm càng lúc càng đậm, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm, “Có lẽ mấy người nghĩ bây giờ đã có nhà có cửa đầy đủ rồi, không cần nhà họ Nam chiếu cố nữa đúng không?”

Trong lời nói của anh đã đầy đủ sự uy hiếp, với người mà nói thì bọn họ sẽ nghĩ anh bị tâm thần, người ngoài mà dám xen vào chuyện nhà họ Nam.

Nhưng người này là Hoắc Lâm, Nam lão gia tử cực kỳ coi trọng, cho nên cũng có quyền lên tiếng trong nhà họ Nam.

Trong lúc này, sắc mặt của mọi người trở nên khác thường, mà hai người mới mỉa mai Nam Từ, sắc mặt cũng đã tái mét, có chút sợ hãi.

Mẹ Nam lại một lần nữa bị mất mặt trước mọi người, trong lòng càng lúc càng bất mãn với Hoắc Lâm.

Bà ta nháy mắt với Nam Châu, nhưng Nam Châu hoàn toàn không nhìn thấy, mà còn một mực nhìn qua Hoắc Lâm, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

Hiện tại là tình huống gì đây…

Chẳng lẽ mẹ cô ta nói thật? Hoắc Lâm coi trọng Nam Từ?

Nam Châu không dám suy nghĩ tiếp nữa, trong lòng cô ta đã tràn đầy sự ghen tỵ và căm hận rồi.

Tại sao, rõ ràng cô ta đã ở bên Hoắc Lâm từ lúc nhỏ, tại sao bây giờ cô ta lại không thể so được với con nhỏ kia?

Cô ta không dám chất vấn Hoắc Lâm, chỉ có thể trút mọi cơn giận lên đầu Nam Từ.

Nhưng ở đây có rất nhiều người, cô ta cũng không thể làm gì quá đáng.

Cô ta miễn cưỡng cười nói với Nam Từ: “Tiểu Từ, đi theo chị một chút, chị…”

“Không được, con bé sẽ đi lên lầu với tôi.”

Hoắc Lâm mở miệng, giọng điệu khẳng định.

Sau đó, quay người đi lên lầu.

Thấy Nam Từ còn chưa chịu đi, anh liếc nhìn cô: “Còn không mau qua đây.”

Nam Từ đuổi theo sát, dáng người cô nhỏ nhắn, phía sau còn đeo ba lô, mà Hoắc Lâm thì sao, dáng người anh nhìn từ phía sau lưng trông cực kỳ cao ráo, khí thế áp bức người khác.

Hai người không xứng, không thể có chuyện gì được!

Nam Châu oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi.

~

Lúc lên tới lầu hai, xung quanh yên tĩnh không ít.

Trong hành lang không có người, lúc này cô đứng bên cạnh Hoắc Lâm, có chút căng thẳng.

Nhưng cô không rõ cảm giác này ra sao, là sợ hãi căng thẳng như trước đó, hay là vì lâu rồi không gặp anh, cho nên đột nhiên căng thẳng.

“Anh… Anh gọi tôi lên đây, có chuyện gì không?”

Hoắc Lâm liếc cô một chút, không còn nét mặt mỉm cười như ban nãy nữa, mà sắc mặt có chút lạnh.

“Chẳng lẽ tôi lại để cô đứng dưới đó để bị làm nhục nữa hả?”

Nói đến đây, Hoắc Lâm bước từng bước tới gần cô, dồn cô đến chân tường.

Nam Từ dựa sát vào tường, ánh mắt sợ hãi nhìn anh tiến sát đến gần cô, bất an nói: “Hoắc tiên sinh…”

Hoắc Lâm đưa tay bóp cằm cô: “Ở trước mặt tôi, em có nhiều kế lắm mà, em biết tôi không nỡ mắng em, cho nên giả bộ đáng thương cho tôi xem đúng không.”

Nam Từ: “…Tôi không có!”

Bị xuyên tạc ý tứ, nam Từ có chút gấp, giọng điệu cũng thay đổi.

Hoắc Lâm rủ mắt xuống liếc nhìn cô: “Vậy tại sao không dùng loại khí thế này đối phó với những người ở dưới lầu?”

Nam Từ không biết đáp lại như thế nào, ngượng ngùng không lên tiếng.

Anh dùng sức, nâng gương mặt cô lên.

“Lần sau còn để tôi thấy em bị người khác ức hiếp, thì em sẽ bị phạt.”

Nói xong, anh còn cố ý dùng đầu ngón tay vuốt ve môi cô, giống như là đang ám chỉ anh sẽ phạt cô như thế nào.

Nam Từ sợ hãi anh sẽ hôn cô ở đây, cho nên vô thức giơ tay che miệng lại.

Hành động này hiển nhiên khiến Hoắc Lâm hài lòng, nét mặt đáng sợ của anh chợt xẹt qua một tia cười yếu ớt.

Đang lúc anh định mở miệng lần nữa, trên lầu bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.

Nam Từ chột dạ đẩy Hoắc Lâm ra, cô vừa đứng thẳng người, thì đúng lúc Nam lão gia tử, ba Nam và bà con nhà họ Nam đều từ tầng ba đi xuống.

Nhìn thấy hai người, tất cả mọi người hơi kinh ngạc.

Nam lão gia tử nhíu mày, mở miệng đầu tiên: “Tiểu Từ, sao con lại đứng đó với chú Hoắc?”

Nam Từ còn chưa lên tiếng, Hoắc Lâm đã nói trước: “Con kéo con bé lên đây.”

Anh ngừng một chút, sau đó cười cười: “Lão gia tử, ba như vậy là không được, hàng năm cầm nhiều tiền đi nuôi một đám người không biết trời cao đất dày, dám xem thường người nhà họ Nam chúng ta đó.”

Sắc mặt Nam lão gia tử biến đổi: “Chuyện gì xảy ra?”

Hoắc Lâm lành lạnh quét mắt những người đứng sau lưng Nam lão gia tử, nói: “Con dù sao cũng là người ngoài, không nên nói lung tung, lát nữa ba xuống lầu hỏi một chút đi.”

Nam lão gia tử thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn Hoắc Lâm rồi nhìn Nam Từ.

“Tiểu Từ vừa về à? Con về phòng nghỉ ngơi chút đi, đến tối xuống nhà ăn cơm tất niên.”

Nam Từ nghe Nam lão gia tử nói xong, tranh thủ thời gian gật gật đầu.

Cô vừa đi, Nam lão gia tử bảo ba Nam dẫn mọi người xuống nhà trước, còn ông thì kêu Hoắc Lâm vào thư phòng.

Nếu như ông không biết tâm tư của Hoắc Lâm đối với Nam Từ, thì lúc bọn họ đứng cùng nhau, ông sẽ cho là sự trùng hợp, cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng ông cơ bản đã biết tâm tư của Hoắc Lâm…

Nghĩ đến đây, ông mang bàn cờ ra, nói với Hoắc Lâm: “Đánh với ba một ván nhé?”

Hoắc Lâm không phản đối, cởi áo khoác, ngồi đối diện Nam lão gia tử.

Chỉ chốc lát sau, trên bàn cờ đã có hơn phân nửa quân cờ, đen trắng xen kẽ, giao chiến nhẹ nhàng vui vẻ.

Nam lão gia tử nhìn bàn cờ, sau đó nhấp một ngụm trà.

“Nam Từ đến trường luyện thi đều là do con bé quyết định.”

Hoắc Lâm cũng không dừng động tác, không ngẩng đầu: “Thì sao ạ?”

“Con cũng hiểu ba muốn nói cái gì mà.” Nam lão gia tử dừng một chút, “Con bé không có tâm tư với con.”

Sắc mặt Hoắc Lâm không thay đổi, giống như đã sớm biết, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Ngón tay anh kẹp một quân cờ màu trắng, “Cạch” một tiếng, vững vàng đặt quân lên bàn cờ.

“Con không quan tâm con bé có tâm tư gì với con hay không.”

Một lát sau, anh cười cười, bổ sung thêm:

“Đương nhiên là con cũng không quan tâm ba có đồng ý hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui