Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Thầy phụ trách đương nhiên cực kỳ ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Nam Từ và Hoắc Lâm.

Rõ ràng trước đó Nam Từ phát biểu trên sân khấu, Hoắc Lâm hoàn toàn không hề biểu hiện ra là có quen biết cô, ông ta chỉ thấy trong ánh mắt Hoắc Lâm tràn đầy sự hứng thú đối với Nam Từ.

Ông ta coi Hoắc Lâm giống như những người có tiền khác, chỉ có hứng thú vui chơi với Nam Từ mà thôi…

Nhưng ai mà ngờ hai người này đã sớm quen biết nhau? Vả lại… Vả lại Nam Từ rõ ràng là người phụ nữ của Hoắc Lâm!

Hiện tại toàn thân ông ta đầy rượu, ông ta cảm giác khi chớp mắt đều cảm thấy dinh dính khó chịu.

Nhưng ông ta không dám cử động, ông ta chỉ hận bản thân không thể biến mất khỏi chỗ này, ước chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra.

Nếu như ông ta biết Nam Từ là người của Hoắc Lâm. Thì cho dù ông có có tám lá gan cũng không dám “Đụng” đến Nam Từ!

Ngoài ông ta ra thì lãnh đạo nhà trường cũng đang rất lo lắng.

Hiệu trưởng trường học cảm thấy sớm muộn gì cũng bị tên cấp dưới này làm đau tim đến chết mất, ông ta gặp rắc rối thì thôi đi, lại còn đụng phải nhân vật quan trọng!

Nghĩ đến đây, lãnh đạo nhà trường lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Tiểu Ngô, chuyện lần này cậu hơi quá đáng rồi đó, sao lại có thể nói như vậy với các em sinh viên? Mau xin lỗi bạn học Nam!”

Nam Từ nghe xong, lập tức nhíu mày.

Hiệu trưởng có ý gì? Muốn xem chuyện này như không có gì sao?

Thật ra cô cũng không thua thiệt gì. Nhưng học tỷ Trương Thiến lại khác, chắc chắn trước đó chị ấy đã bị thầy phụ trách lợi dụng không ít, nếu như chuyện lần này bỏ qua như vậy, thì Nam Từ chắc chắn ông ta sẽ ngựa quen đường cũ.

Cô không muốn nhìn thấy học tỷ bị khi dễ, thế là dừng một chút, định mở miệng lên tiếng.

Nhưng không ngờ Hoắc Lâm lại lên tiếng trước.

“A, quý trường ta thật sự rất rộng lượng tha thứ với nhân viên của mình.”

Giọng nói của anh không lớn, giọng điệu cũng không nặng, nhưng cho dù vậy thì mọi người xung quanh vẫn nghe ra vẻ không hài lòng của anh.

Hoắc Lâm đang ép hiệu trưởng trừng trị nghiêm khắc cấp dưới của mình.

Hai vị ở bộ giáo dục cũng có mặt ở đó, ban đầu cảm thấy phương thức xử lý của hiệu trưởng không đúng, nhíu nhíu mày bất mãn.

Hiện tại nghe thấy Hoắc Lâm mở miệng, nên càng cảm thấy mình nên nói chút gì đó.

“Hành động của chủ nhiệm Phương hoàn toàn không phù hợp với cương vị là một giảng viên trường đại học.”

Hiệu trưởng nghe thấy vị ở bộ giáo dục và Hoắc Lâm nói xong, cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Vậy là ông ta nghĩ nghĩ, còn nói: “Vậy thì trừ tiền lương tháng này của thầy ấy? Lần sau còn tái phạm thì sẽ cắt chức?”

Nam Từ cảm thấy sự trừng phạt này vẫn còn quá nhẹ, hoàn toàn không đau đớn, nhịn không được mở miệng: “Chủ nhiệm không chỉ có thái độ như vậy với em đâu, mà thầy ấy còn quá đáng với những sinh viên khác nữa.”

Cô kể hết mọi chuyện của học tỷ, sau đó còn bổ sung thêm là do cô vô tình phát hiện hành động và lời nói của thầy chủ nhiệm, chứ học tỷ không hề nói gì hết.

Trương Thiến ban đầu còn đang thấp thỏm, nhưng Nam Từ lại nói là do cô vô tình thấy nên cũng thầm yên tâm.

Trương Thiến chủ động đứng ra, nói: “Hiệu trưởng, lời học muội Nam nói đều là sự thật, từ trước đến nay thầy chủ nhiệm sai em đi mua đồ cũng cả mấy trăm ngàn rồi ạ. Mặc dù em cũng có một phần lỗi vì nghe lời thầy ấy, còn cho là thầy ấy có cách để giữ em lại trường, cho nên mới phát sinh ra những việc như vậy… Lỗi của em thì em chấp nhận hình phạt. Em nghĩ không chỉ có một mình em, mà còn rất nhiều bạn học khác đã từng bị thầy chủ nhiệm lừa gạt.”

Mặt mày thầy chủ nhiệm tái đi, hung tợn quay đầu trừng mắt Trương Thiến, nhưng mọi chuyện đã được Trương Thiến xác nhận thì ông ta có nói gì nữa thì cũng vô ích.

Đã san bằng một lớp, thì một lớp khác lại lên, hiệu trưởng cảm thấy càng lúc càng đau đầu, muốn giải quyết chuyện này êm thấm, nhưng mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa.

Mà cấp dưới của ông ta thật sự là đồ vô dụng!

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng mở miệng thăm dò: “Bằng không thì… Tôi bắt thầy ấy kiểm điểm trước sinh viên toàn trường? Sau đó trả hết số tiền đã ‘Mượn’ của các sinh viên?”

Hiệu trưởng đã cố gắng dùng hết mọi lý lẽ để cứu cấp dưới của mình.

Nhưng người ở đấy đều biết chuyện gì xảy ra, nhất là lãnh đạo bộ giáo dục, vừa nghe xong, chưa đợi Hoắc Lâm lên tiễng thì đã mở miệng nghiêm khắc nói: “Hành động của thầy ấy rõ ràng là hối lộ! Thầy hiệu trưởng phải hiểu rõ tình hình nghiêm trọng của vấn đề chứ!”

Hiểu trưởng đảo mắt, khẽ cắn môi: “Vậy thì thông báo cho toàn trường, sau đó đuổi việc!”

Chủ nhiệm bị lời này dọa đến mất hồn vía, ông ta đã phải nhịn nhục bao lâu mới trèo lên được tới vị trí này! Ông ta không muốn bị mất đi tất cả!

Ông ta vội vàng lao tới trước mặt hiệu trưởng, cũng không cần biết trên tay còn dính đầy rượu, nhanh chóng níu lấy cánh tay hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng, tôi sai rồi! Tôi không dám như vậy nữa! Hiệu trưởng! Cầu xin thầy, đừng đuổi việc tôi!”

Hiệu trưởng hoàn toàn không muốn dây dưa với chủ nhiệm, nhanh chóng hất tay chủ nhiệm ra rồi rời đi, chủ nhiệm một mực đuổi theo sau, nhìn cực kỳ chật vật, nhưng Nam Từ lại chỉ cảm thấy rất hả giận.

Sau khi màn hài kịch kết thúc, thì một đoàn người trước sau rời khỏi phòng ăn.

Trương Thiến đứng trước cửa chân thành nói lời cảm ơn với Nam Từ.

“Cảm ơn em, hôm nay nếu không có em đứng ra giúp chị, thì có lẽ chị vẫn còn phải nhịn nhục nhiều nữa.”

Nam Từ cười cười: “Em còn sợ chị cảm thấy em lo chuyện bao đồng thôi.”

“Sao thế được.” Trương Thiến nói, sau đó tiến đến ôm Nam Từ, nói nhỏ vào bên tai cô: “Cố mà quý trọng người ta nhé, trong mắt anh ta chỉ có một mình em thôi.”

Nói xong, Trương Thiến bắt một chiếc taxi rồi rời đi.

Trên đường về nhà, Nam Từ lại ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hoắc Lâm như thường lệ.

Cô nép vào lồng ngực anh, ôm cổ anh, nhớ lại sự tình ban nãy khi Hoắc Lâm bỗng nhiên xuất hiện trong phòng ăn.

“Sao anh lại trùng hợp có mặt ở đó? Anh biết em đi ăn liên hoan ở đó sao?”

Cô biết anh được hiệu trưởng và lãnh đạo bộ giáo dục mời dùng cơm, nhưng sao lại đặt chỗ cùng một nhà hàng với cô được?

Hơn nữa dáng vẻ lúc anh xông vào hình như ở phòng sát vách? Nếu không thì cũng không có chuyện ngay lúc cô đang bị làm khó thì anh xông vào trùng hợp như vậy.

Hoắc Lâm rủ mắt xuống, xoa nắn bàn tay nhỏ mềm của cô, trả lời cho qua chuyện: “Ừ, có người nói cho anh biết.”

Nam Từ sửng sốt một chút: “Có người nói? Ai?”

Hoắc Lâm liếc cô một cái, sau đó đưa tay ôm sát cô vào lòng.

“Xem ra hôm nay em tràn đầy tinh thần nhỉ, còn dư sức tra khảo anh nữa sao?”

“Đâu có, em chỉ tò mò thôi.”

Hoắc Lâm hôn cô một cái: “Vậy thì anh cũng có chuyện rất tò mò, sao lại có rất nhiều nam sinh xuất hiện trong bữa liên hoan vậy hả?”

Nam Từ nghe xong, đầu đầy vạch đen.

Thật ra cô cũng đoán ra anh sẽ để ý đến điều này, cho nên từ lúc chuẩn bị cho buổi khai giảng, cho đến bữa liên hoan, thì cô đều cố ý tạo một khoảng cách với những nam sinh.

Đôi khi có mấy học trưởng tiếp cận cô hỏi chuyện, hoặc là muốn xin Wechat, nhưng cô đều chủ động từ chối.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đáp: “Anh đừng có mà ăn giấm bậy bạ, những học trưởng kia đều tham gia chuẩn bị cho buổi khai giảng, nên mới tụ tập liên hoan. Bọn họ đôi khi còn tìm em nói chuyện phiếm hoặc xin Wechat, nhưng em đều từ chối hết.”

Nam Từ có chút ngẩng cao đầu, bộ dáng giải thích rất nghiêm túc, chỉ hận không thể khắc ba chữ “Em rất ngoan” lên mặt vậy.

Hoắc Lâm buồn cười, cảm thấy cô thật sự bị hành động trước đó của anh hù dọa, sau đó thân mật hôn lên gương mặt cô một cái.

“Vội vàng như vậy làm gì, sợ anh làm khó dễ với mấy nam sinh kia hả?”

Nam Từ cũng không nghĩ tới điều này, cô cảm thấy mặc dù Hoắc Lâm đôi khi không nói lý, nhưng lúc làm việc vẫn rất trầm ổn, không có chuyện gây sự những chuyện không đâu.

Thế là cô lắc đầu, thành thật nói ra suy ngh trong lòng: “Em sợ anh lại ăn giấm bậy bạ, rồi đầy một bụng tức.”

Nói xong, cô dùng hai bàn tay nhỏ ôm lấy gương mặt tuấn tú của anh, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

“Em thật ra không tốt, không ưu tú, được anh thích là vận may của em, nhưng không phải ai cũng có chung thẩm mỹ với anh. Cho nên em không muốn anh quan tâm đến những chuyện không quan trọng.”

Hoắc Lâm nắm cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Không, em rất tốt. Chuyện gì liên quan đến em cũng rất quan trọng.’

~

Đường Uyển và Nam Từ học chung trường đại học, nhưng Đường Uyển đã học đến năm thứ tư, cho nên ngày bình thường không có nhiều tiết, cô ta thường xuyên đến tìm Nam Từ tán gẫu hoặc ăn cơm.

Vào lúc cơm trưa, hai người bọn họ đến nhà ăn của trường, nơi đó có sủi cảo rất ngon, mỗi lần số lượng đều có hạn, nên phải đến xếp hàng sớm một chút thì mới có được.

Hiện tại Nam Từ đã trở thành người nổi tiếng trong trường học, trừ việc lên phát biểu hôm khai giảng được bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, thì chuyện thầy chủ nhiệm bị đuổi việc cũng được đồn ầm lên mấy ngày qua.

Mà những người có mặt ở đó chứng kiến sự việc hôm đó, ngoại trừ Trương Thiến vẫn giữ mối quan hệ bình thường với Nam Từ, thì những người còn lại cũng không nhất thiết phải giữ kín chuyện này vì cô.

Cho nên một truyền mười, mười truyền trăm, hầu hết mọi người đều biết Nam Từ có một người bạn trai có tiền có quyền chống lưng.

Rất nhiều bạn học nam có ý định theo đuổi Nam Từ cũng lập tức chùn bước.

Còn Đường Uyển cũng là một hoa khôi của trường, lúc này hai người đứng chung một chỗ vô tình thu hút rất nhiều ánh mắt.

Nam Từ có chút mất tự nhiên, nhưng Đường Uyển có vẻ đã quá quen thuộc với chuyện này, biểu hiện cực kỳ hờ hững, trên gương mặt thuần khiết không có một biểu hiện dư thừa.

Sau khi ngồi xuống hai người bắt đầu trò chuyện tình hình gần đây.

Bỗng nhiên, ánh mắt Đường Uyển dừng lại sau lưng Nam Từ một chút, sau đó lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn Nam Từ.

“Tại sao chị có cảm giác có người đi theo chúng ta nhỉ.”

Nam Từ cũng không nghe ra ý tứ của Đường Uyển.

“Hả? Có sao? Nếu mà có thì do chị xinh đẹp quá đó.”

“Ý chị không phải vậy.” Đường Uyển nói, “Ý chị là chị cảm thấy có vẻ như có người đang bám theo chúng ta.”

Vì không muốn Nam Từ hiểu lầm, nên Đường Uyển lại bổ sung: “Theo dõi.”

Lần này Nam Từ không thể xem nhẹ nữa, cô quay đầu lại nhìn, nhưng lại không phát hiện ra điều gì kỳ quái.

“Em đâu thấy gì khác lạ đâu? Chị có nhìn nhầm không vậy?”

Đường Uyển chắc chắn không nhìn nhầm, chỉ là…

Đường Uyển nghĩ đến một khả năng, do dự một chút, hỏi: “Hay là tổng giám đốc Hoắc nhà em phái người bảo vệ em từ đằng xa?”

Đường Uyển đã lựa lời nói khéo léo, nhưng Nam Từ hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đường Uyển.

Trong lòng Nam Từ trầm xuống.

Chẳng lẽ chuyện lần trước cũng không thể cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc trong lòng Hoắc Lâm?

Anh không tin tưởng cô? Cho nên mới phái người theo dõi nhất cử nhất động của cô?

Đường Uyển phát giác Nam Từ không thích hợp, cũng không tiện bàn sâu hơn, suy nghĩ một chút, lại an ủi Nam Từ: “Cũng có thể là chị nhìn nhầm.”

Nam Từ miễn cưỡng cười cười với Đường Uyển, sau đó cô chỉ cắm đầu ăn cơm mà không nói gì nữa.

Chuyện này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Nam Từ.

Mặc dù cũng không ảnh hưởng đến mức cô không thể tập trung nghe giảng bài, xế chiều hôm đó có tiết học ở phòng học lớn, cô còn nhờ bạn học tới trước dành một chỗ ở phía trước, đưa sách vở của cô cho bạn học để sẵn lên bàn chiếm chỗ, cô cố viết xong bài giảng chi tiết xong sẽ chạy qua ngay lập tức.

Nhưng không ngờ lúc Nam Từ vừa mới tới, thì chỗ ngồi của cô đã bị một bạn học nữ khác chiếm chỗ.

Nam Từ không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô nhìn về phía bạn mình, bạn cô có chút xấu hổ và bối rối không biết nói như thế nào.

Nhưng Nam Từ cũng không quá để ý, cô tiến lên mấy bước, mở miệng: “Bạn học…”

Thật ra là cô chỉ muốn nói là cô lấy lại mấy cuốn sách mà thôi, sau đó ra phía sau kiếm chỗ khác ngồi, nhưng ai ngờ bạn học nữ chiếm chỗ của cô hoàn toàn không cho cô nói dứt lời, ánh mắt trào phúng nhìn Nam Từ.

“Sao? Có bạn trai quyền lực chống lưng thì ở trong trường muốn làm gì thì làm sao?”

Tiếng ồn ào xung quanh cũng ngớt đi không ít, tất cả mọi người giống như đang xem kịch, phấn khởi nhìn về phía các cô.

Mặt mày Nam Từ tối sầm lại.

Cô hoàn toàn không muốn gây chuyện, nhưng cô cũng không hiểu tại sao lại có người muốn kiếm chuyện với cô.

Trong lúc cô đang suy nghĩ nói cái gì, thì sau lưng cô bỗng nhiên truyền đến một giọng lười biếng.

“Sao nữa? Miệng cô thối nên phun ra toàn mấy lời thối hoắc nhỉ?”

Giọng nói cực kỳ quen thuộc, mà kiểu nói lại không chút kiêng kỵ, Nam Từ mơ hồ đoán ra được là ai.

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tần Dư.

Anh ta khoác balo lên vai rất tùy tiện, những vết thương bị Hoắc Lâm đánh trước đó đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt vẫn rất tuấn tú, lúc đi vào lớp vẫn thu hút rất nhìn ánh mắt từ các nữ sinh khác.

Bạn học nữ gây chuyện kia đương nhiên biết Tần Dư, bởi vì sinh viên năm nhất nhập học năm nay hiếm có người nào đẹp trai như anh ta.

Cho nên lúc này cô ta thấy Tần Dư lên tiếng bảo vệ Nam Từ, còn cho là anh ta bị Nam Từ hấp dẫn, cô ta ngay lập tức bực bội với Nam Từ.

“Bạn học nè, cậu đừng bị vẻ bề ngoài lừa dối, trông thì có vẻ ngây thơ nhưng chưa chắc là ngây thơ đâu, nói không chừng làm giao dịch dơ bẩn gì đó thì sao.”

Nam Từ nhướng mày, cảm thấy cô ta càng nói càng quá đáng.

Tần Dư cũng cảm thấy vậy, sắc mặt anh ta dần dần chuyển sang lạnh lẽo, nhìn về phía người gây chuyện.

“Sao cô chắc chắn vậy? Có kinh nghiệm rồi sao?”

Tần Dư chọc cười Nam Từ, cũng chọc cười không ít người.

Có mấy bạn học ngồi xem bát nháo, lúc này cũng đứng dậy thay Nam Từ nói chuyện.

“Nghe các học trưởng nói bạn trai của Nam Từ là người có chức có quyền, sao đến miệng cậu thì lại là người không ra gì thế?”

“Đúng đấy, ngứa mắt hả, ghen ghét rồi muốn phá đám hả.”



Từng đợt giọng nói chế giễu vang lên, bạn học nữ gây chuyện kia hoàn toàn không ngờ mình bị mọi người chỉ trích, ban đầu định bôi xấu thanh danh Nam Từ, bởi vì Nam Từ thật sự khiến người ta đố kỵ, học trưởng mà cô ta để ý lại để ý đến Nam Từ.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, cuối cùng cô ta lại là người bị chửi.

Cô ta không chịu nổi, thu dọn đồ đạc, cũng không quan tâm có bị điểm danh hay không, sau đó rời đi ngay lập tức.

Sau khi tan học, Tần Dư cũng không có ý định nói chuyện với Nam Từ, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nam Từ thì ngược lại, ngoại trừ chuyện ngày hôm nay thì Nam Từ còn muốn hỏi rõ chuyện lần trước.

Thế là cô lập tức đuổi tới không chút do dự.

“Anh… Lần trước ổn chưa?”

Tần Dư không ngờ Nam Từ lại chủ động tới nói chuyện, quay đầu nhìn cô một chút.

“Cái gì ổn?”

“Lần trước Hoắc Lâm… Không làm khó dễ anh chứ?”

Tần Dư nhướng mày, cười cà lơ phất phơ.

“Sao? Cô cảm thấy người đàn ông của cô sẽ làm gì tôi?”

Nam Từ biết anh ta đang tỏ vẻ cứng rắn, nhưng cũng không tiện hỏi sâu hơn, anh ta đã không muốn nói thì cô có hỏi cũng bằng thừa.

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Dừng một chút, Nam Từ còn nói, “Còn chuyện lần trước thì tôi thay Hoắc Lâm xin lỗi anh.”

“Không cần, chuyện ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, còn trước đó không có chuyện gì hết.”

“…” Tần Dư đã nói đến mức này, thì Nam Từ cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Hai người cùng đi ra khỏi lớp, thấm thoát đã đi ra khỏi tòa nhà.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.

“Tiểu Từ.”

Nam Từ ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy bóng dáng Hoắc Lâm.

Anh mặc áo sơ mi màu đen, một nếp nhăn cũng không có, kết hợp với quần tây màu xám đậm, nhìn dáng vẻ như anh vừa bước ra từ một hội nghị doanh nhân tinh anh.

Dáng người anh thon dài, chân cũng dài hơn người, gương mặt tuấn tú nhã nhặn, có thể nói là cực kỳ thu hút ánh nhìn từ mọi người.

Lái xe đứng sau lưng anh, lúc nhìn thấy Nam Từ ra thì cung kính cúi đầu chào cô.

Nam Từ quả thật rất đau đầu, sao cô chỉ mới gặp Tần Dư thì đã bị Hoắc Lâm bắt gặp?

Cô cũng không dám dừng lại lâu, cũng không dám nhìn Tần Dư, vội vàng nói câu “Tôi đi trước.”, sau đó đi về phía Hoắc Lâm.

Lúc Nam Từ đến gần, Hoắc Lâm trực tiếp ôm eo cô, sau đó hôn lên môi cô một cái, nhìn bộ dáng cực kỳ thân mật và cưng chiều.

“Mệt không?”

Nam Từ chỉ cảm thấy ánh mắt của các bạn học và thầy cô giáo đang nhìn về phía này, cô hoàn toàn không muốn ở lại lâu thêm, cho nên nhanh chóng né khỏi anh.

“Về nhà rồi nói chuyện.”

Nói xong, cô lập tức chui vào trong xe.

Trước khi lên xe, Hoắc Lâm đứng nguyên một chỗ nhìn Tần Dư một chút, sau đó cũng trực tiếp lên xe.

Sau khi xe khởi động, Nam Từ lập tức giải thích với Hoắc Lâm: “Hôm nay lên lớp em mới gặp Tần Dư, anh ta thấy em bị người ta kiếm chuyện cho nên giúp em nói hai ba câu. Sau khi tan học thì em chỉ nói cảm ơn anh ta một tiếng thôi… Chuyện chỉ có như vậy, chứ không có chuyện gì khác hết, anh tuyệt đối không được nghĩ lung tung đó.”

Hoắc Lâm nhìn thấy bộ dáng vội vàng giải thích của cô, thì bất giác bật cười.

“Anh biết, em rất ngoan, anh không có tức giận gì hết.”

Nam Từ nghe thấy câu “Anh biết” thì có chút mẫn cảm.

Cô nhớ lại lúc ăn cơm với Đường Uyển, mấp máy môi, do dự không biết nên mở miệng hỏi Hoắc Lâm một chút hay không.

Hoắc Lâm phát giác được tâm tư của cô, hỏi: “Sao vậy?”

“À thì…” Lời muốn nói ra nhưng lại bị cắm ở cổ họng, Nam Từ nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Không có gì.”

Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, thản nhiên liếc nhìn cô.

“Có gì thì nói thẳng đi, anh không muốn em giấu diếm anh.”

“À… Vậy em hỏi anh, anh vẫn còn để ý chuyện lúc trước sao? Ý em là chuyện trước kia với Tần Dư.”

Sắc mặt Hoắc Lâm có chút trầm xuống: “Em nghĩ nếu anh muốn làm khó hắn, thì hắn còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt em được không?”

“Không phải… Ý em không phải vậy.”

Nam Từ không biết nên nói thế nào, cô cảm thấy nếu như trực tiếp hỏi có phải anh trực tiếp phái người theo dõi cô không thì có chút quá đáng, lỡ như anh không làm như vậy thì oan uổng cho anh quá.

Cô ngừng lại, sau đó ôm lấy Hoắc Lâm, chôn mặt vào lồng ngực anh, trầm giọng:

“Hoắc Lâm, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng phải tin tưởng em. Niềm tin là cơ sở để hai người ở chung một chỗ, em vẫn luôn tin tưởng anh, cho nên anh cũng không được khiến em thất vọng đó.”

Hoắc Lâm không trả lời, chỉ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

“Chỉ cần em không phản bội, không nói dối, không giấu diếm, thì anh cũng không làm gì hết.”

Ít ra bây giờ anh cũng khá nhẫn nại với cô rồi.

Nếu như lần nhẫn nại này không đạt được điều anh muốn, thì anh không biết tương lai anh sẽ lại làm ra chuyện gì đáng sợ khi anh mất kiểm soát.

~

Sau khai giảng, thì sinh hoạt của Nam Từ cũng khá yên bình, trừ chuyện lần trước bị bạn học nữ kia kiếm chuyện, rồi lại được Hoắc Lâm đến đón về một cách khoa trương, thì cũng không có chuyện gì náo động.

Cô cực kỳ thỏa mãn với tình trạng hiện tại, cũng dần dần quên đi những việc phiền lòng ở nhà họ Nam.

Nhưng khai giảng mới hơn một tháng, thì điều Nam Từ không ngờ chính là Nam Châu và mẹ Nam lại chủ động đến trường đại học tìm cô.

Mà lần này còn có cả Hoắc phu nhân đi theo.

Đáy lòng Nam Từ trầm xuống, một dự cảm xấu dần dần lan tỏa ra khắp cơ thể cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui