Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Cảm giác của Hoắc phu nhân đối với Hoắc Lâm cực kỳ phức tạp.

Lúc đứa con trai này vừa mới chào đời, thì bà cực kỳ yêu thương.

Lớn tuổi có đứa thứ hai, bà ta bỏ qua chuyện nguy hiểm khi mang thai dù đã lớn tuổi, không quan tâm đến sự ngăn cản của chồng và con trai lớn, liều mạng sinh đứa bé này ra, thì sao mà không yêu thương cho được?

Thậm chí sau khi sinh đứa thứ hai, thì bà ta càng yêu thương đứa thứ hai nhiều hơn cả con trai lớn.

Sau khi đứa bé bị bắt cóc, bà ta cảm thấy thế giới như sụp đổ, bà ta không chấp nhận nổi, một đứa bé bà ta hết mực yêu thương, sao có thể nói không thấy tăm hơi được?

Đoạn thời gian đó, tinh thần của bà ta hoàn toàn tồi tệ, bà ta loáng thoáng biết mình sắp điên rồi, nhưng bà ta không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với cái niềm thống khổ kia nữa.

Sau đó, Hoắc Tu Thần đến cứu bà ta.

Lúc đó, bà ta suốt ngày chỉ sống trong cái thế giới riêng của mình, bà ta thật sự không biết đứa bé kia không phải con trai ruột của mình, chỉ cảm thấy ông trời thấy bà ta đáng thương, nên trả lại đứa con trai bé bỏng lại cho bà ta.

Cho nên bà ta càng ngày càng yêu thương Hoắc Tu Thần, thậm chí còn nhiều hơn so với Hoắc Lâm trước đó, mà đứa bé kia cũng báo đáp bà ta, cũng quấn quýt yêu thương bà ta.

Thật sự có thể nói, sau khi Hoắc Tu Thần vào nhà họ Hoắc, thì cuộc sống của bà ta hạnh phúc trở lại.

Sau khi phát hiện Hoắc Lâm trở về, đồng thời phát hiện đứa bé mà bà ta yêu thương nhiều năm qua không phải con ruột của mình, thì bà ta lại rơi vào đau khổ một lần nữa.

Bà ta cực kỳ mâu thuẫn, bà ta biết rõ hai đứa bé này bị đặt sai chỗ, nhưng bà ta vẫn không nhịn được việc đặt hết sự quan tâm đến đứa con bé không phải con ruột mình.

Có lẽ bởi vì đứa bé đó ở bên cạnh bà ta tương đối lâu, có lẽ tính cách của Hoắc Tu Thần hiếu thảo hiền lành hơn Hoắc Lâm rất nhiều.

Tóm lại từ lúc hai đứa bé cùng tồn tại, thì cán cân trong lòng bà ta đã nghiêng về một bên.

Bà ta biết nhưng không thể khống chế được bản thân.

Mà càng về sau, Hoắc Lâm càng lúc càng lạnh lùng, tính cách u ám càng thể hiện rõ ra bên ngoài, bà ta hoàn toàn không muốn ở với một đứa con trai như vậy.

Lúc đó mặc dù trong lòng bà ta không thích, nhưng cũng biết là bọn họ có lỗi với đứa bé này, nếu như không bị bắt cóc, thì đứa bé này sẽ lớn lên trong sự đầm ấm yêu thương, thì chắc chắn sẽ không bị biến thành cái dạng này.

Thế nhưng càng về sau thì chuyện quỷ dị càng nhiều, ngay cả khi bà ta đi hỏi đạo sĩ thì vị đạo sĩ cũng hỏi trong nhà có người mới tới đúng không, hỏi về bát tự của Hoắc Lâm, sau đó phán Hoắc Lâm mang số mệnh sát.

Người như vậy, mạng của mình cực kỳ mạnh, nhưng lại cực kỳ tương khắc với người khác.

Có thể nói cái mầm mống chán ghét trong lòng bà ta bắt đầu nảy sinh.

Chuyện làm ăn của nhà họ Hoắc bắt đầu tệ đi, các hạng mục liên tiếp thất bại.

Bà ta vô duyên vô cớ lại bị té cầu thang tới mức gãy xương.

Hoắc Tu Thần sốt cao mấy ngày mấy đêm không bớt…

Rất, rất rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cứ coi như Hoắc phu nhân không tin vị đạo sĩ kia, thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Đỉnh điểm là con trai lớn của bà ta qua đời vì tai nạn xe cộ.

Khi đó, lần thứ hai bà ta cảm giác thấy trời sập.

Cũng từ khi đó, bà ta bắt đầu lộ ra vẻ chán ghét Hoắc Lâm.

Bà ta cảm thấy đứa con trai này mất đi rồi trở lại, hoàn toàn đã biến thành người khác, bà ta thậm chí còn nghi ngờ đây không phải là con trai mình, có lẽ ở bên ngoài đã dính đồ gì đó không sạch sẽ?

Tóm lại bà ta không chịu nổi nữa, bà ta cảm thấy nếu như giữ đứa bé này ở lại nhà họ Hoắc, thì sẽ khiến nhà họ Hoắc cửa nát nhà tan.

Mà sự thật chứng minh, sự lo lắng và chán ghét của bà ta cũng đúng.

Từ sau khi Hoắc Lâm rời khỏi nhà họ Hoắc, thì việc làm ăn của nhà họ Hoắc càng phát triển hơn nữa, thậm chí còn vượt hơn một bậc.

Mặc dù đã mất con trai lớn, nhưng ít ra bà ta vẫn còn con trai nuôi và cháu trai.

Trước đó cháu trai bà ta lúc nào cũng yếu ớt vì có bệnh trong người, thậm chí có mấy lần phải đưa vào phòng ICU, nhưng sau khi Hoắc Lâm đi thì bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch cũng dần ổn định hơn.

Mặc dù cơ thể vẫn yếu, nhưng ít ra không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Tất cả những điều này càng khiến nhận định của bà ta thêm chắc chắn.

Đuổi Hoắc Lâm đi chính là lựa chọn chính xác.

Kỳ thật thì Hoắc phu nhân bị tâm ma trong lòng mình vây bủa, bà hoàn toàn không ý thức được bản thân có bao nhiêu quá đáng, cũng không ý thức được bà ta đã làm tổn thưởng tới Hoắc Lâm, khi đó anh chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi.

Cho nên lúc ấy bà ta không ý thức được sự việc, hiện tại càng thêm điên cuồng.

Bà ta thích con cháu nghe lời mình, cứ coi như bà ta không coi Hoắc Lâm là con trai mình, nhưng cũng không muốn anh không nghe lời mình.

Sau khi nghe thấy lời uy hiếp từ anh, Hoắc phu nhân tức giận đến mức tăng huyết áp, nhịp tim bắt đầu đập không bình thường.

Bà ta dùng tay ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn Hoắc Lâm, miệng tiếp tục chửi rủa: “Súc sinh, súc sinh…”

Bỗng nhiên, một giọng nói uy nghiêm truyền đến, mang theo vẻ không vui: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nam Từ quay đầu lại, phát hiện người tiến vào là một người đàn ông đã lớn tuổi, đi bên cạnh ông ta là con nuôi của nhà họ Hoắc, Hoắc Tu Thần.

Nhìn kỹ một chút, ngũ quan và dáng dấp của ông ta đều có chút giống Hoắc Lâm.

Đây là… Đây là ba của Hoắc Lâm?

Nam Từ âm thầm so sánh một chút, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì đã thấy ba Hoắc và Hoắc Tu Thần đi về phía mọi người.

“Lão Hoắc… Con trai ông… Nó… Nó quả thật rất súc sinh, ông không biết nó vừa làm gì tôi đâu!”

Bộ dáng Hoắc phu nhân cực kỳ đau khổ, tay che ngực, không ngừng gào thét, còn thở hổn hển.

Hoắc Lâm chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng liếc bà ta, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với sự chửi rủa của bà ta.

Ba Hoắc vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoắc Lâm, đáy lòng xuất hiện một tia vui mừng.

Ông ta biết bọn họ vẫn còn rất xa lạ đối với đứa con trai này.

Ông ta cũng biết là bọn họ có lỗi với Hoắc Lâm.

Thế nhưng có rất nhiều chuyện ông ta không thể thay đổi, huống hồ năng lực của đứa con trai này càng ngày càng mạnh, thậm chí bây giờ đã đứng trên ông ta, càng ngày ông ta càng không có biện pháp thay đổi.

Nhưng ông ta biết bây giờ không phải là giờ để nói chuyện, ông ta cau mày, hỏi: “Có một chiếc xe cảnh sát đi theo sau xe tôi, lúc tôi về đến cổng thì bọn họ cũng ập xuống theo, tôi đã gọi quản gia ra nói chuyện với bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có cảnh sát đến đây?”

Nam Châu và mẹ Nam vẫn còn đang luống cuống, lúc nghe thấy điều này thì càng bị hù dọa đến mức tái mặt.

Nam Châu không suy nghĩ được gì, vội vàng chạy lên trước kéo tay ba Hoắc.

“Bác Hoắc à, bác…. Bác phải cứu cháu, cháu không thể đi cùng với cảnh sát đâu… Không thể bị bắt được!”

Lúc nói chuyện, Nam Châu nửa đứng nửa quỳ, tay dùng sức lắc mạnh cánh tay ba Hoắc, trong hốc mắt đầy nước mắt, nếu như ba Hoắc nói một chữ “Không”, thì có lẽ cô ta sẽ quỳ sụp xuống sàn.

Bây giờ Nam Châu không còn dáng vẻ kiêu kỳ thường ngày của đại tiểu thư nhà họ Nam nữa, gương mặt được trang điểm kỹ càng bị nước mắt làm lem luốc trông đến mức dơ dáy, cả người trông cũng chật vật, giống như chỉ cần hất tay một cái thì sẽ sụp đổ.

Mẹ Nam cũng biết về công ty riêng của Nam Châu, nhưng lại không biết con gái mình mua bán cái gì, cuối cùng lại bị Hoắc Lâm bắt được chứng cứ phạm tội.

Nhưng nhìn Nam Châu bây giờ thì mẹ Nam biết những chứng cứ phạm tội kia hoàn toàn không phải giả tạo.

Nếu như… Nếu như Châu Châu của bà ta thật sự bị cảnh sát bắt đi thì sẽ gặp phải chuyện gì đây?

Bà ta không dám nghĩ tới nữa!

Thế là bà ta lảo đảo chạy tới trước mặt ba Hoắc, cùng van xin với Nam Châu.

Thế nhưng lúc này cảnh sát đã tiến vào, bọn họ nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Ai là Nam Châu?”

Sắc mặt ba Hoắc bình tĩnh, không một gợn sóng.

Ông ta rút cánh tay ra khỏi tay Nam Châu, vỗ vỗ bờ vai cô ta: “Châu Châu, phối hợp điều tra với cảnh sát cho tốt, có lỗi thì phải gánh chịu hậu quả, bác tin pháp luật sẽ trả công bằng cho cháu.”

Nam Châu biết phản ứng này của ông ta chính là không muốn xen vào chuyện bao đồng… Mà Nam lão gia tử thì lúc nào cũng đặt lợi ích của nhà họ Nam lên đầu… Ông… Ông nội sẽ lo chuyện này sao?

Nam Châu cảm thấy trời đất giống như đảo lộn, cô ta chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen bao trùm, ngay cả đứng cũng không còn sức đứng nổi, chỉ ngồi sụp xuống sàn nhà.

Lúc cảnh sát đưa Nam Châu đi, thì mẹ Nam cũng khóc lóc theo sau rời khỏi nhà họ Hoắc.

Trong đại sảnh ngay lập tức yên tĩnh trở lại, ba Hoắc có chút bất an lại có chút chờ mong đi đến trước mặt Hoắc Lâm.

“Lần sau về nhà thì phải báo cho ba biết sớm, ba gọi người chuẩn bị món con thích nhất nhé.”

Hoắc phu nhân thấy ông ta không nghe lời bà ta, lại còn bày ra bộ dáng hiền lành, thì cực kỳ tức giận.

“Lão Hoắc!”

Ba Hoắc có chút mất kiên nhẫn: “Sao! Hoắc Lâm làm gì? Sao bà lại tức giận như vậy!”

“Nó không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai nhà họ Hoắc Nam, cũng không thèm quan tâm đến ân tình của Nam lão gia tử, báo cảnh sát chuyện công ty Nam Châu… Nên cảnh sát mới đến đây bắt người! Con trai ông lập công lớn rồi đó!”

Đáy lòng ba Hoắc hơi kinh ngạc, ông ta còn tưởng mối quan hệ giữa Hoắc Lâm và nhà họ Nam rất tốt, sao bây giờ lại ra thế này?

Nhưng ông không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Nam Châu làm ăn phi pháp, chẳng lẽ bà muốn Hoắc Lâm bao che cho nó sao?”

Bây giờ Hoắc phu nhân không nghe lọt được chữ nào nữa, bà ta chỉ cảm thấy Hoắc Lâm là người có lỗi. Nghe thấy ba Hoắc nói lời này, bà ta còn nói: “Vậy coi như không nói đến chuyện đó, nhưng nó… Nó lại cướp người của Ngọc Trạch nhà mình!”

Sắc mặt Hoắc Lâm vốn đang nhàn nhạt, bây giờ có chút chuyển lạnh.

Mà Hoắc Ngọc Trạch ở một bên cũng bắt đầu gấp gáp, muốn lên tiếng ngăn cản Hoắc phu nhân nhưng lại bắt đầu ho Khan, thậm chí còn lảo đảo về phía sau hai bước, có vẻ như sắp ngã xuống đất.

“Ngọc Trạch!” Hoắc phu nhân thấy cháu trai bị như vậy, vội vàng la lớn.

Hoắc Ngọc Trạch bị lảo đảo, khiến nhà họ Hoắc lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn một lần nữa, Hoắc Lâm thừa dịp dẫn Nam Từ rời đi.

Lúc đi về phía cửa, bọn họ đi ngang qua người Hoắc Tu Thần.

Hoắc Tu Thần khẽ cười cười, nhìn Hoắc Lâm một chút.

“Chú ba lúc nào cũng lợi hại nhất, lần nào trở về cũng có thể khiến căn nhà náo nhiệt đến như vậy.”

Hoắc Lâm cười như có như không, ánh mắt sắc bén liếc qua anh ta, vừa đi vừa đáp: “Làm chó thì lo an phận đi, coi chừng ngày nào đó tôi mất hứng, thì đến làm chó cũng không được làm đâu.”

Hoắc Tu Thần nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Lâm, âm thầm cắn răng.

Trên đường về nhà, Hoắc Lâm hoàn toàn im lặng không nói chuyện.

Nam Từ cho là vì chuyện nhà họ Hoắc khiến anh bực mình, cho nên cũng không tiện làm phiền anh.

Nhưng vết tát trên má anh càng ngày càng đỏ khiến Nam Từ đau lòng không thôi.

Cho nên vừa về tới chung cư, Nam Từ lập tức lấy đá gói kỹ vào khăn mặt.

Cô quay lại bên người Hoắc Lâm, cẩn thận cầm bọc đá thoa lên vết đỏ trên gương mặt anh.

Trong lúc đó, Hoắc Lâm chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu không đáy, không biết đang suy nghĩ gì.

Nam Từ cũng không để ý, hiện tại trong lòng cô chỉ một mực đau lòng vì anh, trước kia cô chưa từng thấy cho nên chỉ cảm thấy anh đáng thương, nhưng lần này tận mắt thấy qua, cô cũng hiểu rõ trước kia anh đã phải đối mặt với những chuyện gì.

“Đau không?” Cô hỏi anh.

Hoắc Lâm vẫn lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau, anh tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, chậm rãi ép cô nằm dưới thân mình.

Anh nhẹ cọ lấy gương mặt cô, động tác cực kỳ thân mật, lúc mở miệng thì giọng điệu có chút lạnh.

“Tại sao lại đi cùng với bọn họ hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui