Cố Chấp Trói Buộc Cố Chấp Yêu Em

Thương Chiến Nam vừa tới cửa đã bị Tố Bằng kéo vào phòng làm việc nói chuyện, phải tới khi Tố Cẩm Huyên gọi xuống ăn cơm mới miễn cưỡng thả người.

Tố Bằng vì để lấy lòng người con rể kim quy này không tiếc khui bình rượu quý đã ủ nhiều năm.

Ông ta một bên múc rượu một bên luyên thuyên về công dụng thần thánh của loại rượu gia truyền:

"Chiến Nam loại rượu này không phải có tiền là mua được đâu, toàn các loại thuốc quý tốt cho nam giới lắm đấy."

Thương Chiến Nam đón lấy ly rượu từ tay Tố Bằng sau đó quay sang nhìn Tố Cẩm Huyên cười tủm tỉm:

"Con kính bố."

Không rõ có phải anh ta thực sự tin lời Tố Bằng nói hay không? Liên tục uống tận mấy ly rượu thuốc vào bụng. Mà rượu nhà tự ngâm đương nhiên sẽ nặng hơn những loại rượu thông thường khác, chẳng mấy chốc đôi mắt anh ta đã ngà say gục đầu vào vai Tố Cẩm Huyên nỉ non:

"Vợ ơi anh đau đầu quá."

Tố Cẩm Huyên ở trước mặt bố mẹ không dám mặt nặng mày nhẹ với chồng, chỉ có thể nhỏ giọng nói vài câu:

"Ai bảo anh uống nhiều thế làm gì? Lát về thế nào đây?"

Bà Tố nhìn dáng vẻ con rể không yên tâm nói: "Hai đứa ngủ lại đây đi, sáng mai hẳn về."

Tố Cẩm Huyên cảm thấy về An Trạch vẫn tốt hơn ở nhà bố mẹ đẻ, dù sao cô cũng đã gả đi rồi có nhiều cái không còn được như xưa nữa.

"Không sao đâu con lái xe được."

Tố Bằng không nghĩ Thương Chiến Nam tửu lượng lại kém như vậy, ông ta còn muốn kết thúc bữa cơm tiếp tục nói về dự án kia nhưng xem ra chỉ có thể để sang ngày mai.

Vì để thực hiện mục đích của mình, ông ta lườm Tố Cẩm Huyên khuyên bảo: "Nghe lời mẹ con đi, đêm tối bố mẹ cũng không yên tâm."

Tố Cẩm Huyên vẫn muốn từ chối nhưng bố mẹ cô gay gắt như vậy chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý.

"Chiến Nam đứng dậy đi em đưa anh lên phòng." Tố Cẩm Huyên nâng tay vỗ lên mặt Thương Chiến Nam gọi anh ta tỉnh lại.

Đôi mắt khép hờ của Thương Chiến Nam bỗng nhiên mở lớn chằm chằm nhìn vào Tố Cẩm Huyên cười ngây ngốc: "Huyên Huyên em thật xinh đẹp, anh có thể hôn em được không?"

Sắc mặt Tố Cẩm Huyên lập tức sa sầm. Cô chỉ thấy anh ta sau khi uống rượu trở nên điên cuồng thôi, chưa từng nghĩ lại có cả bộ dạng thiếu đòn này nữa, để tránh mất mặt cô vội vàng lôi kéo anh ta rời bàn ăn đi lên phòng ngủ.

Tố Cẩm Huyên đưa được người tới giường thì gần như kiệt sức, cân nặng hai bên đối lập khiến cô bổ nhào theo Thương Chiến Nam.

Anh ta thuận thế ôm chặt Tố Cẩm Huyên vào lòng, hơi thở nồng nặc mùi rượu gọi tên cô:

"Huyên Huyên."

"Huyên cái gì mà Huyên buông ra." Chỗ này chỉ còn duy nhất hai người bọn họ, Tố Cẩm Huyên cũng không cần phải dè dặt nữa gắt gỏng lôi kéo bàn tay làm loạn trên người.

Tố Cẩm Huyên đẩy được tay này ra tay khác lại xông lên, hai người trên chiếc giường cá nhân chật hẹp giống như đang đánh trận, cuối cùng Thương Chiến Nam phải lật người đè cô dưới thân cuộc chiến này coi như mới tạm dừng.

Bàn tay nóng nóng ran của Thương Chiến Nam nắm lấy cổ tay Tố Cẩm Huyên áp lên bụng mình:

"Bụng anh khó chịu em xoa cho anh đi."

Tố Cẩm Huyên mím môi cố chấp không chịu làm theo lời Thương Chiến Nam nói, cho tới khi anh ta phải dọa dẫm tay cô mới chịu di chuyển.

Thương Chiến Nam nghiêng người sang một bên, thỏa mái hưởng thụ bàn tay mát lạnh mềm mại chạm vào cơ thể mình.

Qua một lúc bàn tay Tố Cẩm Huyên bắt đầu truyền tới cảm giác mỏi dã dời, nhưng vừa ngừng lại đã bị ai đó gầm gừ không vui.

"Em mỏi tay rồi anh tự làm đi."

Giọng điệu cáu gắt của Tố Cẩm Huyên lúc này sau khi đi vào tai Thương Chiến Nam lại chuyển thành làm nũng. Ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi môi khép hờ trước mắt, yết hầu không tự chủ được dịch chuyển lên xuống.

Cơn đói khát ập tới làm Thương Chiến Nam phải nhanh chóng bổ sung nguồn nước, mà trong mắt anh ta lúc này Tố Cẩm Huyên giống như dòng suối đầu nguồn tươi mát vậy.

Suy nghĩ đi kèm hành động một giây sau anh ta hệt như hổ đói lao vào cưỡng hôn Tố Cẩm Huyên.

Lúc đầu Tố Cẩm Huyên còn cắn chặt răng phòng vệ nhưng dưới sự truy đuổi dũng mãnh của Thương Chiến Nam buộc phải đầu hàng, chiếc lưỡi anh ta càn quét khoang miệng cô, thần tốc hút hết dư vị ngọt ngào.

"Bố nói rượu này bổ thận tráng dương anh muốn thử xem có thật thần kỳ như vậy không?"

Thương Chiến Nam liếm cánh môi Tố Cẩm Huyên, khóe miệng vểnh lên ý cười nồng đậm.

Tố Cẩm Huyên kinh hãi mở lớn hai mắt: "Thương Chiến Nam anh là đồ bỉ ổi."

Thương Chiến Nam không phản bác chuyện mình giả say, đôi mắt nồng đậm tình ý nhìn Tố Cẩm Huyên cầu khẩn:

"Sinh con cho anh được không?"

Anh ta vẫn luôn cho rằng nếu như bọn họ có con rồi cô sẽ vì đứa nhỏ mà ở bên anh ta, cũng vì đứa nhỏ mà cố gắng trong cuộc hôn nhân này.

Cơ thể Tố Cẩm Huyên bất giác cứng đờ, tự dưng Thương Chiến Nam lại mở miệng nói về vấn đề này làm cô có tật giật mình, thầm nghĩ liệu rằng có phải anh ta đã biết cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai mỗi khi cùng anh ta?

Thấy cô im lặng Thương Chiến Nam tiếp tục dụ dỗ: "Anh không cần nhiều, chỉ cần một đứa nhóc xinh đẹp như em là đủ rồi."

"Em không nói gì coi như là đồng ý đấy nhé." Thương Chiến Nam cưng chiều vuốt ve gương mặt Tố Cẩm Huyên, đem tình yêu dành cho cô thể hiện qua từng cử chỉ động tác.

Đêm nay Thương Chiến Nam khác hẳn với những lần trước đó, một chút cũng không ép buộc hoàn toàn ôn nhu lấy lòng Tố Cẩm Huyên.

Khi toàn bộ quần áo của cả hai rơi xuống sàn nhà, đôi môi Thương Chiến Nam tỉ mỉ khắc họa đường nét trên cơ thể Tố Cẩm Huyên.

Mỗi nơi anh ta đi qua đều làm cho Tố Cẩm Huyên dâng lên những cảm xúc khó tả, từng bước từng bước bị dụ dỗ rơi vào hố sâu vạn trượng.

Đầu óc Tố Cẩm Huyên giống như chia thành hai phe, bên này bắt cô phải phản kháng cự tuyệt, bên kia lại muốn cô buông thả hưởng thụ khoái cảm Thương Chiến Nam mang tới.

Cuối cùng dục vọng nguyên thủy là thứ phản ánh rõ ràng nhất cảm xúc của Tố Cẩm Huyên lúc này, cánh môi hé mở ngân nga rên rỉ, thân trên ưỡn lên đòi hỏi nhiều hơn.

Thương Chiến Nam rất hài lòng với biểu hiện này của Tố Cẩm Huyên, ngón tay ở trong nơi tư mật rút ra thay thế bằng vật hùng dũng.

Anh ta mang theo nụ cười tà mị cắn mút vành tai cô thì thầm: "Huyên nói muốn anh."

Đôi mắt Tố Cẩm Huyên ướt át nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ, cảm giác đêm nay người say là cô chứ không phải là Thương Chiến Nam nữa.

Việc chấp nhận Thương Chiến Nam làm cho cô cảm thấy bản thân như kẻ tội đồ, nhưng rõ ràng cơ thể cô dưới sự chăm sóc hàng ngày của anh ta đã phản lại chủ, cái gì cũng chưa nói thế mà đã tự mình mở rộng hai chân áp sát vào con thú dữ kia nghênh đón.

Thương Chiến Nam biết Tố Cẩm Huyên đã tới cực hạn rồi, chỉ cần anh ta cố thêm chút nữa sẽ nhận được lời nói mình luôn mong chờ, thế nên mặt dù mồ hôi đã ướt đẫm vẫn cố chấp cùng cô phân bua:

"Anh muốn nghe giọng em, nói cho anh biết anh lập tức sẽ cho em."

"Ư..." Chiếc eo Tố Cẩm Huyên điên cuồng lắc lư, trong người cô lúc này giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò.

Cô hết chịu nổi rồi, buộc phải mở miệng cầu xin Thương Chiến Nam:

"Cho em... xin anh."

"Ngoan đừng khóc anh cho em." Thương Chiến Nam hài lòng cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt át, đồng thời bên dưới ngắm chuẩn tâm điểm xông vào.

Lập tức thanh âm rên rỉ cùng gầm gừ thỏa mãn hòa quyện vào nhau, Thương Chiến Nam điên cuồng luật động mang tới cho Tố Cẩm Huyên những kích thích trước nay chưa từng có.

Một đêm trăng thanh gió mát, một đêm Thương Chiến Nam chăm chỉ cày cuốc gieo mầm trên thửa ruộng phì nhiêu.

Chỉ mong mọi cố gắng đêm nay sẽ được đền đáp, Thương Chiến Nam ôm Tố Cẩm Huyên đã bất tỉnh vào lòng, vuốt ve cái bụng nhỏ của cô mỉm cười.

Sáng ngày hôm sau Thương Chiến Nam bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, anh cúi đầu đặt lên trán Tố Cẩm Huyên một nụ hôn, sau khi đắp chăn cẩn thận cho cô mới xuống giường.

"Mẹ em nói gọi anh chị xuống ăn cơm."

Tố Cẩm Băng thấy người đi ra là Thương Chiến Nam, đôi mắt thoáng liếc về phía chiếc giường sau lưng anh ta một cái rồi dịu dàng nói.

"Huyên Huyên trong người không được khỏe, cả nhà cứ ăn trước đi lát anh chị ăn sau."

Nghe đến đây đôi môi Tố Cẩm Băng mím lại, thầm nghĩ không khỏe cái nỗi gì, đêm qua lúc cô ta đi học về ngang qua phòng chị gái đã nghe được những tiếng động không hay ho. Cô ta không phải kiểu nữ sinh ngây thơ mà không biết được nó là thứ gì.

Bên ngoài ai cũng nói Tố Cẩm Huyên tính tình bộc trực thẳng thắn, mà không hề biết cô ta cũng là cái loại giả tạo trong ngoài bất nhất. Miệng thì nói ghét nhưng trong lòng thì sướng muốn chết, cái gì là giàu nghèo không quan trọng? Toàn là giả dối che mắt thiên hạ.

"Chị ấy không khỏe thì lát ăn sau, còn anh xuống nhà ăn cùng đi, bố mẹ em đang chờ." Nói xong Tố Cẩm Băng liền làm ra hành động không nên có với anh rể, lôi kéo cánh tay Thương Chiến Nam.

Thương Chiến Nam không phải loại dễ dãi để ai cũng đụng được vào người, lập tức rút tay ra khỏi tay cô ta từ chối khéo: "Được rồi em xuống trước đi, anh vào rửa mặt đã."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui